Trong phòng bệnh, Mặc Kỳ Tuyết đang loay hoay xếp một ít đồ cá nhân để xuất viện, cô không hề để ý rằng có người đang bước vào. Một bó hoa hồng đỏ chót bất ngờ đưa đến trước mặt cô từ phía sau, bàn tay thon dài như ngọc khiến Mặc Kỳ Tuyết có chút thất thần. Nhưng cô ngay lập tức tỉnh táo lại. Cô biết bàn tay này là của ai.
Mặc Kỳ Tuyết mở miệng hờn dỗi:
- Anh đừng có bất thình lình xuất hiện như vậy được không? Sợ hãi lắm. Em còn tưởng em sắp bị bắt cóc rồi cơ ><.
Vừa nói Mặc Kỳ Tuyết vừa quay lại, là Phong Doãn.
Thấy biểu cảm của Mặc Kỳ Tuyết, Phong Doãn cười nhẹ nhàng:
- Đáng yêu thật đó. Như một con mèo nhỏ vậy.
Trời ơi, tên này không thấy cô đang giận dỗi hả? Cứ xuất hiện đột ngột như vậy làm cô cứ tưởng mình sắp bị bắt cóc cơ đấy. Bây giờ lại còn cười cười như vậy nữa. Thật là không có lương tâm.
- Anh còn cười.
Phong Doãn đưa bó hoa huơ huơ trước mặt Mặc Kỳ Tuyết như đang dụ dỗ cô tóm lấy một thứ đồ chơi:
- Nè nè, mau lại đây lấy đi.
- Hứ. Không thèm.
- Thôi mà. Cho anh xin lỗi. Không lấy thì Doãn ca ca dâng tặng em vậy. Hãy để bó hoa này xua tan đi nỗi giận của em nhé, công chúa nhỏ.
Thấy ai đó cũng có tâm, lại còn mang bó hoa đẹp như vậy đến, chắc là phải chọn rất lâu nên cô cũng tha thứ, nhưng mà chỉ tạm chấp nhận thôi đấy.
- Tạm tha thứ cho anh. Mà sao anh lại biết là hôm nay em xuất viện?
Phong Doãn thấy cô hỏi đến thì bối rối giải thích:
- À. Bác Mặc gọi điện cho anh bảo vậy. Bác bảo nay bác bận không thể cho em xuất viện được nên nhờ anh đến.
Mặc Kỳ Tuyết: ==’. Haha, đấy, đúng là cô có một ông bố tốt thế cơ mà. Con gái vừa ly hôn xong đã chuẩn bị bán con gái thêm lần nữa rồi. Mặc Kỳ Tuyết cô đúng thật là bất hạnh: mẹ không có, cha cũng không thương.
Tuy nghĩ trong lòng vậy nhưng ngoài mặt cô vẫn phải giữ cảm xúc như không biết chuyện gì, cười cười:
- Vậy cảm ơn anh nhé.
Sau đó, Phong Doãn đưa Mặc Kỳ Tuyết về nhà. Cô vui vẻ cầm bó hoa chào tạm biệt Phong Doãn:
- Phong ca ca. Hôm nay em cảm ơn anh rất nhiều.
- Không có gì đáp lễ sao?
- Vậy hôm nào rảnh em mời anh ăn cơm nhé.
- Không cần phiền phức vậy đâu.
Nói rồi, Phong Doãn nhân cơ hội Mặc Kỳ Tuyết không chú ý mà hôn nhé lên má cô một cái.
- Anh nhận được rồi.
Mặc Kỳ Tuyết giật bắn mình, bất ngờ trước hành động của Phong Doãn. Cô thật sự không nghĩ Phong Doãn lại dám ăn đậu hũ của cô ><. Oán giận nhưng không thể mắng anh. Mặc Kỳ Tuyết, làm người không nên vô ơn. Nhưng mà anh ta lại dám nhân cơ hội không để ý mà dám hôn cô.
- Phong Doãn, lần sau mong anh đừng như vậy nữa.
Trong phút chốc vẻ mặt anh thoáng buồn nhưng cũng khôi phục bình thường ngay mà Mặc Kỳ Tuyết không nhận ra. Anh chua xót đáp:
- Được. Không trêu em nữa.
- Anh về cẩn thận.
- Ừ. Tạm biệt.
Tiễn được Phong Doãn đi mà Mặc Kỳ Tuyết thở phào. Sao Doãn ca ca của cô lại trở nên lưu mạnh thế nhỉ. Nhưng Mặc Kỳ Tuyết không hề biết rằng đã có người chụp lại khoảng khắc mà Phong Doãn hôn cô ở phía sau. Một bóng đen đã theo dõi cô từ lúc cô bước ra khỏi bệnh viện. Rốt cuộc, hắn đang có âm mưu gì?
Mặc Kỳ Tuyết mở cửa bước vào nhà. Người hầu ngay lập tức cúi đầu chào đón cô:
- Mừng tiểu thư về nhà, ông chủ đang đợi cô ở phòng khách.
Hay lắm! Vậy mà bảo bận ở công ty không đi đón cô được. Có mà bịp để lừa bán con gái lần hai thì có. Theo như cô biết, những ông bố thường không nỡ để con gái gả đi nhưng sao ông bố này của cô lại trái ngược nhỉ? Ôi thật là đáng thương cho số phận của tôi mà.
Mặc Kiến Minh thấy con gái bước vào thì cũng khá chột dạ. Nhưng cố lảng sang chuyện khác:
- Về rồi à con. Mau lên lầu thay áo quần rồi xuống ăn cơm. Nay bố đã dặn người làm toàn những món con thích đó.
Bố cứ diễn diễn nữa đi. Con đã biết tỏng rồi nhá. Đã muốn bán con gái thì con nhất quyết ở lỳ trong nhà. Hứ.
Ở Cao thị.
Thư ký cúi người thông báo cho Cao Việt Xuân:
- Thưa giám đốc. Luật sự Cảnh ở Mặc thị xin gặp mặt ạ.
Cao Việt Xuân khó hiểu trước sự xuất hiện của nhân vật khó gặp này:
- Hửm? Luật sư Cảnh sao lại đến đây nhỉ? Anh ta rất ít khi xuất hiện, không lẽ có dự án nào quan trọng cần bàn bạc sao?
Nhưng anh cũng không làm chậm trễ thời gian mà cho người vào:
- Cho anh ta vào đi.
Luật sự Cảnh nghênh ngang bước vào, cũng không có cúi người chào. Điều đó làm Cao Việt Xuân phải nhăn mày khó chịu: Luật sư của Mặc thị bây giờ nghênh ngang vậy sao? Dù anh có là luật sư thiên tài nổi tiếng cũng không nên vênh mặt như vậy trước giám đốc của Cao thị chứ. Thật là khinh người.
Cao Việt Xuân không biết rằng, Luật sự Cảnh cũng vô cùng căm ghét anh vì dám làm tiểu thư cành vàng lá ngọc được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa ở Mặc thị bị tổn thương. Điều đó làm cho anh trở thành kẻ thù của cả Mặc thị.
Hai người bên ngoài nụ cười thương nghiệp bắt tay nhau vô cùng thân thiết còn bên trong thì thầm chửi mắng đối phương.
Cao Việt Xuân: Tên khốn này, mặt hắn đang vênh đến tận trời rồi. Thèm đòn hả?
Luật sự Cảnh đẩy đẩy cái gọng kính: Hừ, tên cẩu nam dám làm tiểu thư của tôi buồn thì tôi thèm khách phí với anh chắc.
Cao Việt Xuân mở miệng trước:
- Chào anh Cảnh. Không biết hôm nay anh tới đây là để bàn về dự án gì mới?
Luật sự Cảnh nghiêm nghị đưa ra một đống giấy tờ. Khuôn mặt bình tĩnh không biểu cảm nhưng xung quanh anh ta bất giác tỏa ra một mùi vị nguy hiểm như uy hiếp Cao Việt Xuân:
- Mong rằng Cao tổng có thể kí vào giấy tờ này. Đây là thỏa thuận ly hôn mà cô Mặc nhờ tôi sắp xếp. Và nhắc với Cao tổng trước, tôi không muốn phải làm lại lần thứ ba.
