"Cuộc làm ăn này, chú không thể nào đồng ý được."
Thiên Y chớp mắt nhìn khuôn mặt cứng rắn của người đàn ông trung niên trước mặt, nụ cười chuyên nghiệp dần dần tắt ngấm.
Chẳng phải nói bổn cô nương gặp người người thích gặp hoa hoa nở lúc nào cũng có quý nhân phù trợ hay sao!!!
Sai kịch bản rồi!
Hệ Thống: [Ngọn cỏ ven đường làm sao với được mây...] Phận pháo hôi đỡ đạn mà mơ tưởng là nữ chính à, ký chủ nghĩ nhiều rồi.
Câm miệng!
Thiên Y trong lòng dựng ngón giữa với hệ thống, ngoài mặt vẫn là bộ dáng hiền lành thánh thiện.
"Một nửa quyền điều hành nơi này đổi lấy sự đảm bảo về sinh mạng của mọi người, chú thật sự không cần cân nhắc?"
Cô gái trước mặt Hạo Nhạc mỉm cười, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc đến đáng sợ.
"Nơi này rất đẹp, tường rất chắc chắn, nhưng có thể giữ được bao nhiêu thây ma? Nếu là vài con hẳn không thành vấn đề, nhưng một đại đội xác sống thì thế nào?"
Hạo Nhạc híp mắt đánh giá cô gái trước mặt, đây là uy hiếp?
Ông ta suy nghĩ một lúc, sau đó dường như đã ra quyết định.
"Rất cảm kích thiện ý của cháu, nhưng không cần cháu bảo vệ bọn chú vẫn có thể sống tốt. Giao dịch mà con trai bác đồng ý với cháu, cháu cứ nhận, trời cũng muộn rồi, cháu cứ ở lại đây, sáng mai hãy trở về cũng được."
Hoàn toàn là ý đuổi khách.
Nói đùa, nơi này là do ông một tay tạo nên, nói chuyện vài câu liền muốn mang một nửa quyền hành nơi này đi?
Khi ông còn đang làm mưa làm gió trên thương trường, cô nhóc này còn chưa từ bụng mẹ chui ra đâu!
Thiên Y khép hờ hai mắt, lông mi dài rung động, sau đó bên môi nở ra một nụ cười phá lệ xinh đẹp.
Không biết tốt xấu.
"Không cần đâu." Cô vén một bên tóc mai, tiêu sái tiến về phía cửa. "Cháu rất tiếc vì vụ làm ăn thất bại này,tạm biệt... và vĩnh biệt."
Tiếng động cơ máy bay ồn ào bên ngoài, Hạo Nhạc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy không biết từ bao giờ một chiếc trực thăng đã ở trên đỉnh đầu họ, thang cuốn rơi xuống, hai cô gái mà con trai ông ta đưa về dần biến mất trong tầm mắt.
...Vĩnh biệt?
Thiên Y trèo lên buồng chứa, lúc này đã thấy nhóm của cô trang bị đầy đủ, chỉ cần một lời của cô là sẵn sàng chiến đấu.
"Nơi này là địch?" A Lực tò mò hỏi.
"Không giống lắm." Tiểu Minh tiếp lời. "Bọn họ trông yếu nhớt."
Thiên Y mặc kệ nhóm người bàn luận, đưa tay đón lấy máy tính từ Tử Lam, trên màn hình máy tính hiện lên hình ảnh một bầy xác sống đang di chuyển.
Thi triều.
Ra đây là lý do Drone báo động, không khác với suy nghĩ của cô là bao.
Theo hướng đi của thi triều này, chính là hướng thẳng đến căn cứ của Hạo Dương, không tới vài tiếng nữa, nơi đó sẽ bị bao vây bởi xác sống.
"Giờ sao?" Trương Phù từ ghế lái nói vọng ra. "A Huệ nói đàm phán của em đã thất bại."
"Không tính là thất bại."
Thiên Y trả lời, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính. "Tìm một khu đất trống gần căn cứ của bọn họ rồi ở lại đi, hoàng hôn sắp xuống rồi."
Nghĩ nghĩ, rồi lại nói "Đêm nay sẽ dài đấy."
-------------
Nửa đêm.
Bầu trời đen như mực, ánh trăng đỏ như máu, mặc dù ngữ cảnh có không giống trong sách, nhưng vẫn là thời cơ tốt để xuất hiện một vài tình tiết kịch kinh điển.
Tỷ như giết người cướp của, lại tỷ như anh hùng cứu mĩ nhân...a phi, cầm nhầm kịch bản.
Thiên Y tháo xuống ống nhòm hồng ngoại, nhìn về phía căn cứ ồn ào náo nhiệt, không tự chủ bốc một nắm hạt dẻ cho vào trong miệng.
Một lon nước trái cây đưa đến, cô nghiêng người uống một ngụm, sau đó lại tiếp tục dùng ống nhòm nhìn người và thây ma chém giết phía trước.
Góc độ này khó nhìn quá.
"Trương Phù, anh bay gần một chút đi, góc này bị cây che mất rồi, em nhìn không được." Sau đó quay về phía Tử Lam đang miệt mài bóc hạt dẻ ngay bên cạnh "Đổi sang hạt hướng dương đi, tôi không thích ăn hạt dẻ."
Mọi người nhìn Thiên Y đang xem đánh nhau đến khí thế: ...Vậy ra đội trưởng muốn họ dừng lại ở nơi khỉ ho cò gáy này để xem náo nhiệt?
Mạch não của đội trưởng thật khó hiểu.
Lại nhìn Tử Lam đang vui vẻ bỏ đi một đống hạt dẻ đã bóc xong để quay sang bóc hạt hướng dương: Người bên cạnh đội trưởng quả nhiên cũng khó hiểu không kém.
Trực thăng bay càng gần, Thiên Y lúc này mới nhìn rõ thế giằng co giữa hai bên. Mới đầu tận thế, Zombie dường như chưa thích ứng được, di chuyển trúc trắc, hoàn toàn là dựa theo tiếng động và mùi hương mà đến, từng xác sống ở bờ tường bên kia dẫm đạp lên nhau, cuổi cùng lại thành tự bài trừ chính quân số của mình, quả đúng là một lũ mất não.
Ừm, dù là bây giờ hay mười năm nữa, lũ xác sống này vẫn ngu y như vậy.
Bên con người thì có tổ chức hơn, tuy nhiên số lượng quá ít, chỉ sợ nơi này không thể trụ vững đến hừng đông.
Hệ Thống nhìn Thiên Y vừa xem vừa bình phẩm, nó rốt cuộc cũng nhận ra huyền cơ trong câu nói của ký chủ lúc trước.
Ý ký chủ nói "đêm nay sẽ dài đây" nghĩa là cô sẽ xem bọn họ đánh nhau đến tận sáng đó hả!!!!
Hệ Thống câm nín nhìn trời đêm.
"Giúp chúng tôi với!!!!"
Bên dưới cuộc chiến hỗn độn, ai đó nhận ra trực thăng của Thiên Y, hướng tới phía cô mà gào thét.
Thiên Y không tiếng động bốc lên một nắm hạt hướng dương, có vẻ như bọn họ bay gần quá rồi thì phải.
Từ đằng xa, Hạo Dương vừa chỉ huy mọi người bảo vệ tường, vừa hướng phía cô vẫy vẫy, Thiên Y nghĩ nghĩ, tên này có lẽ muốn nói lời trăn trối, nên cô gật gật đầu, Drone ngay lập tức hiểu ý bay về phía hắn, Thiên Y từ màn hình máy tính rất nhanh nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của hai cha con nhà họ.
"Hóa ra chiếc drone này là của em... xin hãy giúp bọn anh, thù lao em muốn gì cũng được!"
Tiếng nói của Hạo Dương thông qua màn mình gấp gáp vang lên, Thiên Y đang ngồi ăn hạt dưa nghe thấy thế đột nhiên bật cười.
"Không phải chứ, rõ ràng không lâu về trước em là người đề nghị bảo vệ nơi này, chẳng phải chú không chút lưu tình từ chối hay sao? Muốn làm ăn cũng phải chờ đến giờ làm việc, bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai lại đến."
Hạo Nhạc bên cạnh thấy Thiên Y không có ý tiếp chuyện liền nóng nảy, ông ta thông qua tháp canh nhìn bức tường vì bị đám Zombie đè lên mà lung lay sắp đổ, cuối cùng đành thỏa hiệp.
Mạng sống của mọi người quan trọng hơn cái danh hiệu đứng đầu nhiều.
"Cháu nói muốn một nửa nơi này đúng không? Chú đáp ứng, mọi người căn bản không chịu được lâu nữa!"
Thiên Y nhìn vẻ mặt cam chịu của Hạo Nhạc, giọng nói vốn ban đầu ngông cuồng giờ liền dịu xuống.
"Chú à, chú biết cháu rất ngưỡng mộ chú chứ? Trong loạn thế này chú có thể tạo ra một thiên đường bảo vệ những người ở đây, ai biết chú đã bỏ ra bao nhiêu công sức. Khi cháu đến, cháu có thể thấy những người ở đây sinh hoạt như thể tận thế chưa bao giờ xảy ra vậy, tất cả là nhờ có chú."
Cô nhẹ nhàng nói, ngón tay chậm rãi gõ nhịp trên mặt bàn, tạo ra những tiếng vang thanh thúy.
"Nhưng thiên đường không tồn tại."
Thiên Y mỉm cười, giọng nói đều đều như thể đang kể một câu chuyện cổ tích.
"Nhìn xung quanh chú xem, thiên đường của chú khiến mọi người trở nên yếu đuối. Cái thiện muốn chiến thắng cái ác, vậy thì phải tồn tại một anh hùng, hi sinh mà chẳng cần hồi đáp. Lại nói, anh hùng giờ đang ở đâu?"