• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




"Có ý gì?!"


Đại Hoàng Tử tức giận đẩy Thiên Y qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Sắc trời dần chuyển sáng, phía xa chân trời hiện một vạt ửng hồng, mây trắng bay đầy trời, khiến người nhất thời không phân biệt được đâu là mây đâu là khói. Một cơn gió thổi đến, mang theo khí lạnh cùng vị tanh đặc trưng của máu, mơ hồ còn có thể cảm nhận được mùi khét.


Đại hoàng tử đột nhiên có dự cảm không lành, nhưng hắn nhanh chóng trấn an bản thân, nước đi này của hắn đã vô cùng hoàn mỹ, trừ khi Phụ Hoàng biết trước hắn sẽ tạo phản, bằng không giờ phút này, căn bản không có ai cản nổi hắn!


Thậm chí nếu có chuyện gì đi chăng nữa, do thám của hắn nhất định sẽ báo tin, hắn đã chờ thời cơ này lâu như vậy, trận chiến này, hắn phải thắng!


_Bùm__


Pháo hiệu từ phía cổng thành vang lên, một đợt khói sáng chớp nhoáng hiện lên phía chân trời. Đại hoàng tử giật mình, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, trong lòng giông tố điên cuồng nổi lên, đây không phải là pháo hiệu của hắn.


"Xem ra đã đến lúc rồi."


Giọng nói mệt mỏi của Hoàng đế vang lên, Đại hoàng tử quay đầu lại, chỉ thấy Hoàng đế làm một cái ra hiệu, toàn bộ nến trong phòng đột nhiên vụt tắt. Hắc ám kéo đến, ánh sáng yếu ớt từ cửa hắt vào, Đại hoàng tử thấy rõ ràng trong phòng lại xuất hiện thêm nhiều bóng đen, như bóng ma âm thầm xử lý binh lính của hắn.


Là ám vệ.


"GIẾT!!"


Hắn chỉ nghe thấy mình gào lên, đám binh lính đang mông lung rốt cuộc từ trong mơ hồ tỉnh lại, bắt đầu tham chiến, trong phòng một mảnh hỗn loạn.


Thiên Y không biết từ bao giờ đã đứng cạnh Long sàng, không nhiều hứng thú nhìn cuộc chiến phía dưới.


"Hoàng Thượng, Hoàng hậu, mời người đi lối này."


Một ám vệ cung kính nói, sau đó dẫn hai người đến một bức tường khuất tầm nhìn, lại qua vài thao tác gì đó, bức tường mở ra, bên trong là một thông đạo.


Thiên Y tỏ vẻ, quả thật không nên khinh thường người cổ đại.


Thiên Y cùng Hoàng Thượng tiến vào thông đạo, ám vệ vốn đang định vào theo, liền bị cản lại. Hoàng


Đế ho khù khụ, yếu ớt nói hắn không cần theo vào, mau đi giải cứu những phi tần khác, ám vệ chần chừ một lúc, cuối cùng không thể không nghe theo, cung kính bàn giao lại Hoàng Đế cho Thiên Y, sau đó đóng cửa thông đạo.


Thông đạo vừa đóng, Hoàng đế như con rối hết pin ngồi sụp xuống.


Thiên Y chần chừ không biết có nên quan tâm ông xã hờ này một chút không, rốt cuộc vẫn quyết định diễn sâu, kêu lên một tiếng sau đó lao đến đỡ hắn.


"Trẫm không sao." Nói xong lại bắt đầu ho.


"Người đang bị mất máu, đừng cử động mạnh."


Mò mẫm một hồi trong thông đạo cuối cùng tìm được đá đánh lửa, Thiên Y thắp một ngọn đuốc, sau đó xé một mảnh áo, tùy tiện băng vết thương trên tay Hoàng Đế.


Ông tốt nhất đừng có chết, nếu muốn thì chết ở chỗ nào xa ta một chút, ta tuyệt đối không muốn mang danh sát phu đâu, ảnh hưởng đến con đường tìm trai đẹp của ta.


