Hoàng hôn buông xuống, trong rừng một mảnh tối đen, sương giăng trắng xóa, không gian im ắng đến đáng sợ, mặt trăng màu đỏ máu chiếu xuống nhân gian, làm cả thế giới như bị bao phủ bởi một bức màn âm u chết chóc.
Thiên Y cùng Tô Mục cuối cùng cũng thành công tới được đài quan sát, bên trên xây dựng như một cái cabin thu nhỏ, bên trong vừa vặn một bộ bàn ghế, một cái đèn pin vẫn có thể sử dụng, một chiếc máy bộ đàm và một bộ ống nhòm.
"Nơi này khá là an toàn, dù sao Zombie hiện tại cũng không thể trèo." Thiên Y cúi đầu nhìn xuống thang leo dựng đứng phía dưới, cảm thấy hơi yên tâm, lúc này mới đi vào trong cabin, thoắt cái tháo xuống ba lô, lục lọi một hồi mới tìm thấy một gói bánh quy, bèn đưa cho Tô Mục.
Tô Mục nhất định không nhận lấy, giằng co một hồi lại đẩy gói bánh về phía cô.
"Con ăn đi, cha không đói."
Dứt lời bụng ông liền kêu vang.
Tô Mục: Ngươi có còn để cho ta chút mặt mũi của một người cha không hả.
Thiên Y thấy vậy cũng mặc kệ ông đưa đẩy, xoay người ngồi lên bàn, dốc toàn bộ đồ trong balo của 2 người ra kiểm tra, lúc hai người rời đi cũng không được phép mang theo thức ăn chung của nhóm, nên trong túi không có gì ăn, ngoại trừ gói bánh là phần thức ăn được thưởng thêm sau lần càn quét siêu thị. Bù lại, bọn họ hiện tại có trong tay một tấm bản đồ căn cứ, một ít băng gạc và thuốc sát trùng, một con dao găm, cùng một chai nước đã uống mất hơn một nửa.
Cô tặc lưỡi, hành trang cho một chuyến đi tận thế nhìn thế nào cũng thấy hơi đơn sơ.
Tô Mục nhìn lên bàn, sau đó lại thấy biểu cảm của cô như vậy liền thở dài, không ngừng tự trách. Đều trách ông vô dụng, không thể bảo vệ được bất kì ai trong gia đình, mẹ tiểu Thanh đi rồi, giờ đến tiểu Thanh cũng không rõ sống chết, nếu như đứa con gái này cũng không còn, ông hẳn là chẳng thể sống được.
Không lâu về trước, bọn họ vốn đang sống một cuộc sống hạnh phúc vô ưu vô lo, một ngày liền thành ra như vậy, cả gia đình bị nhốt hơn một tuần trong tiểu khu, ông đối với trạng thái tinh thần của hai đứa con vô cùng rõ ràng. Tiểu Thanh chỉ là một đứa trẻ học cấp 3, chưa từng trải đời, kể cả trong tận thế, mọi người trong nhà cũng không phải để con bé thiếu thốn gì, nên con bé vẫn chưa hiểu thế nào là cuộc đời ác liệt, có những thứ lực bất tòng tâm, tuy hắn muốn giữ gìn phần non trẻ của con bé, nhưng con bé không biết nghĩ gì lại đem cái chết của mẹ mình đổ lên đầu tiểu Lam, khiến gia đình rạn nứt, phận làm cha, ông thực sự không biết phải làm sao con bé mới hiểu thấu.
Nghĩ đến đây, Tô Mục lại không nhịn được thở dài.
Tiểu Lam chỉ hơn con bé có hai tuổi, mà chớp mắt phải gánh trên vai an toàn của cả gia đình, đứa trẻ này chỉ một tháng đã thay đổi đến trình độ nào, đến ông cũng không dám nghĩ tới. Con bé càng lúc càng lạnh lùng, càng lúc càng quyết đoán, khoảnh khắc con bé lần đầu tiên thức tỉnh dị năng, lần đầu giết Zombie ông đều là người chứng kiến, biểu cảm trên gương mặt tuy không nhiều thay đổi, nhưng mỗi đêm về, ông đều thấy con bé một mình trốn một góc, câm lặng mà khóc. Mọi sợ hãi mọi đau khổ dường như con bé đều nín nhịn lại, chính là quật cường như thế, sống chết cũng không thể hiện vết thương của mình ra ngoài, chỉ âm thầm giữ lại tất thảy, chịu đựng tất thảy.
Mà ông, lại chẳng thể làm gì được.
"Con gầy nhiều quá."
Tô Mục rơm rớm nước mắt, bàn tay gầy gò nhẹ nhàng vuốt dọc bả vai con gái.
Thiên Y đang xem xét bản đồ liền dừng lại, nhìn cha của nguyên chủ, đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc tìm được mẹ, bà cũng bất chấp tổn thương chằng chịt trên người, nói với cô câu này.
Thiên Y không đáp lại ông, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay ông an ủi một lát, sau đó thu thập lại đồ đạc, bước ra ngoài cabin.
"Cha nghỉ ngơi một chút đi, con ra ngoài canh gác, tiện thể xem lại lịch trình một chút."
Bên ngoài sương mù giăng kín, trong không khí ẩn ẩn hơi lạnh, may mắn cô là một Dị năng giả, da dày nhưng thịt không béo, bù lại cảm thấy tiết trời khá mát mẻ. Thiên Y tìm được một góc khuất gió, ngồi xuống, lại một lần nữa lấy ra đồ nghề nghiên cứu.
Đèn pin vẫn dùng rất tốt, nhưng phải tiết kiệm.
Máy bộ đàm vẫn có thể liên lạc, nhưng khu này dường như đã hoàn toàn bị bỏ hoang, không có ai trả lời.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, khu cửa Bắc này phụ trách tiếp nhận và thu nạp những người còn sống, phân bố phần lớn dân cư, trong khi trại huấn luyện, kho vũ khí cùng các địa phận quan trọng khác phân bố rải rác ở cửa Tây và Nam. Cả ba khu đều vận hành hoàn hảo, trong trí nhớ của nguyên chủ còn gợi lại khoảng thời gian cô và gia đình sống cùng nhau ở một khu nhà được đánh số 16, rất gần với đường hầm nối đến phòng thí nghiệm ở cửa Tây.
Nhưng tình trạng hiện giờ đã thể hiện rất rõ ràng, người ngoài không thể vào, bên trong không biết thế nào, thậm chí có người tồn tại nơi này hay không cũng là một dấu hỏi chấm to đùng.
Thứ gì đó đang lởn vởn quanh khu vực này, ngăn cản bất cứ ai đến gần, và sức mạnh của nó đủ khủng khiếp để ít nhất giết chết một tiểu đội tầm mười người đổ lại.
"Trí nhớ của nguyên chủ và sự kiện không trùng khớp, rốt cuộc là chuyện gì?" Cô chưa từng can thiệp vào bất kì sự kiện nên có nào, đáng lí hiệu ứng bươm bướm không thể nào xảy ra.
Thiên Y trầm ngâm viết vào một dấu chấm hỏi lên những sự kiện đã được liệt kê, sau đó chỉ có thể nghĩ ra một cái trường hợp.
Hệ thống ngươi chơi ta phải không?
[Không.] Hệ Thống *ting* một cái online, vừa vặn trả lời câu hỏi của cô.
Nó vừa offline một chút đi tham khảo thông tin thế giới, xem một vài bộ phim tận thế, không hiểu vì cái gì vừa online liền nghe thấy ký chủ bảo nó chơi ký chủ, nào có nha, nó là một cái hệ thống cực kì bận rộn, làm gì có thời gian chơi với cô.
[Ký chủ rảnh rỗi như vậy liền đi dọn dẹp hay chùi toa lét đi, bổn hệ thống rất bận rộn, không có chơi.]
Thiên Y: Ngươi ra đây, có tin ta đánh chết ngươi hay không.
Hệ Thống: Ký chủ vào đây, hai chúng ta cùng nhau solo.
Thiên Y quyết định mặc kệ hệ thống thần kinh này, cô nhìn lại ba lô vốn chẳng có gì bên trong của mình, cảm thấy phải thay đổi cơ chế game một chút, nhân vật chính nếu hiện tại phải cứu thế giới với bộ đồ nghề rẻ rách này, không bằng game over luôn cho rồi.