• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người nằm tay ngăn cản Giai Kỳ đánh Mặc Kỳ Tuyết là Cao Việt Xuân. Anh ta cảm thấy có điều gì không ổn nên đuổi theo Giai Kỳ. Ha, cô ta uất ức thì anh không đuổi theo nhưng nếu chạy đến gây sự với Mặc Kỳ Tuyết thì ngay lập tức có mặt. Đúng là nực cười.

Giai Kỳ suy nghĩ: “Cao Việt Xuân, anh đã động lòng với con tiện nhân này rồi” Thật không ngờ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Cô ta đánh đổi bao nhiêu mà anh cũng chỉ tương kính như tân, không ngờ trái tim Cao Việt Xuân đã dành hết cho Mặc Kỳ Tuyết rồi. Chỉ là đến bây giờ anh chưa nhận ra mà thôi.

Quay trở lại tình cảnh bấy giờ, Cao Việt Xuân khi thấy Giai Kỳ muốn đánh Mặc Kỳ Tuyết thì trong lòng anh vô cùng tức giận.

Cao Việt Xuân lạnh lùng gằn giọng:

- Tôi bảo cô thế nào? Ai cho cô dám đến đây gây chuyện?

Giai Kỳ vẫn cố chấp không quan tâm đến việc mình đã sai, không nghĩ đến cô đang làm mất lòng anh:

- Việt Xuân, chẳng phải anh không quan tâm đến con tiện nhân này sao? Người anh yêu là em cơ mà, tại sao anh lại bảo vệ ả?

- Tôi làm gì cũng cần cô quản sao? Cô bắt đầu không nghe lời rồi đấy.



Trước cuộc nói chuyện của hai người kia, Mặc Kỳ Tuyết giận dữ hét lên, đang yên đang lành tự nhiên chút nữa thì bị đánh, bây giờ thì lại nghe chồng của mình và tiểu tam đang nói chuyện với nhau về tình cảm hai người. Làm sao mà Mặc Kỳ Tuyết không điên cho được

- Đủ rồi. Cút khỏi căn phòng này cho tôi. Đây không phải là chỗ cho hai người gặp nhau. Các người đang xâm nhập bất hợp pháp đấy, tôi sẽ gọi người đến.

Giai Kỳ quay lại quát Mặc Kỳ Tuyết:

- Tiện nhân, cô dám đuổi tôi?

Đúng lúc Liễu Như bước vào thấy được tình cảnh này. Chỉ trong tích tắc cô ấy đứng trước mặt Giai Kỳ giáng một cú tát vào má, nặng đến nỗi hằn cả bàn tay. Điều này chứng tỏ chủ nhân phải cực kì tức giận lắm:

- Hai người còn dám đến đây? Đồ cẩu nam nữ thối tha.

Không ngờ chỉ trong ít phút cô đi mua đồ ăn cho Mặc Kỳ Tuyết thì quay lại đã thấy đôi tiện nam tiện nữ đang bắt nạt Mặc Kỳ Tuyết. Không thể tha thứ. Liễu Như giơ tay định đánh thêm cái nữa thì bị Cao Việt Xuân ngăn cản. Cô cười khinh miệt:

- Ha, yêu cô ta quá nên không nỡ để tôi đánh cô ta sao? Cô ta đánh bn tôi thì được, cướp chồng của bạn tôi thì được mà tại sao tôi không cho cô ta vài cái bạt tai được? Đã làm đĩ thì cũng nên chấp nhận số phận bị đánh và bị vô số người phỉ nhổ đi chứ? Làm đĩ mà cũng muốn lập đền thờ trinh tiết cơ đấy.

Giai Kỳ bị Liễu Như chửi nghẹn họng không biết nên phản bác thế nào mà chỉ biết chỉ tay giận dữ:

- Cô… cô.

- Cô cái gì? Tôi nói không đúng sao? Còn anh nữa Cao Việt Xuân, đường đường là người đại thiếu gia có ăn có học vậy mà làm ra những chuyện đến cả ăn mày cũng không bằng.

Cao Việt Xuân bị chửi thậm tệ nhưng cũng chẳng dám hó hé cái gì mà Giai Kỳ đi khỏi chỉ kịp để lại một câu xin lỗi cho Mặc Kỳ Tuyết.

