"Sư huynh, mặt trời đã xuống núi rồi, huynh mau trở về đi!"
Vân Ngọc Điệp trở về sơn trang thật lâu cũng không thấy Sở Vân Hi về cùng. Nhưng nàng cũng không lấy làm lạ, bởi vì đây là thói quen thường ngày của Sở Vân Hi.
Mỗi sáng hắn sẽ cùng nàng đi hái thảo dược, sau đó để nàng xuống núi bán một ít thảo dược và chữa bệnh cho dân chúng. Còn mình thì chỉ đứng ở vách núi nhìn xa xăm nơi nào đó mà ngay cả nàng cũng không biết, đến tận chiều tối mới thấy hắn trở về.
"Lần sau muội không cần đến gọi ta, tự ta về được." Sở Vân Hi nhếch đôi môi đỏ hồng cười nhạt, hắn chậm rãi tiến vào sơn trang.
Vân Ngọc Điệp lúc nào cũng thổn thức, say đắm trước bộ dạng phong hoa tuyệt đại như thần tiên trên thiên giới của Sở Vân Hi. Đã cùng nhau chung sống bao nhiêu năm, nhưng không lần nào nàng không cảm thấy kinh hãi với dung mạo cùng y thuật của hắn. Nàng biết, nàng đã thầm yêu sư huynh của mình. Trái tim không biết từ khi nào mà trao trọn cho hắn!
Mà nàng lại nghĩ hắn cũng yêu thương nàng, nếu không tại sao hắn luôn luôn mỉm cười ôn nhu với nàng, đối xử với nàng rất tốt, rất chu đáo. Còn gọi nàng hết sức thân mật - Ngọc nhi. Hắn có biết mỗi lần hắn gọi tên của nàng, nàng đã rung động đến mức nào!
"Ngọc nhi, hai ngày tới sơn trang phải giao lại cho muội."
Vân Ngọc Điệp đang chìm đắm trong hạnh phúc tự nghĩ tự tạo của bản thân mà ngây ngốc cười tủm tỉm, lại bị lời nói từ tốn của hắn làm cho thức tỉnh. Không khỏi hoảng hốt hỏi lại.
"Tại sao ? Huynh, huynh đi đâu ?"
Sở Vân Hi cười nhẹ, ôn nhu xoa đầu nàng "Chuyện này ta không thể nói với muội được. Đó là bí mật từ rất lâu của ta." Hắn nói xong liền trở về phòng, không để cho Vân Ngọc Điệp hỏi thêm bất cứ câu nào.
"Sư huynh, khoan đã, huynh không nói cho muội biết được sao ?" Vân Ngọc Điệp không cam tâm, chạy nhanh đuổi theo, kiên quyết hỏi hắn cho bằng được. Tay cũng bắt lấy tay Sở Vân Hi, không cho hắn thu xếp y phục.
Sở Vân Hi đối với hành động ương bướng của Vân Ngọc Điệp một chút cũng không nổi giận, chỉ thản nhiên cười dịu dàng "Không thể được, đó là bí mật của ta."
"Nhưng từ trước đến nay huynh chưa từng rời sơn trang!" Đúng vậy, từ khi sư phụ mang hắn ấy về đây, chưa một lần nào hắn đi ra khỏi sơn trang nửa bước. Kể cả khi sư phụ qua đời cũng vậy, tuy y thuật đã vượt qua sư phụ rất nhiều nhưng hắn chưa từng xuống núi chữa bệnh một lần. Mọi chuyện cần xuống núi đều giao cho Vân Ngọc Điệp.
Nàng đương nhiên biết căn nguyên của nó. Bởi vì hắn tự ti với dung mạo của bản thân, sợ rằng mọi người sẽ kì thị hắn, xem hắn là quái vật!
Sở Vân Hi chậm rãi hạ khóe môi đang cười xuống, có thể nhìn ra nỗi đau đớn thật sâu trong mắt hắn. Hắn nhẹ vuốt mái tóc màu bạch kim kì lạ của mình. Nhìn vào trong gương mà ngắm nhìn đôi con ngươi xinh đẹp màu xanh ngọc dọa người của chính mình.
Ngay từ khi sinh ra hắn đã mang bộ dạng này. Cũng chính vì vậy mà cha mẹ hắn ruồng bỏ, đem ném hắn ở một nơi xó xỉnh, không thèm dòm ngó đến. Cứ để mặc hắn tự sinh tự diệt. Mà ngay cả người dân qua lại thấy bộ dạng yêu quái của hắn mà chỉ biết khinh miệt, nhục mạ, không có ai ra tay cứu giúp.
Nhưng may mắn thay, ngay lúc sư phụ đi cứu người lại vô tình bắt gặp cảnh một đứa bé trai xinh đẹp nhưng lại xinh đẹp đến mức không giống người, đang thê thảm thoi thóp nằm trên đường. Lòng bát ái đột nhiên dâng trào mà ra tay đem hắn từ cõi chết trở về. Không những cứu sống hắn mà người còn nhận hắn làm đồ đệ, tận lực truyền dạy cho hắn hết tất cả y thuật của mình.
"Muội xin lỗi, muội không cố ý . . . " Vân Ngọc Điệp biết mình đã lỡ lời mà chạm vào vết thương sâu hoắm của hắn. Mắt hạnh đáng yêu nhanh chóng ửng đỏ vành mắt, vội vàng nắm lấy tay hắn xin lỗi. Nàng chỉ là sơ ý mà thôi, cầu xin hắn đừng ghét bỏ nàng!
"Ngọc nhi ngốc! Ta không trách muội, ta biết bộ dạng yêu quái của mình hơn ai hết. Nhưng thật xin lỗi, ta chờ đợi rất lâu rồi, không thể không đi!" Hắn cười nhẹ một cái, tay ngọc trắng nõn như nữ nhân xoa xoa đôi mắt chực chờ khóc của sư muội. Lời nói tuy nhẹ nhàng, từ tốn nhưng vẫn không khó để phát hiện quyết tâm rất lớn của hắn.
"Nhưng . . . nếu như vậy thì huynh mang muội theo đi!" Vân Ngọc Điệp biết mình có can ngăn như thế nào cũng không được. Nàng chỉ có biện pháp cầu cạnh hắn cho mình đi theo.
Sở Vân Hi thu xếp tay nải đã xong, đứng bật dậy "Không thể, sơn trang cần có muội trông coi. Ta sẽ rất nhanh về với muội. Hai ngày sau gặp lại." Hắn cúi gập người hôn lên trán Vân Ngọc Điệp một nụ hôn nhẹ, sau đó động thân một cái đã biến mất trong bóng đêm đen kịt.
Mà Vân Ngọc Điệp chỉ ngây ngốc mỉm cười ngồi đó. Hai má từ từ phiếm hồng, tim nhộn nhạo đập, quanh chóp mũi vẫn còn vấn vương mùi hương thảo dược nhàn nhạt của Sở Vân Hi.