Chương 242: Lâm Ngọc Linh, anh nhớ em rất nhiều
Tin nhắn bình tĩnh sau đó: Em có nghe Trân Tuấn Anh nói mấy ngày nay anh bận rộn nhiệm vụ. Chỉ cần biết anh bình an vô sự là tốt rồi. Mong anh hãy chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, dù sao cũng là thân thể của cách mạng.
Tiếp đến là các tin nhắn vô cùng sống động: Tin nhắn rất sống động cuối cùng; 1. Hoàng Anh, hôm nay, em chính thức làm việc trong bộ phận báo chí, các lãnh đạo và một số tiền bối rất tốt với em, em đã học.
được rất nhiều điều từ đó và em rất hạnh phúc. (kèm hình mặt cười) 2. Hôm nay thời tiết hơi u ám, đến cả hơi thở của em cũng trở nên nặng nề. Thật may là bộ phận phát thanh truyền hình đang hỗ trợ em phấn đấu. Không biết bên anh thời tiết thế nào nhỉ? Hôm nay lạnh quá, anh đã khoác thêm cho mình một chiếc áo khoác chưa? Có ai rót cho anh cốc nước nóng khi anh mệt không?
Hôm nay trường tổ chức đi leo núi.Cảnh từ chân núi đến đường lên đỉnh rất đẹp.
Người ta nói khi yêu ai thì nên cùng người ấy đi du lịch, em mong được cùng người ấy đi nhiều nơi, nhiều cảnh đẹp Nhìn những tin nhắn trên, vẻ mặt của Chu Hoàng Anh không kiềm chế được mà dịu dàng. Vì Ngọc Lan đang ở đây nên anh không tiện trả lời cuộc gọi. Chu Hoàng Anh đành phải cẩn thận chỉnh sửa tin nhắn: Anh hiểu rồi, chúc mừng em đã trở thành thực tập sinh!
Điều đó thật là tuyệt! Đợi đợt bận rộn này qua đi, anh sẽ đưa em đi du lịch.
Sau khi gửi tin nhắn, anh đặt điện thoại lên đùi và dựa lưng vào tường. Chu Hoàng Anh như đang đảm chìm trong thế giới của riêng mình, gương mặt anh tuấn ấy tràn đầy hạnh phúc.
Cảnh tượng như vậy khiến Ngọc Lan rất sốc. Cô không thể tin vào mắt mình!
Người đàn ông toàn thân tỏa ra làn ánh sáng dịu dàng trước mặt cô ấy lại là Chu Hoàng Anh mà cô ấy biết sao?
Trần Tuấn Anh bĩu môi, cậu ta bày ra gương mặt như thế đã quen rồi: “Thấy chưa!
Đây mới chỉ là một chút mà thôi. Tôi bình thường luôn đi theo thủ trưởng, cẩu lương đều được ăn mỗi ngày”
“Im đi” Ngọc Lan hét lên.
Lòng bàn tay cô ấy nắm chặt, trong mắt ánh lên tia ghen tị Nội tâm Ngọc Lan tràn đầy ý nghĩ so sánh.
Người phụ nữ nào có thể thay đổi đến nhân vật Chu Hoàng Anh này đến như vậy. Cô ấy thực sự muốn gặp một lần…
Vì đang trong giai đoạn thi cử, mãi đến lúc mười giờ tối, Lâm Ngọc Linh mới lấy điện thoại di động và nhận được tin nhắn của Chu Hoàng Anh.
Anh khen mình là tuyệt vời!
Anh nói anh sẽ tự đưa mình đi du lịch!
Lâm Ngọc Linh vui sướng đến mức không.
còn nhận ra chính mình. Ngọn đèn đường vàng rực chiếu vào cô, dù có như thế nào cũng không thể ngăn cản nụ cười trên môi.
Không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cô gọi cho Chu Hoàng Anh.
Nhạc chuông điện thoại reo rất lâu mà không có ai trả lời, có lẽ Chu Hoàng Anh đã ngủ rồi?
Ngay khi Lâm Ngọc Linh định bỏ cuộc thì đột nhiên, một giọng nói từ điện thoại của cô vang lên: “Xin chào?”
Một giọng điệu đơn giản thôi mà khiến tim Lâm Ngọc Linh đập mạnh. Hàng loạt suy nghĩ đang tràn ngập trong lòng cô.
“Hoàng Anh, mấy ngày nay anh thế nào”
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, quan tâm hỏi han anh
” tốt” Chu Hoàng Anh trả lời.
Bây giờ tuy đã muộn, anh em đã ngủ say rồi nhưng anh vẫn đang triển khai nhiệm vụ nên khi anh nghe cuộc gọi từ Lâm Ngọc Linh, anh vội vã chạy ra ngoài.
Vê vết thương, anh trả lời rất mơ hồ bởi anh không muốn cô lo lằng.
Đột nhiên, cả hai không nói nên lời. Tuy mới chỉ có ba ngày ngắn ngủi nhưng Lâm Ngọc Linh cảm thấy nó dài như một thế kỷ Cô chủ động tìm đề tài: “Vậy là tốt! Anh đã xem tin nhắn chưa?”
“Rồi! Không bỏ xót một tin nhắn nào”
Giọng điệu của Chu Hoàng Anh khẳng định chắc nịch. Điều này khiến Lâm Ngọc Linh vô cùng hạnh phúc.
Anh không bỏ lỡ bất kỳ tin nhắn nào của mình.
“Lâm Ngọc Linh!” Chu Hoàng Anh chủ động gọi tên cô, giọng nói của anh bỗng trở nên vô cùng ngọt ngào: “Anh rất nhớ em. Mỗi lần nghĩ đến em, khi trái tim đập anh đều cảm thấy đau nhức”
Trái tim của Lâm Ngọc Linh như bùng cháy theo lời nói của anh. Hạnh phúc là anh cho, rung động cũng là anh cho.