Chương 292: Anh thực sự là một cao thủ nói lời yêu thương
Chu Hoàng Anh đưa tay ra nhận lấy, chiếc cúp này được làm bằng vàng rất nặng, cô gái ngốc nghếch này chỉ vì muốn chứng minh cho.
anh và ông cụ Thanh thấy mà cứ như vậy cầm nó chạy một mạch đến đây.
“Ùm, em rất lợi hại” Chu Hoàng Anh đưa †ay ra và cưng chiều phết phết đầu mũi của c ô: “Nhưng em sẽ không làm mất mặt anh, vì dù em có trở thành bộ dạng thể nào đi nữa em vẫn là vợ của anh”
Lâm Ngọc Linh bị anh trêu ghẹo trái tim đập thình thịch, nhìn đôi mắt anh tỏa ra ánh sáng ấm áp, cánh tay mảnh khảnh của cô dùng sức ôm chặt anh hơn: “Hay lắm, anh thực sự là một cao thủ nói lời yêu thương, em phải làm sao bây giờ? Em càng ngày càng giống như không thể rời xa anh nữa, một tuần qua em thực sự sống như là một năm vậy!”
“Vậy em phải luôn dính bên người anh, một đời người rất ngắn, chỉ trong giây lát đã lướt qua, nên chúng ta phải trân trọng mỗi một giây phút được ở bên nhau” Chu Hoàng Anh đặt đầu cô vào vị trí trái tim anh, nghe nói rằng lúc chúng ta yêu một người nhất chính là hận không thể để cho cô ấy nghe thấy từng nhịp tim đang đập của bản thân “Chồng!” Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, nhìn vào mắt anh nói một cách chân thành: “Em yêu anh”
“Gọi thêm một lần nữa!”
Lâm Ngọc Linh bật cười: “Chồng!”
Chu Hoàng Anh có chút không thể kiềm chế sự phấn khích trong lòng mình, đây chắc chắn là âm thanh hay nhất mà anh từng nghe: “Ai là chồng của em?”
“Anh! Chu Hoàng Anh! Chu Hoàng Anh là chồng em!” Lâm Ngọc Linh cũng ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh, trong lòng ngực anh cô như dính vào người anh, rồi cô mở môi căn lấy chiếc cảm quyến rũ của anh Anh đẹp trai đến mức khiến trái tim Lâm Ngọc Linh rung động.
Chu Hoàng Anh không thể nhịn được nữa, Lâm Ngọc Linh chỉ cảm thấy người đàn ông đang bao phủ lấy thân hình cô, trong ánh mặt anh giống như có lửa đốt, ngọn lửa càng ngày càng lớn, đột nhiên đốt cháy cô bãng nhiệt độ nóng bỏng trên đôi môi.
Đừng..
Lưỡi quấn quýt nhau, hôn càng lúc càng sâu, giống như đến cả linh hồn của cô anh cũng muốn hút đi Mặc dù anh không khống chế sức mạnh của mình khiến cho Lâm Ngọc Linh có chút khó chịu nhưng trong lòng cô lại vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc Cô nghĩ, nếu không gặp anh, e rằng trong đời cô không bao giờ có những hành động thân mật như vậy với bất kỳ người đàn ông khác.
Sau khóa huấn luyện, Lâm Ngọc Linh trở lại cuộc sống bình thường.
Khi cô rời khỏi doanh trại huấn luyện, điều đầu tiên Lâm Ngọc Linh làm là dành thời gian để đến gặp mẹ Kiều trong bệnh viện.
Vừa đúng lúc Lâm Ngọc Huy cũng có mặt ở đó, nhìn thấy qua cửa sổ hai tay cậu đang bóc quả quýt, cũng không biết cậu đang nói gì với mẹ Kiều khiến bà bật cười không ngừng.
Thấy lúc đó tình cảm giữa hai mẹ con rất tốt.
Khi đó Lâm Ngọc Linh mới cảm thấy yên tâm, cô gõ cửa bước vào: “Mẹ Lâm Ngọc Huy!
Con về rồi!”
“Ây da, Ngọc Linh!” Biểu cảm của mẹ Kiểu tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng, “Thật sự tốt quá rồi, vừa rồi mẹ và Ngọc Huy đang nói chuyện về con! Sao con về mà không nói với mẹ và Ngọc Huy một tiếng nào? Để mẹ và em ra cửa đón con!”
“Không phải đâu, con chỉ đến xem mẹ một lúc, xem thử bây giờ thần sác của mẹ đã hồi phục tốt chưa, quả nhiên đứa con trai này m chăm sóc mẹ có hiệu quả hơn con gái mẹ rồi Lâm Ngọc Linh cười trêu chọc.
Mẹ Kiểu trừng mắt, liếc nhìn cô một cái: “Con đang nói bậy bạ gì đó! Con và Ngọc Huy.
đều là bảo bối quý giá nhất của mẹ!”
“Chị!” Lúc này, Lâm Ngọc Huy mới tạm dừng tay về lại dòng suy nghĩ của mình, anh nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, sau đó tránh ra nói: “Chị… chị mau đến đây ngồi đi”
Bây giờ Lâm Ngọc Huy đang mặc một bộ đồng phục học sinh màu trắng đã được giặt sạch sẽ, cái đầu trọc cũng đã mọc lên một ít tóc, tất cả những hình xăm trên cánh tay đã được cậu xóa sạch, và cơ thể của cậu cũng cường tráng hơn trước rất nhiều.
Phong cách của một thiếu niên nổi loạn trước đây hoàn toàn không còn nữa.
Lâm Ngọc Linh đi tới gần cậu, vẻ mặt vui mừng cười nói: “Ngọc Huy, đã lâu không gặp.”
“Vâng… đúng vậy!” Lâm Ngọc Huy không giỏi bày tỏ, lúc này liền nghẹn đỏ mặt lên: “Anh rể đâu? Anh không đến cùng chị sao?”
Lâm Ngọc Linh giải thích: “Anh ấy còn đang bận ở quân khu, em cũng biết anh ấy đứng ở vị trí cao như vậy cũng sẽ phải chống đỡ nhiều thứ hơn người bình thường rất nhiều”