• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Cung Quý Phi.


"Láo xược!!!"


Kèm theo tiếng quát là tiếng đồ sứ rơi vỡ loảng xoảng.


Nữ nhân xinh đẹp khuôn mặt cau có, dường như vô cùng phẫn nộ, khiến cho khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn trở nên xấu xí dữ tợn.


"Nương nương, nương nương bớt giận!" Thái giám và tỳ nữ xung quanh hốt hoảng quỳ xuống, mặc cho mảnh vỡ đâm vào chân cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. So với mạng nhỏ của bọn họ, chút thương tích này thực sự không là gì cả.


Mỹ nhân cau có ném thêm vài cái bình trị giá ngàn vàng, dường như vẫn chưa hả giận, bèn tiến đến phía cung nữ gần nhất, một bạt tai giáng xuống, khuôn mặt trắng nõn của cung nữ liền sung huyết, năm dấu tay đỏ tươi như hoa mẫu đơn nở rộ chói mắt, cung nữ bị tát dường như đã quen với hành vi ngược đãi này, rất nhanh kìm lại nước mắt, một câu "Nương nương bớt giận!" lại cứ thế tuôn ra.


Mỹ nhân nhìn lòng bàn tay đỏ rực, phẫn nộ trong lòng cuối cùng vơi đi chút ít, một bạt tai kia, không cần nghĩ cũng biết là dùng bao nhiêu sức lực.


"Cút đi."


Chờ cho cung nữ lẫn thái giám lui ra, mỹ nhân rốt cục thu hồi lại vẻ mặt nhăn nhó giận dữ, trở lại dáng vẻ mềm mại như nước vốn có, chậm chạp ngồi xuống trường kỷ, người phía sau nhanh chóng dâng lên ly trà, Quý Phi nhận lấy, khẽ nhấp 1 ngụm.


"Chuyện đó... là thật sao?"


"Vâng, nương nương. Sau khi Hoàng Hậu diện kiến xong, Hoàng Thượng liền viết thánh chỉ, giao lễ cập kê của ngũ công chúa cho Hoàng Hậu chủ trì, là vào... một tháng sau."


Tì nữ tâm phúc cũng không chậm trễ, tỉ mỉ kể ra diễn biến nghe được từ chỗ tổng quản thái giám.


*Choang!*


Chén sứ vỡ nát im lặng nằm trên đất, cam chịu số phận của một hi sinh đồ vật.


"Nữ nhân đó bốn năm nay cũng không tỏ ra cái gì, vậy mà cư nhiên hiện tại muốn qua mặt ta, cho rằng như vậy là có thể đạt đến Phượng ấn sao?!"


Quý Phi xiết chặt khăn tay, khuôn mặt diễm lệ lại 1 lần trở nên vặn vẹo. Hoàng Thượng gặp ả ta xong liền muốn giao cho nàng ta làm này nọ, nữ nhân ghê tởm này... rốt cuộc lại muốn diễn cái gì tuồng? Muốn thể hiện ra cảm giác tồn tại, sau nó cướp lấy những gì mà nàng bao năm qua dùng nước mắt cùng máu giành giật được, vì cái gì? Bằng vào nàng ta là Hoàng Hậu sao? Thế lực nhà mẹ đẻ mạnh mẽ liền có cái gì ghê gớm?!?!


Nàng vốn chỉ là con gái của một vị quan tam phẩm, địa vị hèn mọn. Để leo được lên cái ghế Quý Phi, 20 năm qua, nàng có đau nào là không trải qua, có khổ nào mà chưa từng nếm. Vậy mà nữ nhân kia cho rằng chỉ tùy tiện nói vài câu, liền dễ dàng cướp đi thứ vốn thuộc về nàng sao? Nằm mơ!?!?!


"Hai tỷ muội nhà đó, đều cho rằng bổn cung dễ ức hiếp vậy sao?"


Nàng không tin nữ nhân kia nói vài câu thế cục liền xoay chuyển, nhất định là Hoàng Thượng có dụng ý khác. Không được, nếu không nghe được từ Hoàng Thượng, nàng tuyệt đối không tin địa vị hơn 20 năm trong cung chỉ bằng vài câu nói của nàng ta liền ngay lập tức lung lay như vậy!


"Đi! Chuẩn bị chút canh yến, ta muốn đến gặp Hoàng Thượng."


---------------------------


Bên này, Thiên Y vẫn còn rất chuyên tâm dùi mài kinh sử.


Vì sự kiện quan trọng liên quan đến điểm thưởng và sự tồn vong của chính mình, Thiên Y đành phải bắt tay vào một khóa học mẫu nghi thiên hạ cấp tốc. Mấy sự kiện này nọ cùng cách ứng phó, cô đều được Hệ Thống với hàng đống kiến thức sách vở nhồi nhét ko thiếu một từ. Mặc dù trong ký ức của nguyên chủ khi mới nhập cung cũng được dạy qua, nhưng từ khi vào cung, Khương Tĩnh căn bản chưa từng được giao làm cái gì, trên căn bản chính là một Hoàng Hậu hữu danh vô thực, về mặt này, Thiên Y đích xác có điểm gục ngã.


Vì cái gì lại đem cô đưa tới một cái chức vụ vô dụng đến như vậy.


Nằm trên giường như một con cá chết, Thiên Y không kìm được nhỏ giọng than thở:










Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK