Sau đêm hôm đó, Mặc Kỳ Tuyết tiếp tục ở lại bệnh viện, không có mặt ở trường một lần nào. Đến cả kì thi cô cũng bỏ qua. Điều này đã làm cho sinh viên trong trường khá xôn xao. Tâm trạng của Mặc Kỳ Tuyết hiện giờ không muốn làm bất cứ việc gì cả cũng không muốn gặp ai ngoại trừ ba cô.
Đêm hôm đó Mặc Kỳ Tuyết trở về bệnh viện đúng lúc Mặc Kiến Minh đến thăm. Ông sửng sốt với bộ dạng của con gái mình, không phải cô trang điểm để đi dự tiệc sao, tại sao trở về lại có bộ dạng vô cùng thê thảm này. Hai mắt sưng húp vì vừa khóc xong, khuôn mặt cứ cúi xuống tóc mái muốn che hết cả đôi mắt trông vô cùng tuyệt vọng.
Mặc Kiến Minh thấy con gái kỳ lạ nên nhẹ nhàng hỏi han:
- Con sao vậy? Không phải là con đi dự tiệc sao? Tại sao lại khóc? Ai đã ăn hiếp con, mau nói cho ba ba nghe?
Do những câu hỏi dồn dập của Mặc Kiến Minh mà Mặc Kỳ Tuyết không thể kìm được nước mắt, cô ôm chầm lấy ba cô mà khóc vì tủi thân. Mặc Kiến Minh chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ có thể vỗ vỗ vai an ủi cô, đợi cô khóc xong hết thì hỏi cũng không muốn.
Sau một hồi, thấy yên tĩnh thì Mặc Kiến Minh mới hỏi lại:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bấy giờ Mặc Kỳ Tuyết mới kể hết mọi chuyện cho ba cô nghe. Mặc Kiến Minh rất ngạc nhiên, không ngờ cô đã yêu thầm tên nhóc kia đã 3 năm dài đằng đẵng như thế mà ông không hề nhận thấy. Tình yêu đơn phương đã rất đau khổ không ngờ bây giờ muốn nói ra cũng đã không còn cơ hội nào nữa rồi. Con bé thật giống ông lúc trước, cũng đơn phương mẹ cô mấy năm trời chỉ dám lén nhìn, tuy nhiên sau đó trái ngược rằng ông đã thành công còn con gái mình lại thương tâm.
- Không sao đâu con. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhân cơ hội này con hãy chấm dứt mối tình đầu này đi. Yêu đơn phương càng dài càng đau khổ con ạ.
Mặc Kỳ Tuyết chỉ có thể đáp lại:
- Dạ. Con sẽ như thế.
- Thà bây giờ con đau khổ một khoảng thời gian rồi sau đó được giải thoát, chứ đừng để lâu dài như vậy. Người tốt trên đời này không thiếu, ta sẽ tìm cho con mấy tên như thế, thoải mái cho con lựa chọn.
- Dạ.
- Nhanh thay áo quần đi, ta đưa con đi ăn đồ ngon.
Đợi Mặc Kỳ Tuyết thay sang đồ thoải mái xong thì Mặc Kiến Minh gọi người đem đồ ăn vào. Lúc đầu ông tính sẽ đưa Mặc Kỳ Tuyết đi ăn để thay đổi tâm trạng nhưng nghĩ sâu xa lỡ như lại gặp tên nhóc khốn khiếp thì hỏng bét, con bé đang yên lành lại thương tâm thêm nên ông gọi một bàn đồ ăn nóng hổi toàn những món cô thích đến.
Mặc Kỳ Tuyết vô cùng ấm lòng, ít nhất vẫn còn ba cô thương cô mà. Mấy hôm sau Mặc Kỳ Tuyết ít nói hẳn đi, cũng bỏ thi thật nhưng tầm một tháng sau thì cô đã trở lại trường với tâm thế vô cùng tự tin.
Còn bên phía Cao Việt Xuân, sau hôm đó anh chia tay với Giai Kỳ. Vốn dĩ anh chỉ lợi dụng Giai Kỳ một chút để làm chọc tức Mặc Kỳ Tuyết mà thôi chứ anh không hề có tình cảm với cô gái này.
- Cảm ơn cô vì đã đến đây cùng tôi. Cũng xin lỗi vì đã lợi dụng cô như lúc nãy mà không nói trước.
Nụ cười Giai Kỳ chợt tắt: “Cái gì? Hóa ra là anh ta chỉ lợi dụng mình để chọc tức con nhỏ kia chứ không hề có cảm tình với mình. Khốn kiếp, phải thực hiện thêm một bước nữa thôi. Tên này thật là khó nhằn mấy tên trước mà”
Nghĩ vậy nên Giai Kỳ nhanh chóng xuất hiện trước mặt Cao Việt Xuân lần tiếp theo. Lần này là tại bữa tiệc khác nhưng cô đến vốn dĩ là một diễn viên mà thôi. Giai Kỳ sắp xếp mấy tên khác để đóng kịch là mình bị quấy rối trước mặt Cao Việt Xuân. Đúng như cô ta dự đoán, Cao Việt Xuân nhanh chân đến ngăn cản. Tuy nhiên lần này thì khác, Giai Kỳ không để Cao Việt Xuân phải cứu mình mà dùng sự khéo léo thoát khỏi. Điểm để gây ấn tượng thứ ba là phải có cả nhu cả cương.
Bởi vậy nên cô đã nhận được lời khen của Cao Việt Xuân.
- Cô Giai thật là tài giỏi. Tôi thật bội phục sự dũng cảm vượt qua khó khăn của cô.
Lần này Cao Việt Xuân thật sự cảm phục bởi vì anh đã nghĩ rằng Giai Kỳ sinh ra đã có hoàn cảnh khó khăn, vừa kiếm tiền nuôi bản thân, vừa trả nợ lại vừa lo cho mẹ của mình. Tình cảm của cô đối với người mẹ hiện tại không thể lao động cũng đã làm anh cảm động. Cao Việt Xuân vốn dĩ sinh ra đã ngậm thìa vàng nên tất nhiên anh rất khen ngợi những con người như vậy. Đặc biệt là hôm nay anh đã thấy một màn ăn nói khéo léo để tránh quy tắc ngầm của Giai Kỳ.
Giai Kỳ cười thầm trong bụng nhưng bên ngoài cô ta vẫn cười một cách nhẹ nhàng, không đắc ý, không xu nịnh. Điều này lại làm tăng thêm hảo cảm.
- Anh Cao quá khen rồi. Tôi chỉ có chút tài vặt để vượt qua mấy chuyện linh tinh thế thôi.
Hai người họ đứng nói chuyện phiến một hồi lâu. Nhưng Cao Việt Xuân nào đâu hay biết, Giai Kỳ đã sắp xếp một chuyện ở phía sau.
Sáng hôm sau, khi Cao Việt Xuân đã thấy mình đang nằm trong phòng khách sạn mà không về kí túc xá nhưng thường lệ. Anh cảm thấy đầu đau như búa bổ, rồi mới nhìn sang bên cạnh thấy Giai Kỳ đang nằm không một mảnh vải che thân. Lúc này, Cao Việt Xuân có chút không tin vào mặt mình. Anh biết rằng người trưởng thành đều luôn gặp chuyện như vậy, đặc biệt anh còn là người thừa kế của giai tộc lớn sẽ luôn có người muốn bò lên giường của anh nhưng đây cũng là lần đầu tiên và cũng không ngờ đối tượng là Giai Kỳ. Đúng là anh có hảo cảm với cô gái này nhưng anh không tha thứ cho những ai dám tính kế anh.
Thấy tiếng động, Giai Kỳ bấy giờ tỉnh giấc, sau mấy giây quan sát, cô ta giả vờ hét lên như gặp háo sắc.
- Á. Tại sao tôi lại ở đây? Anh... anh...
Cao Việt Xuân khó hiểu hỏi:
- Cô không biết chuyện gì sao?
Giai Kỳ thấy bị nghi ngờ thì khóc lóc tỉ tê:
- Tôi làm sao mà biết được. Anh là đồ khốn nạn, tại sao anh dám làm thế với tôi. Đừng tưởng giúp tôi thì tôi sẽ bán đời con gái cho anh. Tôi là con người có lòng tự trọng, chứ không phải đĩ điếm ngoài kia.
Cao Việt Xuân vuốt mi tâm:
- Chờ đã, nếu đã không phải là cô thì ai làm?
- Làm sao tôi biết được. Huhu, anh phải chịu trách nhiệm với tôi.
Cao Việt Xuân thỏa thuận:
- Được, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng thân phận của cô có chút... nhưng mà đợi tôi nắm quyền gia tộc thì tôi sẽ cưới cô.
- Anh phải hứa.
- Tôi xin hứa.
Vậy là lời hứa đã định, Giai Kỳ cười thầm trong lòng: “Kế hoạch đã thành công”. Sau đó cô ta quấn quýt quanh Cao Việt Xuân rồi nói rằng qua khoảng thời gian dài cô đã thích anh rồi. Tin đồn bay đầy trời nhưng Cao Việt Xuân không có lên tiếng phủ nhận cũng không trực tiếp thừa nhận. Hai người cứ vậy như trở thành một cặp tình nhân. Còn Mặc Kỳ Tuyết học vượt xong khóa học một cách nhanh chóng rồi rời trường về nước. Hai người họ cũng không có liên lạc, nhìn mặt nhau rồi cũng lặng lẽ mà lướt qua.
Đêm hôm đó Mặc Kỳ Tuyết trở về bệnh viện đúng lúc Mặc Kiến Minh đến thăm. Ông sửng sốt với bộ dạng của con gái mình, không phải cô trang điểm để đi dự tiệc sao, tại sao trở về lại có bộ dạng vô cùng thê thảm này. Hai mắt sưng húp vì vừa khóc xong, khuôn mặt cứ cúi xuống tóc mái muốn che hết cả đôi mắt trông vô cùng tuyệt vọng.
Mặc Kiến Minh thấy con gái kỳ lạ nên nhẹ nhàng hỏi han:
- Con sao vậy? Không phải là con đi dự tiệc sao? Tại sao lại khóc? Ai đã ăn hiếp con, mau nói cho ba ba nghe?
Do những câu hỏi dồn dập của Mặc Kiến Minh mà Mặc Kỳ Tuyết không thể kìm được nước mắt, cô ôm chầm lấy ba cô mà khóc vì tủi thân. Mặc Kiến Minh chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ có thể vỗ vỗ vai an ủi cô, đợi cô khóc xong hết thì hỏi cũng không muốn.
Sau một hồi, thấy yên tĩnh thì Mặc Kiến Minh mới hỏi lại:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Bấy giờ Mặc Kỳ Tuyết mới kể hết mọi chuyện cho ba cô nghe. Mặc Kiến Minh rất ngạc nhiên, không ngờ cô đã yêu thầm tên nhóc kia đã 3 năm dài đằng đẵng như thế mà ông không hề nhận thấy. Tình yêu đơn phương đã rất đau khổ không ngờ bây giờ muốn nói ra cũng đã không còn cơ hội nào nữa rồi. Con bé thật giống ông lúc trước, cũng đơn phương mẹ cô mấy năm trời chỉ dám lén nhìn, tuy nhiên sau đó trái ngược rằng ông đã thành công còn con gái mình lại thương tâm.
- Không sao đâu con. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhân cơ hội này con hãy chấm dứt mối tình đầu này đi. Yêu đơn phương càng dài càng đau khổ con ạ.
Mặc Kỳ Tuyết chỉ có thể đáp lại:
- Dạ. Con sẽ như thế.
- Thà bây giờ con đau khổ một khoảng thời gian rồi sau đó được giải thoát, chứ đừng để lâu dài như vậy. Người tốt trên đời này không thiếu, ta sẽ tìm cho con mấy tên như thế, thoải mái cho con lựa chọn.
- Dạ.
- Nhanh thay áo quần đi, ta đưa con đi ăn đồ ngon.
Đợi Mặc Kỳ Tuyết thay sang đồ thoải mái xong thì Mặc Kiến Minh gọi người đem đồ ăn vào. Lúc đầu ông tính sẽ đưa Mặc Kỳ Tuyết đi ăn để thay đổi tâm trạng nhưng nghĩ sâu xa lỡ như lại gặp tên nhóc khốn khiếp thì hỏng bét, con bé đang yên lành lại thương tâm thêm nên ông gọi một bàn đồ ăn nóng hổi toàn những món cô thích đến.
Mặc Kỳ Tuyết vô cùng ấm lòng, ít nhất vẫn còn ba cô thương cô mà. Mấy hôm sau Mặc Kỳ Tuyết ít nói hẳn đi, cũng bỏ thi thật nhưng tầm một tháng sau thì cô đã trở lại trường với tâm thế vô cùng tự tin.
Còn bên phía Cao Việt Xuân, sau hôm đó anh chia tay với Giai Kỳ. Vốn dĩ anh chỉ lợi dụng Giai Kỳ một chút để làm chọc tức Mặc Kỳ Tuyết mà thôi chứ anh không hề có tình cảm với cô gái này.
- Cảm ơn cô vì đã đến đây cùng tôi. Cũng xin lỗi vì đã lợi dụng cô như lúc nãy mà không nói trước.
Nụ cười Giai Kỳ chợt tắt: “Cái gì? Hóa ra là anh ta chỉ lợi dụng mình để chọc tức con nhỏ kia chứ không hề có cảm tình với mình. Khốn kiếp, phải thực hiện thêm một bước nữa thôi. Tên này thật là khó nhằn mấy tên trước mà”
Nghĩ vậy nên Giai Kỳ nhanh chóng xuất hiện trước mặt Cao Việt Xuân lần tiếp theo. Lần này là tại bữa tiệc khác nhưng cô đến vốn dĩ là một diễn viên mà thôi. Giai Kỳ sắp xếp mấy tên khác để đóng kịch là mình bị quấy rối trước mặt Cao Việt Xuân. Đúng như cô ta dự đoán, Cao Việt Xuân nhanh chân đến ngăn cản. Tuy nhiên lần này thì khác, Giai Kỳ không để Cao Việt Xuân phải cứu mình mà dùng sự khéo léo thoát khỏi. Điểm để gây ấn tượng thứ ba là phải có cả nhu cả cương.
Bởi vậy nên cô đã nhận được lời khen của Cao Việt Xuân.
- Cô Giai thật là tài giỏi. Tôi thật bội phục sự dũng cảm vượt qua khó khăn của cô.
Lần này Cao Việt Xuân thật sự cảm phục bởi vì anh đã nghĩ rằng Giai Kỳ sinh ra đã có hoàn cảnh khó khăn, vừa kiếm tiền nuôi bản thân, vừa trả nợ lại vừa lo cho mẹ của mình. Tình cảm của cô đối với người mẹ hiện tại không thể lao động cũng đã làm anh cảm động. Cao Việt Xuân vốn dĩ sinh ra đã ngậm thìa vàng nên tất nhiên anh rất khen ngợi những con người như vậy. Đặc biệt là hôm nay anh đã thấy một màn ăn nói khéo léo để tránh quy tắc ngầm của Giai Kỳ.
Giai Kỳ cười thầm trong bụng nhưng bên ngoài cô ta vẫn cười một cách nhẹ nhàng, không đắc ý, không xu nịnh. Điều này lại làm tăng thêm hảo cảm.
- Anh Cao quá khen rồi. Tôi chỉ có chút tài vặt để vượt qua mấy chuyện linh tinh thế thôi.
Hai người họ đứng nói chuyện phiến một hồi lâu. Nhưng Cao Việt Xuân nào đâu hay biết, Giai Kỳ đã sắp xếp một chuyện ở phía sau.
Sáng hôm sau, khi Cao Việt Xuân đã thấy mình đang nằm trong phòng khách sạn mà không về kí túc xá nhưng thường lệ. Anh cảm thấy đầu đau như búa bổ, rồi mới nhìn sang bên cạnh thấy Giai Kỳ đang nằm không một mảnh vải che thân. Lúc này, Cao Việt Xuân có chút không tin vào mặt mình. Anh biết rằng người trưởng thành đều luôn gặp chuyện như vậy, đặc biệt anh còn là người thừa kế của giai tộc lớn sẽ luôn có người muốn bò lên giường của anh nhưng đây cũng là lần đầu tiên và cũng không ngờ đối tượng là Giai Kỳ. Đúng là anh có hảo cảm với cô gái này nhưng anh không tha thứ cho những ai dám tính kế anh.
Thấy tiếng động, Giai Kỳ bấy giờ tỉnh giấc, sau mấy giây quan sát, cô ta giả vờ hét lên như gặp háo sắc.
- Á. Tại sao tôi lại ở đây? Anh... anh...
Cao Việt Xuân khó hiểu hỏi:
- Cô không biết chuyện gì sao?
Giai Kỳ thấy bị nghi ngờ thì khóc lóc tỉ tê:
- Tôi làm sao mà biết được. Anh là đồ khốn nạn, tại sao anh dám làm thế với tôi. Đừng tưởng giúp tôi thì tôi sẽ bán đời con gái cho anh. Tôi là con người có lòng tự trọng, chứ không phải đĩ điếm ngoài kia.
Cao Việt Xuân vuốt mi tâm:
- Chờ đã, nếu đã không phải là cô thì ai làm?
- Làm sao tôi biết được. Huhu, anh phải chịu trách nhiệm với tôi.
Cao Việt Xuân thỏa thuận:
- Được, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng thân phận của cô có chút... nhưng mà đợi tôi nắm quyền gia tộc thì tôi sẽ cưới cô.
- Anh phải hứa.
- Tôi xin hứa.
Vậy là lời hứa đã định, Giai Kỳ cười thầm trong lòng: “Kế hoạch đã thành công”. Sau đó cô ta quấn quýt quanh Cao Việt Xuân rồi nói rằng qua khoảng thời gian dài cô đã thích anh rồi. Tin đồn bay đầy trời nhưng Cao Việt Xuân không có lên tiếng phủ nhận cũng không trực tiếp thừa nhận. Hai người cứ vậy như trở thành một cặp tình nhân. Còn Mặc Kỳ Tuyết học vượt xong khóa học một cách nhanh chóng rồi rời trường về nước. Hai người họ cũng không có liên lạc, nhìn mặt nhau rồi cũng lặng lẽ mà lướt qua.