Chương 247: Cô có gan trốn tôi?
Đôi mắt của anh ta đã nhìn chăm chằm vào Ngọc Lan. Ánh mắt thể hiện dục vọng mong muốn chính phục. Mặc dù không biết anh ta đang nghĩ gì nhưng rõ ràng là anh ta rất có hứng thú với Ngọc Lan Trần Tuấn Anh kinh ngạc hét lên: “Trời ơi!
Người đàn bà chanh chua này thật sự có tài Nghe nói tên nam nhân này có khẩu vị cực cao nên rất kén chọn phụ nữ!”
Chu Hoàng Anh chăm chú nhìn cảnh tượng trước mặt. Vẻ mặt anh rất nặng nề.
Trong mơ hồ, anh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Người đàn ông kia không nuốt rượu vang đỏ mà tiến đến gần môi của Ngọc Lan. Anh ta muốn chuyển rượu vang đỏ trong miệng cho cô ấy. Ngọc Lan nhanh chóng tránh ra, che giấu vẻ chán ghét chỉ có mình mới có thể phát hiện được được, cười nói với người đàn ông: “Thôi nào! Ngài vội vàng điều gì vậy? Tôi còn chưa chuẩn bị xong”
Người đàn ông kia chỉ có thể nuốt rượu, sốt ruột cau mày nói: “Cô có gan trốn tránh tôi?”
Giọng nói của Ngọc Lan vô cùng ủy khuất: “Tôi chỉ là một người làm công ăn lương trong hộp đêm này. Tôi lấy đâu ra can đảm nhưng ngài cũng nên cho tôi có thời gian chuẩn bị chứ! Lần này, hãy để tôi truyền rượu cho ngài”
“Được” Người đàn ông kia rất sảng khoái mà đồng ý.
Ngọc Lan rời khỏi chân người đàn ông.
Khi cô ấy đang rót rượu, từ đường may quần áo Ngọc Lan lấy ra một viên thuốc to bảng móng tay. Đây là loại thuốc có thể khiến người ta hôn mê và điều này cũng nằm trong kế hoạch của họ.
Ngọc Lan bình tĩnh đổ những viên thuốc vào rượu vang đỏ cho tan chảy. Sau đó, cô ấy bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nói với người đàn ông kia: “Thưa ngài, hãy chuẩn bị cho tốt! Tôi đến đây”
Người đàn ông không nói nhiều, anh ta lấy tay choàng qua eo cô ấy như một lời đáp lại.
Ngọc Lan ngẩng đầu lên nhấp một ngụm lớn nhưng không cô ấy không nuốt mà thả lỏng tay để đỡ vai người đàn ông, gắn chặt cơ thể mình và tiến đến môi của người đàn ông kia Khi chỉ còn cách môi chỉ vài cm thì đột nhiên, trong túi của người đàn ông kia vang lên tiếng chuông điện thoại di động.
Dường như có điều gì đặc biệt đến cả sự cám dỗ của mỹ nữ trước mặt, anh ta cũng tạm thời từ bỏ. Người đàn ông kia nghiêm nghị nói: “Chờ tôi.”
Tuy Ngọc Lan có chút bất mãn nhưng ngoài mặt thì phải tỏ ra ngoan ngoãn rồi gật đầu.
Người đàn ông lấy điện thoại di động ra rồi nhìn tin nhắn trên đó, sắc mặt anh ta thay đổi rõ rệt!
Anh ta đứng dậy khỏi ghế, bàn tay thô lỗ vung vẩy tất cả các chai rượu bên cạnh xuống đất.
Sự tức giận không thể giải thích được!
Nhìn thấy sự tức giận xung quanh cũng không còn hứng chơi nữa mà tất cả đều đứng ngay dậy.
Ngọc Lan nhận thấy có điều gì đó không ổn. Đôi mắt cô ấy nheo lại đầy cảnh giác.
“Đồ thối tha! Cô dám tính toán tôi!” Quả nhiên, đúng như dự đoán của Ngọc Lan, người đàn ông kia đã nhận ra sự kỳ lạ. Anh ta dùng bàn tay to của mình bóp chặt vào mặt cô rồi giận dữ hét lên: “Chết tiệt, rượu này đã bị cô hạ độc!”
Mọi thứ đã bị phát hiện!
Ngọc Lan trợn tròn mắt không tin nổi, cô ấy còn tưởng mình đã làm kỹ thuật hạ độc của mình một cách thận trọng rồi mà sao vẫn bị phát hiện Và tin nhãn vừa rồi.
Không ổn! Có những đôi mắt vô hình xung quanh đây!
Nhận ra điều này, Ngọc Lan ngừng giả vờ.
Cô ấy phun rượu đỏ thẳng vào mặt người đàn ông kia và vật lộn với anh ta.
“Bang!” Đồng thời cánh cửa cũng được đẩy ra, Chu Hoàng Anh, Trần Tuấn Anh và những người khác cũng xông vào để đánh những người bên dưới.
Dù sao bọn họ cũng là quân nhân, ở đó lại còn có Chu Hoàng Anh. Kết quả có thể nhìn ra, những kẻ buôn bán ma túy không có một chút cơ hội kháng cự nào.
Những người đó phản kháng không được liền bỏ chạy.
May mắn thay, kỹ năng chạy trốn của những người đó khá tốt. Ở bên dưới có một lối đi bí mật, điều đó có thể thành thạo đánh lừa †ầm mắt của Chu Hoàng Anh và những người khác rồi bỏ chạy tán loạn.
Trần Tuấn Anh giận dữ cởi một chiếc giày ra đập nát: “Những con thỏ nhỏ chết tiệt này!
Năng lực có thể chạy rất nhanh! Khi nào tôi bắt được mấy người, tôi nhất định phải lột da mấy người!”