• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người xuất hiện là Phong Doãn. Đi phía sau anh ta là một đội vệ sĩ khá đông. Bọn họ xuống dưới đám khán giả tìm kiếm trong tích tắc thì lôi một người đàn ông trung niên lên sân khấu.

Mặc Kỳ Tuyết khó hiểu:

- Doãn ca ca. Sao anh lại đến đây? Với lại chân tướng mà anh nói là gì?

Chưa trả lời câu hỏi của Mặc Kỳ Tuyết, Phong Doãn khi nhìn thấy cô đã bước nhanh tới xem xét khắp người Mặc Kỳ Tuyết hỏi han quan tâm:

- Tuyết Tuyết. Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?

- Em không có sao. Anh mau nói cho em chân tướng đi. Người đàn ông đó rốt cuộc là ai?

Nhìn thấy Mặc Kỳ Tuyết không bị thương mà Phong Doãn thở phào, anh nhanh chóng cởi áo khoác của mình khoác lên người cô rồi mới từ tốn trả lời mặc cho đương sự đang rất gấp rút. Anh ta quay người xuống khán giả dùng mic nói rõ từng chữ:

- Nhà thiết kế Mặc Kỳ Tuyết không hề đạo tác phẩm của bất kỳ ai. Chúng tôi có bằng chứng.



Nói rồi Phong Doãn liếc mắt với trợ lý. Trợ lý bên cạnh nhận được lệnh thì dùng laptop kết nối với màn hình chiếu và chiếu lên màn hình hai đoạn video.

Đoạn video đầu tiên là Mặc Kỳ Tuyết đi đến phòng làm việc của Quang Viễn đem đến tất cả các bản thiết kế của Rừng Xanh. Khi đến lúc Mặc Kỳ Tuyết đối mặt trước bàn làm việc thì video được dừng lại và khoanh tròn vào tấm lịch đang để trên bàn.

- Mọi người hãy nhìn đi. Tấm lịch trong video hiện rõ ngày X tháng XX năm Y.

Trợ lý lại chuyển sang đoạn video tiếp theo là video có mặt thực tập sinh mà mọi người dùng cô ta để vu oan cho Mặc Kỳ Tuyết. Thời gian cô ta nộp bản thảo cho giảng viên là ngày hôm sau khi Mặc Kỳ Tuyết đến phòng Quang Viễn. Nếu ai quan sát kĩ sẽ thấy chiếc đồng hồ điện tử được treo ở trong phòng học.

- Thực tập sinh cho ra mắt bản thiết kế là ngày XX tháng XX năm Y. Vậy là đã rõ rồi chứ. Chúng tôi đã đưa ra được bằng chứng chứng minh được nhà thiết kế Mặc Kỳ Tuyết không hề đạo nhái tác phẩm của thực tập sinh đó. Mong vị hãy lựa lời mà nói. Chúng ta sẽ xử lý với bất kỳ tin đồn vô căn cứ nào.

Câu cuối Phong Doãn có đôi chút gằn giọng tức giận. Anh ta đang uy hiếp các nhà báo, phóng viên đang có mặt tại đây. Thế lực của Phong gia thừa sức xử lý các công ti truyền thông nhỏ bé này.

Tuy nhiên, vẫn có người không biết sợ hãi hỏi đúng một câu mà Phong Doãn phải nhíu mày:

- Vậy thưa anh! Tại sao thực tập sinh đó lại có thể đưa ra được bản thảo giống với nhà thiết kế.

- Ha. Tôi cũng tính đem tên đầu sỏ mọi chuyện ra ngoài ánh sáng đây. Cảm ơn phóng viên này đã mở lời giúp tôi.

Phóng viên đó nghe xong mà mồ hôi muốn rơi tuồn tuột như mưa. Anh ta cảm ơn mình mà tràn đầy sát khí như thế thì bố ai nhận cho được trời ơi.

Phong Doãn ra lệnh cho vệ sĩ lôi tên đàn ông trung niên đó ra trước mặt mọi người. Mặc Kỳ Tuyết cảm thấy khó hiểu bởi cô không hề quen biết tên này. Tuy nhiên, mọi người ở Bích Lam lại kinh ngạc bởi người đang bị lôi trước ánh sáng này.



- Đó... đó chính là người mà tháng trước được tuyển vào studio của chúng ta.

- Cái gì?

Mặc Kỳ Tuyết cũng kinh ngạc. Cô không biết cũng phải thôi, bởi vì thời gian đó cô vướng bận vào chuyện hôn nhân xong rồi lại chỉnh sửa bản thiết kế nên người này mới được tuyển vào cô chưa hề gặp mặt. Hắn đảm nhiệm vị trí không quan trọng lắm nên mọi người ở Bích Lam cũng không nhắc đến với Mặc Kỳ Tuyết.

Tên đó được xách lên thì không hề sợ hãi mà vẫn ung dung như kiểu hắn không hề làm gì cả.

Phong Doãn thấy điệu bộ của hắn thì tức giận đá một cú vào người hắn.

- Còn vênh váo. Mau nói. Tại sao lại gắn camera mini ăn cắp bản thảo? Ai là người đã sai mày làm việc đó?

Mặc Kỳ Tuyết cũng từ từ bước tới, nhìn thẳng vào mặt tên đàn ông đó mà hỏi cho ra lẽ:

- Rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với anh mà anh lại làm việc như thế?

Tên đó cười ha hả, quang minh chính đại không sợ chết mà nói:

- Chẳng có ai sai khiến tao cả. Tao ngứa mắt mày. Tao thích hủy hoại mày đấy. Tao muốn mày bị nhấn chìm trong sự nghiệp. Tại sao mày sinh ra lại có tất cả mọi thứ, có vị trí tốt trong Bích Lam mà không phải là tao?

Mặc Kỳ Tuyết nhíu màu. Chỉ vì lòng đố kị đó thôi sao? Cô không tin. Chắc chắn là có vấn đề ở đâu đó.

Bấy giờ Cao Việt Xuân mới lên tiếng cùng với mỉa mai Phong Doãn:

- Phong tổng trình độ chỉ có vậy thôi sao? Điều tra nhưng chỉ điều tra được bề mặt nổi mà sâu bên trong âm mưu thế nào cũng không tìm ra. Đúng là kém cỏi mà.

Phong Doãn nghe xong thì vô cùng tức giận. Anh đường đường là người đứng đầu Phong gia, ngang vai ngang vế với Cao Việt Xuân mà không ngờ hôm nay anh ta lại dám nói anh như thế trước mặt mọi người:

- Anh có ý gì?

Thấy ánh mặt như muốn giết người của Phong Doãn nhưng Cao Việt Xuân vẫn chẳng may may quan tâm mà nói:

- Tên này đố kị cái gì chứ? Mới vào Bích Lam có một tháng mà sao lên kế hoạch tỉ mỉ được như vậy? Vả lại hắn chưa bao giờ gặp Mặc Kỳ Tuyết thế mà Phong tổng cũng tin được sao. Chậc chậc.

Cao Việt Xuân quay sang đá đá vào tên đàn ông đó với giọng khinh bỉ:

- Này tên kia. Người ra lệnh cho mày là Mặc phu nhân - Lan Nhiên phải không? Bà ta chuyển cho mày một trăm triệu và tìm mọi cách cho mày xâm nhập vào Bích Lam để thực hiện kế hoạch cơ mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK