Tôi gõ ba tiếng lên vách ngăn bàn của Lan Nhi, em biết nhưng vẫn ngó lơ.
"Đừng giận, chị sai rồi." Tôi hạ giọng, luống cuống không biết làm sao cho em hết dỗi.
Em chẳng thèm liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Đi chỗ khác cho người ta còn làm việc."
Tôi bối rối đáp: "Vợ à, chị yêu em."
Em thoáng khựng lại, vành tai đỏ lên.
Giữa chốn đông người, nói ra lời này thật sự rất khó. Cũng may là em ngồi trong góc, nên việc tôi đứng như cây si bên cạnh nãy giờ không ảnh hưởng tới ai.
"Chị xin lỗi mà, đừng giận chị nữa nha."
Nhưng đúng lúc này lại có người la lên: "Ơ kìa, sao chị Trang lại ở bên này? Má chị làm sao sưng lệch cả mặt thế kia, ịn luôn năm dấu ngón tay kìa. Ủa vừa đi đánh nhau về hả trời?"
Nghe Lan Chi nói vậy, tôi hốt hoảng lấy tay di di vết đỏ trên má.
Em liếc tôi một cái, không nói năng gì mà đứng lên đi chỗ khác.
"Bà này nhẫn tâm thật đấy." Lan Chi đứng cạnh tôi thì thầm.
Tôi thành thật đáp: "Chừng này chưa là gì."
"Uầy, còn phũ hơn á? Kể em nghe đi."
"Em ở ngoan trong phòng mẹ Hạnh đi. Chạy lung tung thế này ảnh hưởng đến công việc của các anh chị đấy."
Tôi theo chân Lan Nhi đi tới bên cây lấy nước uống, nhìn gương mặt em bình thản mà chẳng biết nói lời nào cho đúng.
"Chị Trang ơi, tối nay mình đi xem phim nha." Thế nào mà Lan Chi vẫn cứ đi theo tôi như cái đuôi, hiện tại đã lại ôm lấy cánh tay tôi mà đu bám rồi. Tôi ngần ngại cố thu tay về, vừa nhìn em vừa đáp lời cô bé: "Để sau đi."
Tách, tách.
Nước trong cốc em đã tràn, nhỏ xuống cả mặt sàn đá hoa. Tôi vội vã giữ lấy tay em, cúi người định cầm cái cốc.
"Em ghét chị." Đột nhiên em nói.
Tôi kinh ngạc, cảm thấy em không phải là tức giận nữa, mà là ấm ức nhiều hơn. Em đẩy Lan Chi ra, đứng chen vào giữa mà nói: "Tao không đồng ý, chị Trang không được đi đâu hết."
Lan Chi dù biết thừa, nhưng vẫn cố tình giả ngây ngô. "Ủa liên quan gì đến bà? Bà cứ như là người yêu chị ý không bằng."
Em cứng họng, ấm ức ngước mắt nhìn tôi.
"Chị có hẹn trước với Nhi rồi, nên là để hôm khác nhé." Tôi mỉm cười nói với cô bé.
"Em đi chung không được hay sao?" Vẫn cố tình giả ngốc.
"Không được, chuyện người lớn."
Cô bé xịu mặt, thở ra một hơi. "Ghét nhỉ. Thôi thì, em đi rủ cái chị Phương xinh xinh kia xem thế nào vậy."
Dứt lời, Lan Chi chạy đi, không quên nháy mắt với tôi một cái. Mặt tôi đỏ ửng, gãi đầu bối rối.
"Con kia, mày đứng lại. Đừng có mà dây vào mụ đấy."
Em tức lắm, còn định rút đôi guốc dưới chân phi về phía trước. Thế nhưng tôi đã kịp thời cản lại, "Thôi mà, đừng giận như vậy. Mọi người đang nhìn kìa."
Cô bé đã chạy khuất dạng, em vẫn còn lầm bầm chửi trong miệng, chân xinh đá đá chiếc guốc. Tôi buồn cười lắm, cúi người đặt lại chiếc guốc cho ngay ngắn, giúp em xỏ chân vào.
Em giữ lấy vai tôi, miệng hỏi: "Chị nhìn trộm vào trong váy của em à?"
"Không có." Nghĩ đi đâu rồi.
"Vậy nhìn đi, nay em mặc đồ lót màu đỏ. Tối nay có muốn cởi xuống không?"
Tôi không tin được mà nhìn em, mặt đã trở nên nóng ran. Đỡ lấy tay em, tôi đứng dậy nhìn em bối rối. "Em còn giận chị không?"
"Còn."
"Mình đừng cãi nhau nữa được không?"
"Không hiểu sao chị càng dỗ dành thì em càng tức thêm."
Tôi ngậm miệng, không biết nói gì nữa.
Đột ngột em nâng tay khiến tôi giật mình, tưởng lại bị nhận thêm cái tát nữa. Nhưng không phải, em chỉ nhẹ nhàng xoa lên gò má sưng đỏ của tôi, dịu giọng hỏi: "Còn đau không?"
"Dạ, hết rồi." Tôi lắc đầu.
"Chị sợ em đánh chị hả?"
"Một chút..."
"Em thích dùng bạo lực với mình chị đấy, không được hả?"
Tôi trân trối không thốt nên lời, mãi một lúc thật lâu sau mới ngờ nghệch gật đầu. "Dạ được..."
"Dù em sai, thì tất cả cũng là lỗi của chị, có hiểu không?" Em nhướn mày.
"Vâng, cái đó chị biết."
Em nắm lấy bàn tay tôi, nghiêm túc hỏi: "Ban nãy là chuyện gì? Kể em nghe đi."
Mặc dù không muốn nhắc đến, nhưng tôi cũng đành nhẹ giọng kể lại với em toàn bộ chuyện vừa rồi. Càng nghe, hàng lông mày thanh tú của em càng nhíu chặt lại, đôi mắt trong veo thường ngày trở nên đằng đằng sát khí. Móng tay em găm vào tay tôi cũng mạnh hơn, cuối cùng tôi đành ngậm miệng không nói thêm lời nào nữa.
"Đúng là con điên, cái nết không chừa được. Hết chiêu trò rồi hay sao mà lại đi rù quyến đàn ông có vợ, bức người yêu cũ đến đường cùng... À quên đếch thể nói là người yêu cũ được, Trang chỉ yêu Nhi thôi." Em nghiến răng ken két.
"Mình về chỗ làm việc đã, đứng đây lâu quá rồi. Chị nghĩ sếp Hạnh sẽ có quyết định chính xác hơn, dựa trên năng lực thực tế của chị. Hơn nữa hợp đồng của chị cũng là không xác định thời hạn với vị trí chuyên viên tác nghiệp tín dụng, giờ chị không đồng ý về phòng giao dịch thì cũng chẳng thể chấm dứt hợp đồng ngang được đâu."
"Chị đi đâu thì em theo đó. Con mụ Phương kia nó nghĩ nông cạn vậy chứ!"
Tôi cười cười, xoa đầu em. Thật ra mẹ của em đường đường là giám đốc Trung tâm tác nghiệp tín dụng, lý nào lại để con gái rượu vất vả lặn lội xa xôi mấy chục cây số để đi làm tại phòng giao dịch thuộc chi nhánh? Làm tại hội sở chính đương nhiên vẫn tốt hơn nhiều rồi.
Mới đến khu phòng hạch toán đã nghe giọng Phương vang lên bực bội: "Em tránh ra, chị còn làm việc. Em làm cái gì vậy hả?"
"Thôi mà chị Phương xinh gái, trả lời em nốt một câu thôi nha. Nước hoa chị dùng là loại gì vậy?"
Tôi với Nhi nhìn nhau, trong lòng tôi tự thở dài.
"Con Chi kia, mày làm cái gì thế?"
Thấy Lan Chi đang ngồi trên đùi Phương, ôm ghì lấy cổ của cô ấy, làm tim tôi không khỏi thót lên. Quay sang nhìn em, đúng là em đã muốn nổi điên lên rồi.
"Mày lại đây ngay, đi vào phòng mẹ cho tao." Em véo tai cô bé, thô bạo lôi nó ra khỏi lòng Phương, "Con ranh này, mày vừa làm cái hành động gì thế hả?"
Lan Chi la lên oai oái, cũng hung hăng giãy khỏi Nhi. "Bỏ ra, mụ điên này. Tôi đang làm quen với gái xinh thôi, làm gì mà căng?" Vừa xoa xoa tai, cô bé vừa hậm hực liếc tôi một cái.
Không hiểu trong đầu cô bé có cái kế hoạch quái đản gì nữa.
"Chị Trang, chị đi đâu lâu vậy?" Phương ấm ức nhìn tôi, giống như vì tôi mà chuyện rắc rối ban nãy mới xảy ra, còn vỗ vỗ xuống ghế của tôi nữa. "Ngồi đi chị, một mình em hạch toán làm sao xuể."
"Nếu phòng hạch toán thiếu nhân lực thì em sẵn sàng trợ giúp nè chị Phương." Nhi bỗng nhiên tươi cười, biểu tình quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Em ngồi xuống chỗ của tôi, quen thuộc nhập vào mật khẩu user đăng nhập máy tính, thậm chí là gõ phím rất mạnh. "Nào, vướng chỗ nào? Em chỉ cho chị."
Bầu không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng.
"Ơ sao cái Nhi lại sang đây? Không về phòng làm đi?"
Người cứu nguy chính là sếp Hạnh. Thấy cả một đám đông tụ tập, sếp ngứa mắt nhướng mày: "Còn con Chi vào trong phòng mẹ ngay."
Lan Chi bĩu môi, đột nhiên nhìn thấy gì đó phía trước mà mắt sáng lên, tách tôi và sếp Hạnh ra lớn giọng gọi: "Ôi bác Khánh, bác xuống gặp mẹ cháu từ lúc nào thế? Cho cháu lên tầng hai tư chơi với nhá."
Sếp Hạnh gắt nhẹ: "Chi, đừng có nghịch."
Thấy sếp Khánh, tôi chỉ gượng gạo chào. Mà anh ta thì lại vô cùng tự nhiên gật đầu lại, rồi vỗ vỗ vai Lan Chi một cái. "Lớn tướng rồi. Sao nào? Có người yêu chưa?"
"Dạ chưa. Bác giới thiệu cho cháu ai đẹp đẹp đi."
Nhi khó hiểu liếc con em mình, sau đó lại nhìn tôi trân trối. Tôi khổ sở lắc đầu, tỏ ý cũng không biết chuyện gì.
"Ủa bác, sao trên người bác có mùi quen quen vậy?"
Cô bé đổi giọng, mũi chun lên dí sát vào chiếc áo vest mà sếp Khánh đang mặc trên người. Anh ta cũng thử ngửi ngửi, thắc mắc hỏi: "Có gì đâu cháu?"
"Kỳ lạ nhỉ?" Lan Chi coi bộ nghiêm túc lắm.
Đến lượt sếp Hạnh sốt ruột. "Làm sao? Cái con này đừng có phá. Đang giờ làm việc đấy. Biết thế mẹ để mày về nhà cho xong."
Cô bé tròn mắt kinh ngạc, sau đó nói với giọng vô cùng ấm ức. "Sao mẹ lại nói con như thế chứ? Thì con ngửi cái mùi trên áo bác Khánh giống mùi nước hoa của chị Phương nên con mới thấy kỳ lạ thôi mà."
Dứt lời, không gian trở nên im ắng.
Gương mặt sếp Khánh tái lại, mồ hôi trượt xuống hai bên thái dương.
Khóe miệng Lan Chi nhếch lên, trong một thoáng tôi nhìn thấy ý cười lạ lùng trên gương mặt cô bé, nhưng rất nhanh đổi sang ngây ngô: "Bác ơi, bác dùng loại nước hoa gì thế? Cháu hỏi chị Phương không nói. Mà cái này là phụ nữ hay dùng lắm này, để cháu hỏi thử bác gái ở nhà xem bác gái dùng loại nào nhá."