Chờ cho Hoàng đế làm quen một chút, hai người liền bắt đầu đi đến cửa ra thông đạo.


Dọc đường đi một mảnh trầm mặc, Thiên Y lười bắt chuyện, hơn nữa giữa hai người căn bản chẳng có gì để nói.


Hai người đi được tầm nửa nén hương, phía đối diện liền hiện ra hai ngã rẽ.


Thiên Y đưa mắt nhìn Hoàng Đế.


"Hoàng Thượng, nên đi lối nào?"


Hoàng Đế nhìn hai hướng đi, đột nhiên trầm mặc.


"Trẫm...không biết."


Không biết là cái quỷ gì!


Cái lối này chẳng phải ở trong thư phòng nhà ông sao!


Dưới ánh mắt không thể tin được của Thiên Y, Hoàng Đế lại ho một hồi, sau đó bộ dạng thấy chết không sờn dứt khoát chỉ về một hướng.


Thiên Y nhìn con đường đen như mực bên phải, trong lòng chửi Hoàng đế một câu CMN, sau đó cất bước đưa chân về phía trước.


Ông dám chỉ bổn cung liền dám đi, ai sợ ai.


Lại đi được một đoạn, Hoàng đế dường như không chịu nổi trầm mặc, hắn ho nhẹ một cái, lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí yên lặng từ đầu đến giờ.


"Khụ...Sao nàng biết...trẫm đã có chuẩn bị từ trước?"


Thiên Y hờ hững liếc nhìn Hoàng Đế.


"Thần thiếp không biết."


"Nàng biết bên ngoài có pháo hiệu."


"Thần thiếp thấy Hoàng thượng hay nhìn ra cửa sổ, cho nên thần thiếp nghĩ người có thể muốn hít thở không khí một chút." Thiên Y tùy tiện bịa chuyện.


"Sao nàng biết Duyệt nhi đang mang Long ấn?" Hoàng đế đột nhiên dừng lại, Thiên Y miễn cưỡng cũng dừng theo. "Là nó nói cho nàng biết?"


Hoàng đế khuôn mặt đặc biệt nghiêm túc, ánh mắt hắn xoáy sâu vào cô, không khí xung quanh uy áp đến cực điểm, nếu là người bình thường, lúc này hẳn đã sợ đến tè ra quần.


Chuyện Đại hoàng tử tạo phản chỉ là hắn phỏng đoán, cho nên mới giao Long Ấn cùng Hổ phù cho Duyệt nhi, tùy tiện lấy cái cớ để nó có thể đường đường chính chính ra khỏi Hoàng cung, quan sát nhất cử nhất động của Đại hoàng tử. Chuyện này tuyệt đối chỉ có hai người biết, nếu không phải là Duyệt nhi nói cho nàng ta, thì là do tai mắt của nữ nhân này đã sâu không lường được.


Nếu như vậy...Nữ nhân này không thể giữ lại.


Ánh mắt Hoàng Đế hiện lên sát khí nồng đậm.


Thiên Y ưu nhã mỉm cười.


"Hoàng Thượng!"


Không khí đang căng thẳng đột nhiên bị một tiếng thét chói tai vọng lại cắt ngang. Bóng người từ xa xuất hiện như một cơn gió, thiếu chút là nhào vào Hoàng Đế, nhìn kĩ một chút, đây hóa ra là tổng quản thái giám.


"Nô tài cứu giá chậm trễ, kính mong Hoàng Thượng trách phạt." Thái giám tổng quản thanh âm cực kì điệu thấp.


"Đứng dậy đi, ngươi trước hết đem chúng ta ra khỏi đây." Hoàng đế tùy tiện phất tay, trải qua một đêm như vậy, đến thần linh còn cảm thấy mệt mỏi, huống chi là phàm nhân như hắn.










Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK