• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây còn là tình cảnh nào mà Nhan Tích Phàm có thể ngủ ? Nàng mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà vô vị, tròng mắt tĩnh lặng một mảng, không nhìn ra nàng đang nghĩ gì.

Nàng còn nhớ rõ hắn đã nói sẽ mãi yêu nàng, sủng nàng, ha, nhưng rốt cuộc lại ban cho nàng một cái chết tâm vô cùng tàn nhẫn! Nàng hận hắn, hận hắn lừa dối nàng, hận hắn xem nàng như một món đồ chơi không hơn không kém.

"Tiện nhân . . . " Ngay tại lúc nàng chìm đắm trong bi thương vô hạn, bên tai bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo mềm mại, nhưng ẩn chứa bên trong không biết bao nhiêu là gai góc.

Nàng cẩn thận đảo mắt nhìn. Một cô nương xinh đẹp tú lệ, da trắng nõn nà, môi hồng phấn nhỏ xinh, đôi mắt rất đẹp, bất quá hiện tại ánh mắt của nàng ta nhìn nàng đầy địch ý, nhất thời làm mất đi hảo cảm.

Nhan Tích Phàm nhíu mày, rõ ràng không hề quen biết, làm sao nàng ta lại nổi lên thù địch với nàng lớn như vậy. Nhưng là nàng chỉ nghi hoặc một chút liền thôi, ngay sau đó khép mi lại xem như không có gì.

Vân Ngọc Điệp bị nàng xem nhẹ liền tức tối trong lòng, càng quyết tâm không để nàng yên, nàng ta đanh đá hét lên.

"Ngươi ngồi dậy cho ta!"

Nàng lại tiếp tục nhăn mày đẹp, nhưng tuyệt nhiên không ngoan ngoãn nghe lời, nhàn nhạt quăng cho nàng ta một cái ánh mắt lạnh lùng.

Dường như hành động này của Nhan Tích Phàm đã thổi một làn gió mạnh vào lửa giận trong lòng Vân Ngọc Điệp, khiến nàng ta điên tiết trừng to mắt, không hề kiêng nể mà đến gần nàng, thô bạo giật mái tóc đen mượt của người ngọc.

"Ngươi, to gan! Dám không nghe lời bản tiểu thư."

Đến lúc này nàng đã nhẫn nhịn đủ, dứt khoát nắm chặt cổ tay của Vân Ngọc Điệp, hung hăng bóp mạnh để nàng ta thả lỏng tay ra, sau đó mạnh mẽ hất ra.

Vừa đúng lúc Sở Vân Hi bước vào, chứng kiến một màn này, không khỏi cả kinh một phen. Hắn nhanh chóng bước đến giữa hai người, vươn tay ôm lấy Nhan Tích Phàm vào lòng, tay gấp gáp bắt mạch cho nàng. Sau khi kiểm tra không có điều gì bất ổn hắn mới thở phào nhẹ nhõm, liền sau đó cả giận nhìn Vân Ngọc Điệp đang tần ngần đứng trước mặt.

"Muội đây là muốn gây rối sao! Không phải ta đã nói không được thương tổn nàng ?" Giọng nói băng giá lạnh nhạt này hoàn toàn khác với Sở Vân Hi ôn nhu dịu dàng thường ngày, trực tiếp làm cho Vân Ngọc Điệp thảng thốt nói không nên lời, một cỗ ủy khuất tràn ngập trong lòng, nước mắt từ khóe mi chậm rãi trào ra.

"Hi, huynh chưa từng mắng muội, tại sao vì một kẻ xa lạ như ả mà hung dữ với muội . . . " Vân Ngọc Điệp nức nở khóc đến thương tâm, quật cường trừng mắt nhìn Nhan Tích Phàm nằm im trong lòng của Sở Vân Hi, từ đầu đến cuối vẫn không hé môi nói nửa lời.

"Muội còn hỏi tại sao ta mắng muội ? Muội tự xem bản thân đã làm gì." Nhiệt độ trong thanh âm của Sở Vân Hi lại giảm thêm một bậc, rất dễ dàng nhìn ra hắn đang tức giận đến mức nào.

Phải biết hiện tại Nhan Tích Phàm vẫn còn rất yếu, thai nhi trong bụng càng yếu ớt hơn nhiều lần, không thể chịu thêm bất kì đả kích hay thương tổn nào, nếu không sợ rằng . . .

Thế mà Vân Ngọc Điệp còn gây chuyện, thô bạo động tay động chân, thật sự dọa người khiếp sợ.

Nhan Tích Phàm vẫn thản nhiên im lặng, không dấu vết tách thân thể ra khỏi Sở Vân Hi, nàng nhếch môi cười, đưa tay vuốt vuốt bụng của mình.

Sở Vân Hi vì hành động xa cách của Nhan Tích Phàm mà đau lòng, càng nhìn bộ dáng nàng cố gắng tỏ ra quật cường, mạnh mẽ, tim hắn lại càng đau đớn. Hà cớ gì nàng phải làm như thế, hà cớ gì nàng luôn phải gánh chịu nỗi đau!

Vân Ngọc Điệp đỏ mắt trừng, hung hăng hừ lạnh một cái, sau đó bỏ chạy thật nhanh ra ngoài, không muốn phải trông thấy cảnh tượng này thêm một chút nào nữa.

"Hi công tử, đa tạ." Nàng mềm mại cất tiếng, chỉ là nghe qua sao lại lạnh lùng quá, xa lạ quá. Sở Vân Hi cười khổ, vội vàng lắc đầu.

"Không cần, bảo vệ người mình yêu là việc mà ta phải làm."

Nhan Tích Phàm nhíu mày một hồi, môi mấp máy như muốn nói gì nhưng cuối cùng lại thôi, nàng gật đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống giường nhìn hắn.

Cái nhìn này Sở Vân Hi biết nàng muốn nói gì, hắn đặt chén thuốc trên bàn, dặn dò nàng nên uống khi còn nóng, sau đó chậm rãi rời khỏi phòng.

Nhan Tích Phàm nhìn chén thuốc đang bốc lên làn khói trắng nghi ngút, một chút động thế uống cũng không có, nàng ngả lưng nằm xuống, nhẹ nhàng khép chặt bờ mi tú lệ.

Lại nhắc đến Vân Ngọc Điệp tức giận bỏ chạy ra ngoài, nàng ta chạy thật nhanh, thật xa, một lúc lâu quay đầu lại vẫn không thấy bóng dáng phiêu dật mình muốn thấy.

Hắn quả nhiên xem nhẹ nàng!

Vân Ngọc Điệp uất ức khóc thút thít, hung bạo tàn phá đám cỏ xung quanh để hả giận, đến khi mệt thì cũng phải dừng lại.

Ả ta thì có gì là tốt đẹp chứ! Cũng chỉ được dung mạo tựa thiên tiên, ngoài ra thì còn cái gì hơn nàng! Nàng ở bên hắn suốt mười mấy năm qua, cùng chung sống, cùng học tập, nàng ân cần chăm sóc hắn giống như cô vợ nhỏ, vậy mà hắn không hề cảm động, không hề động tâm!

Không, hắn đã động tâm, chỉ là hắn chưa nhận ra, chỉ là nó còn ủ kín trong lòng chưa được tháo gỡ ra, phải, chính là như vậy!

Nay ở đâu lại đùng một cái xuất hiện thê tử đã ước định từ lâu cướp hắn khỏi tay nàng, giành hết tất cả dịu dàng ôn nhu của hắn dành cho nàng. Khốn kiếp, ả thật đáng chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK