Chương 520: Bệnh nhà giàu này cần phải sửa một chút
Lâm Ngọc Linh biết, cho dù là trước kia cô ở cùng với Hà Thanh Nhàn, hoặc là về sau thỉnh thoảng chơi đùa với cô ấy, cô ấy đều rất cô độc, bởi vì mặc dù hai người cùng chơi game với nhau, nhưng tính cách hai người vẫn không quá hài hòa.
Cô không thích ồn ào, Hà Thanh Nhàn lại thích náo nhiệt. Cô không thích mắng chửi người khác, Hà Thanh Nhàn lại thích treo hai chữ “mẹ nó” ngoài cửa miệng.
Chuyện này chẳng có gì là không tốt, chỉ tiếc là không chơi cùng nhau được.
Bây giờ đã có Trần Tuấn Anh, có thể giải quyết khuyết điểm này ở một mức độ cực lớn. Cậu ấy có thể cùng chơi game cùng mắng chửi người ta với Hà Thanh Nhàn, có thể cùng nấu cơm chơi đùa với cô ấy. Là một người bạn thân, tất nhiên Lâm Ngọc Linh rất ủng hộ hai người.
Huống chỉ, Trần Tuấn Anh là người của Chu Hoàng Anh, nếu cậu ấy dám bắt nạt Hà Thanh Nhàn, cô còn có thể dạy dỗ cậu ta giúp cô ấy.
Chu Hoàng Anh thấy chuyện này đã được quyết định, chuyển ánh mắt về phía Trần Tuấn Anh: “Muốn ở đây?”
“Hà Thanh Nhàn, cô có công việc gì không?
“Không có.”
“Vậy thì ở gần quân khu một chút”
Hà Thanh Nhàn nhún vai, dường như cũng không có ý kiến gì Chu Hoàng Anh gật đầu, sau đó gọi quản gia đến, đưa mấy mô hình căn hộ cho bọn họ.
lựa chọn.
Lâm Ngọc Linh cứ tưởng rằng sau chuyện này hai người bọn họ sẽ ngại ngùng, thật không ngờ bọn họ lại rất ăn ý lựa chọn một căn hộ loại hình biệt thự, có thể nói là có bể bơi tương đối lớn, phong cách châu Âu đơn giản, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy núi rừng.
Trong thủ đô tấc đất tấc vàng, trong thế.
lận không thể xanh hóa tất cả bất động gi sản này, hai người lại có thể cùng lựa chọn một nơi “xanh tươi tốt đẹp” như thế này.
“Em biết nhiều về bối cảnh gia đình của Hà Thanh Nhàn không?” Chu Hoàng Anh lại dán sát môi vào tai Lâm Ngọc Linh.
“Em không rõ lắm, chỉ biết cô ấy có một người anh trai, ba mẹ đều không ở trong nước thôi.” Lâm Ngọc Linh nói.
“Hai người họ rất hợp nhau”
Hoàn toàn chính xác.
Hai người có thể cùng lựa chọn ra một nơi như vậy, Lâm Ngọc Linh không tin bọn họ không có ăn ý, nói bọn họ không có cùng thẩm mỹ quan Lâm Ngọc Linh lại càng không tin. Việc này cứ thế được quyết định một cách sảng khoái như vậy, bác quản gia lập tức bấm điện thoại.
Chu Hoàng Anh trực tiếp mua luôn căn hộ này.
Trong tâm mắt khiếp sợ của ba người, mặt anh vô cảm: “Đền bù cậu phải ngủ sô pha suốt ba năm”
“Hu hu hu, đại ca, em biết là anh yêu em mà. Đại ca à, anh đúng là đại ca ruột của em.
Hu hu hu, em cảm động đến nỗi rơi lệ trong lòng rồi” Trần Tuấn Anh rất chân chó mà úp sấp lên người Hoàng Tuấn Anh.
Anh ta giống như một con chó xù biết nói chuyện vậy, chỉ thiếu mỗi lắc tai vẫy đuôi nữa thôi.
Lâm Ngọc Linh tức đến nỗi xạm mặt lại.
Hà Thanh Nhàn không muốn nhìn thấy.
Trần Tuấn Anh nữa: “Bây giờ tôi hối hận còn kịp không?”
“Có lẽ không kịp nữa, ngài Chu đã quyết định trả tiền, tớ nghĩ trên giấy tờ nhà sẽ có cả tên cậu.” Lâm Ngọc Linh nhìn Hà Thanh Nhàn với vẻ mặt đồng tình.
Khoảnh khắc này, trong lòng Hà Thanh Nhàn như có vạn chữ mẹ nó lao nhanh qua.
Cô ấy còn định lấy lý do lỡ mà không hợp với Trần Tuấn Anh để còn có thể rút lui.
Nhưng hiện giờ xem ra, nếu cô ấy có ý nghĩ này, sợ là Lâm Ngọc Linh cũng sẽ không đồng ý. Dù sao… thủ trưởng nhà cô đã bỏ ra một số tiền rất lớn.
Căn hộ loại kia, khu vực kia, ít nhất cũng phải hơn chục tỷ nhỉ?
Hà Thanh Nhàn đều thấy tiếc tiền thay cho Chu Hoàng Anh.
Thủ trưởng động lòng người lại chẳng cảm thấy gì, cứ thế để quản gia dẫn hai người trở về dọn đồ và xử lý thủ tục mua nhà.
Lộ hàng rồi.
Lâm Ngọc Linh ngồi một mình trong phòng khách lộn xộn.
“Biểu cảm gì đây? Em không hài lòng sao?” Chu Hoàng Anh bước đến bên cạnh cô, ngón tay dài khẽ gõ lên mũi cô: “Anh còn tưởng là em sẽ thích cách làm của anh cơ”
“Nhưng rất, rất lãng phí. Thật ra mặc dù giá nhà ở thủ đô khá là đắt, nhưng nếu thuê lại, một tháng chỉ mất khoảng hai mươi mốt triệu là có thể thuê được nhà. Hai người bọn họ chia đôi cũng chỉ hơn mười triệu, cực kỳ rẻ.”
“Mua luôn đi, bọn họ đi cả rồi, em nên đi ngủ đi bà Chu ạ.”
“Không phải, ngài Chu, cái bệnh nhà giàu này của anh cần phải sửa lại một chút. Về sau em không nuôi nổi anh đâu!”
“Vậy thì để anh nuôi em.”
Dứt lời, anh ôm lấy cô, hôn lên cổ của cô.