Mặc Kỳ Tuyết mở miệng hờn dỗi:
- Anh đừng có bất thình lình xuất hiện như vậy được không? Sợ hãi lắm. Em còn tưởng em sắp bị bắt cóc rồi cơ ><.
Vừa nói Mặc Kỳ Tuyết vừa quay lại, là Phong Doãn.
Thấy biểu cảm của Mặc Kỳ Tuyết, Phong Doãn cười nhẹ nhàng:
- Đáng yêu thật đó. Như một con mèo nhỏ vậy.
Trời ơi, tên này không thấy cô đang giận dỗi hả? Cứ xuất hiện đột ngột như vậy làm cô cứ tưởng mình sắp bị bắt cóc cơ đấy. Bây giờ lại còn cười cười như vậy nữa. Thật là không có lương tâm.
- Anh còn cười.
Phong Doãn đưa bó hoa huơ huơ trước mặt Mặc Kỳ Tuyết như đang dụ dỗ cô tóm lấy một thứ đồ chơi:
- Nè nè, mau lại đây lấy đi.
- Hứ. Không thèm.
- Thôi mà. Cho anh xin lỗi. Không lấy thì Doãn ca ca dâng tặng em vậy. Hãy để bó hoa này xua tan đi nỗi giận của em nhé, công chúa nhỏ.
Thấy ai đó cũng có tâm, lại còn mang bó hoa đẹp như vậy đến, chắc là phải chọn rất lâu nên cô cũng tha thứ, nhưng mà chỉ tạm chấp nhận thôi đấy.
- Tạm tha thứ cho anh. Mà sao anh lại biết là hôm nay em xuất viện?
Phong Doãn thấy cô hỏi đến thì bối rối giải thích:
- À. Bác Mặc gọi điện cho anh bảo vậy. Bác bảo nay bác bận không thể cho em xuất viện được nên nhờ anh đến.
Mặc Kỳ Tuyết: ==’. Haha, đấy, đúng là cô có một ông bố tốt thế cơ mà. Con gái vừa ly hôn xong đã chuẩn bị bán con gái thêm lần nữa rồi. Mặc Kỳ Tuyết cô đúng thật là bất hạnh: mẹ không có, cha cũng không thương.
Tuy nghĩ trong lòng vậy nhưng ngoài mặt cô vẫn phải giữ cảm xúc như không biết chuyện gì, cười cười:
- Vậy cảm ơn anh nhé.
Sau đó, Phong Doãn đưa Mặc Kỳ Tuyết về nhà. Cô vui vẻ cầm bó hoa chào tạm biệt Phong Doãn:
- Phong ca ca. Hôm nay em cảm ơn anh rất nhiều.
- Không có gì đáp lễ sao?
- Vậy hôm nào rảnh em mời anh ăn cơm nhé.
- Không cần phiền phức vậy đâu.
Nói rồi, Phong Doãn nhân cơ hội Mặc Kỳ Tuyết không chú ý mà hôn nhé lên má cô một cái.
- Anh nhận được rồi.
Mặc Kỳ Tuyết giật bắn mình, bất ngờ trước hành động của Phong Doãn. Cô thật sự không nghĩ Phong Doãn lại dám ăn đậu hũ của cô ><. Oán giận nhưng không thể mắng anh. Mặc Kỳ Tuyết, làm người không nên vô ơn. Nhưng mà anh ta lại dám nhân cơ hội không để ý mà dám hôn cô.
- Phong Doãn, lần sau mong anh đừng như vậy nữa.
Trong phút chốc vẻ mặt anh thoáng buồn nhưng cũng khôi phục bình thường ngay mà Mặc Kỳ Tuyết không nhận ra. Anh chua xót đáp:
- Được. Không trêu em nữa.
- Anh về cẩn thận.
- Ừ. Tạm biệt.
Tiễn được Phong Doãn đi mà Mặc Kỳ Tuyết thở phào. Sao Doãn ca ca của cô lại trở nên lưu mạnh thế nhỉ. Nhưng Mặc Kỳ Tuyết không hề biết rằng đã có người chụp lại khoảng khắc mà Phong Doãn hôn cô ở phía sau. Một bóng đen đã theo dõi cô từ lúc cô bước ra khỏi bệnh viện. Rốt cuộc, hắn đang có âm mưu gì?
Mặc Kỳ Tuyết mở cửa bước vào nhà. Người hầu ngay lập tức cúi đầu chào đón cô:
- Mừng tiểu thư về nhà, ông chủ đang đợi cô ở phòng khách.
Hay lắm! Vậy mà bảo bận ở công ty không đi đón cô được. Có mà bịp để lừa bán con gái lần hai thì có. Theo như cô biết, những ông bố thường không nỡ để con gái gả đi nhưng sao ông bố này của cô lại trái ngược nhỉ? Ôi thật là đáng thương cho số phận của tôi mà.
Mặc Kiến Minh thấy con gái bước vào thì cũng khá chột dạ. Nhưng cố lảng sang chuyện khác:
- Về rồi à con. Mau lên lầu thay áo quần rồi xuống ăn cơm. Nay bố đã dặn người làm toàn những món con thích đó.
Bố cứ diễn diễn nữa đi. Con đã biết tỏng rồi nhá. Đã muốn bán con gái thì con nhất quyết ở lỳ trong nhà. Hứ.
Ở Cao thị.
Thư ký cúi người thông báo cho Cao Việt Xuân:
- Thưa giám đốc. Luật sự Cảnh ở Mặc thị xin gặp mặt ạ.
Cao Việt Xuân khó hiểu trước sự xuất hiện của nhân vật khó gặp này:
- Hửm? Luật sư Cảnh sao lại đến đây nhỉ? Anh ta rất ít khi xuất hiện, không lẽ có dự án nào quan trọng cần bàn bạc sao?
Nhưng anh cũng không làm chậm trễ thời gian mà cho người vào:
- Cho anh ta vào đi.
Luật sự Cảnh nghênh ngang bước vào, cũng không có cúi người chào. Điều đó làm Cao Việt Xuân phải nhăn mày khó chịu: Luật sư của Mặc thị bây giờ nghênh ngang vậy sao? Dù anh có là luật sư thiên tài nổi tiếng cũng không nên vênh mặt như vậy trước giám đốc của Cao thị chứ. Thật là khinh người.
Cao Việt Xuân không biết rằng, Luật sự Cảnh cũng vô cùng căm ghét anh vì dám làm tiểu thư cành vàng lá ngọc được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa ở Mặc thị bị tổn thương. Điều đó làm cho anh trở thành kẻ thù của cả Mặc thị.
Hai người bên ngoài nụ cười thương nghiệp bắt tay nhau vô cùng thân thiết còn bên trong thì thầm chửi mắng đối phương.
Cao Việt Xuân: Tên khốn này, mặt hắn đang vênh đến tận trời rồi. Thèm đòn hả?
Luật sự Cảnh đẩy đẩy cái gọng kính: Hừ, tên cẩu nam dám làm tiểu thư của tôi buồn thì tôi thèm khách phí với anh chắc.
Cao Việt Xuân mở miệng trước:
- Chào anh Cảnh. Không biết hôm nay anh tới đây là để bàn về dự án gì mới?
Luật sự Cảnh nghiêm nghị đưa ra một đống giấy tờ. Khuôn mặt bình tĩnh không biểu cảm nhưng xung quanh anh ta bất giác tỏa ra một mùi vị nguy hiểm như uy hiếp Cao Việt Xuân:
- Mong rằng Cao tổng có thể kí vào giấy tờ này. Đây là thỏa thuận ly hôn mà cô Mặc nhờ tôi sắp xếp. Và nhắc với Cao tổng trước, tôi không muốn phải làm lại lần thứ ba.