Mặc Kỳ Tuyết tức giận:



- Thật là phiền phức, tôi không bao giờ muốn dính dáng tới mấy người nữa. Đơn ly hôn tôi sẽ cho người đưa đến. Không cần anh nhọc lòng.

Cao Việt Xuân nghe vậy thì nhói trong lòng nhưng cũng không chấp nhận sự thật này.

Giai Kỳ bị Cao Việt Xuân lôi ra đến cổng bệnh viện thì vùng tay ra khỏi:

- Anh bỏ em ra. Em phải xé xác con tiện nhân đó, tại vì ả mà anh không còn quan tâm đến em.

Cao Việt Xuân tát Giai Kỳ một cái làm cô ta bình tĩnh lại. Bấy giờ cô ả mới sực nhớ là mình đã chọc giận đến anh. Trước giờ cô ta luôn giả vờ hiền lương thục đức để lấy lòng nhưng trong một phút nóng giận đã sắp hỏng hết mọi chuyện. Cô ta như muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ:

- Em xin lỗi Việt Xuân, là em nhất thời nóng giận. Tất cả là vì em yêu anh mà thôi nên anh tha thứ cho em nha.

Cao Việt Xuân thấy bộ dạng yếu ớt của cô ta thì động lòng, đỡ người cô ta dậy dặn dò:

- Lần sau đừng can thiệp vào chuyện này nữa. Anh chăm sóc cô ấy chỉ là muốn hạ hỏa Mặc gia mà thôi. Đợi giải quyết xong chuyện công ti thì anh sẽ giữ lời hứa với em. Còn giờ thì về nhà đi, lát anh đưa đi ăn tối.

Giai Kỳ thấy Cao Việt Xuân vẫn còn động lòng, vẫn nhớ lời hứa với cô ta thì vui mừng khôn xiết. Ít nhất cô ta đã có thể trói buộc anh bởi lời hứa năm đó với ả.

Rốt cuộc là lời hứa gì? Vì sao Cao Việt Xuân phải đưa ra lời hứa đó? Có phải anh bị trói buộc bởi nó nên không có cách nào mở lòng với Mặc Kỳ Tuyết hay không?

2 năm trước

Đại học Hoàng gia - do các quốc gia kết hợp lại mở ở nước Y. Đúng như cái tên nơi đây chỉ dành cho sinh viên tầng lớp thượng lưu, có các công chúa và vương tử các nước đến đây học và được bảo mật và an toàn tuyệt đối.

Mặc Kỳ Tuyết là thiên kim của một trong bốn tập đoàn lớn nhất một nước nên tất nhiên đã bị ba cô tống cổ đến đây học.

- Lấy được cái bằng giỏi thì mới cho về nước. ><

Ở trường cô được đặt cho cái danh là khoa khôi khoa Thiết kế bởi vẻ ngoài xinh đẹp như búp bê, đôi mắt phượng sắc sảo, đôi môi căng mọng, dáng người thon thả và đặc biệt nổi bật với làn da trắng sứ. Trình độ học tập vào loại top nên đứng đầu trong bảng vote khoa khôi của khoa Thiết kế. Vương tử các nước và các thiếu gia khác đều ngưỡng mộ Mặc Kỳ Tuyết, chỉ ước được cô chú ý đến.

- Mặc tiểu thư, tôi thích em, không biết là em có muốn làm bạn gái của tôi được hay không?

Hình ảnh vương tử nước C quỳ xuống trước cô để trao một bó hoa hồng Juliet Rose tỏ tình.

Mặc Kỳ Tuyết từ chối ngay lập tức:

- Xin lỗi, tôi đã thích người khác rồi.

Hay Quý tộc nước A dùng 30 chiếc trực thăng tạo một màn tỏ tình trên không hoành tráng mà mọi cô gái đều ao ước nhưng vẫn bị Mặc Kỳ Tuyết từ chối. Ai cũng tò mò không biết người khoa khôi khoa Thiết kế thích là ai? Không ai biết rằng cô đã yêu thầm học trưởng ở bên khoa Kinh tế là Cao Việt Xuân đã 3 năm rồi. Là kiểu thích thầm nhưng chỉ dám nhìn lén từ xa. Đường đường là một người cao quý nhưng vì sao khi yêu vào lại hèn mọn như vậy? Một tình yêu đơn phương được giấu kín trong suốt 3 năm dài đằng đẵng. Mặc Kỳ Tuyết sợ nói ra thì sẽ bị người ta từ chối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK