"Hoàng thượng, hôm nay là sinh thần của thần thiếp, thần thiếp muốn tặng mọi người một khúc." Ôn Noãn mỉm cười xinh đẹp, cúi đầu e lệ nói.
"Được." Hiên Viên Triệt gật đầu chấp thuận.
Bên dưới cũng háo hức mong chờ, phải biết Ôn quý phi không những mỹ mạo như tiên mà còn có tài năng đánh đàn phi thường hơn người, nghe được đúng là phước phần ba đời.
Ôn Noãn đặt cây phượng cầm lên bàn, bàn tay trắng nõn bắt đầu lướt trên dây đàn. Trước khi tấu còn khẽ liếc nhìn Hiên Viên Triệt, bất ngờ phát hiện hắn cư nhiên vừa liếc nhìn Nhan Tích Phàm, sao có thể, là nàng ta nhìn lầm đi. Tâm chùn xuống, hung hăng cắn môi căm tức, nàng cất tiếng hát.
Phát hiện chúng ta ý tưởng dần dần bất đồng.
Phát hiện chúng ta càng ngày càng thích khắc khẩu.
Phát hiện của ngươi lãnh mạc dần dần trở nên hơn.
Phát hiện ngươi cũng không nghe ta giải thích.
Phát hiện ngươi hoàn thích kia một loại nhan sắc.
Phát hiện ngươi hoàn nghe kia thủ khả ái ca.
Phát hiện của ta yếu ớt dần dần trở nên lớn.
Phát hiện ta rốt cục tìm được tịch mịch.
Thân ái rốt cuộc chúng ta làm sao vậy.
Mệt mỏi đã nghĩ muốn buông tay.
Ái không phải muốn tới muốn đi thì đi đơn giản như vậy.
Nếu chân như vậy ngươi cảm thấy đáng không đáng.
Nói cho ta biết chúng ta đến tột cùng chỗ nào sai lầm rồi.
Giờ khắc này chúng ta trầm mặc.
Chúng ta vui vẻ thời khắc lại không nhớ rõ này bi thương cố tình phải nhớ như thế khắc sâu.
Ca khúc của Ôn Noãn làm mọi người trong điện đắm thật sâu trong cảm xúc của nàng, tiếng vỗ tay vang vọng không ngừng, càng lúc càng lớn.
Ôn Noãn hài lòng, đắc ý mỉm cười.
"Thần thiếp bêu xấu rồi."
"Noãn nhi, nàng đánh đàn ngày càng lợi hại."
Hiên Viện Triệt nhếch môi cười khen ngợi. Nàng lại ngạc nhiên phát hiện, đáy mắt của hắn là một mảng mờ ảo, tuyệt không phải ý cười.
Tại sao chứ ? Chẳng phải người hắn yêu thích là Ôn Noãn hay sao, tại sao hướng nàng ta lại một chút ý cười cũng chẳng có ?
Càng hoài nghi lòng nàng càng run sợ, Hiên Viên Triệt là đang giả vờ ? Hay hắn thật sự không phải con người ?
Nguy hiểm! Nàng tốt nhất nên tránh xa hắn một chút.
"Hoàng hậu, người tài năng xuất chúng, nhân dịp hôm nay sao không thể hiện ?" Ôn Noãn đâu dễ dàng bỏ qua cho nàng, vừa rồi khiến nàng ta tức giận như vậy, nàng phải trả giá!
Lời Ôn Noãn vừa nói ra, chúng thần bên dưới liền hếch mũi khinh thường nàng, cho bao cỏ đó thể hiện ? Thể hiện ngu ngốc sao ? Buồn cười chết người!
Nhan Tịch Y cùng Tang Vô Yên đồng dạng với nhau, nội tâm mỉm cười khi thấy nàng gặp nạn. Trong lòng không ngừng mong nàng sớm một chút mất mặt thật nhiều, càng nhiều người khinh thường càng tốt.
Thường Hiên lại không có biểu hiện khinh thường, chỉ nhẹ nhàng nâng rượu ưu nhã thưởng thức, mắt anh đào khẽ liếc nhìn nàng ẩn ý cười, nhưng là cười gì nàng cũng không rõ.
Đúng như ý nghĩ của Ôn Noãn, nàng vừa nghe liền giật nảy mình hoảng hốt. Biết trước Ôn Noãn nhất định nhân dịp này bẻ mặt nàng trước mọi người, nhưng là không ngờ nàng ta dùng cách này. Khuôn mặt sau mạng che mặt đã trắng bệch không chút huyết sắc. Cắn răng không biết nên làm gì.
Thanh nhi, Tiểu Trúc cùng Trần Phúc, Lâm Đinh đứng sau nàng vì tiểu thư mà lo lắng, liếc nhìn nhau bất lực, tiểu thư cái này chúng thần không giúp được người.
Không nghĩ tới Ôn Noãn lại dùng biện pháp này hại nàng, đáy mắt u tối của Hiên Viên Triệt càng tăng thêm lãnh.
"Được." Nàng cắn răng nói. Bản thân đúng là nhu nhược, nhưng nàng tuyệt không để người khác hạ nhục mình.
Ôn Noãn đáy lòng mỉm cười không ngừng nghĩ, cứ tưởng nàng ta sẽ thông minh một chút từ chối, ai ngờ não lại nhỏ đến thế. Có chút chờ mong biểu hiện ngu ngốc buồn cười của nàng.
Cũng thật may lúc trước ở hiện đại nàng từng học một lớp dạy múa, tự thấy bản thân vũ cũng không tệ, nàng bạo gan vũ một khúc. Cũng đỡ hơn không biết làm gì để người khác khinh thường.
Chỉ là bây giờ tìm ai đệm đàn cho nàng, rắc rối này khiến nàng buồn bực không thôi.
Hiện tại ánh lệ lóe sáng, cố gắng kiềm chế không cho bản thân khóc bây giờ.
"Ta đệm đàn cho hoàng hậu, được chứ ?" Thường Hiên đột nhiên đặt ly rượu xuống, lời nói của hắn làm mọi người chấn kinh.
Nàng vui mừng ra mặt, nhưng lòng lại đầy rẫy nghi ngờ, làm sao hắn biết nàng tìm người đệm đàn cho mình. Mặc kệ, đó không phải việc quan trọng.
Trên tiếng đàn câu nhân chỉ có hơn chứ không kém cạnh gì Ôn Noãn của Thường Hiên, nàng vũ một khúc vũ tuyệt đẹp.
Sa y lượn lờ như mơ như ảo, hoàng y phiêu diêu, lơ đễnh. Kia dung nhan yêu kiều sau mạng che như ẩn như hiện, quỷ mị không ngờ, tưởng chừng bóng dáng kia mờ ảo bỗng chốc theo gió mà bay mất đi.
Tay ngọc theo vũ điệu mà chuyển, eo nhỏ theo tiết tấu mà xoay, tựa như tinh linh nữ vương rơi xuống phàm trần, dường như cả thiên địa đều lu mờ trước mỗi bước nhảy của nàng.
Hiên Viên Triệt và cả Thường Hiên như thấy mỗi bước vũ của nàng, tuyết tử hoa như nở rộ yêu diễm tuyệt luân, tóc của nàng theo gió bay múa như che đi bán khuôn mặt càng khiến dung nhan khuynh quốc khuynh thành sau chiếc khăn mỏng tăng thêm một phần kì bí. Nàng say mê vũ dường như cả thiên địa chẳng có thể chuyển dời lực chú ý của nàng sang nơi khác.
Ngay cả Nhan Tịch Y, Ôn Noãn cùng Tang Vô Yên nãy giờ khinh thường nàng không thôi cũng một hồi mê luyến.
Đến khi nàng vũ xong, cả điện chìm vào im lặng tuyệt đối, người nào cũng nhìn nàng bằng ánh mắt mê luyến, si mê, cả ái mộ, ngưỡng mộ và ngạc nhiên. Mất nửa ngày mọi người mới thức tỉnh, tiếng vỗ tay như sấm vang thật lớn, lớn hơn cả tràn vỗ tay dành cho Ôn Noãn lúc nãy.
Mọi người trong điện thật chấn kinh không thôi, sao xú nữ kia lại biến hóa kinh người như thế ? Là nàng ta thật sao ?
Lòng đố kị trong lòng Nhan Tịch Y cùng Ôn Noãn ngày càng lớn hơn. Ôn Noãn tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt, đây là nàng tạo cơ hội cho nàng ta bộc lộ tài năng kinh người sao ?
Tang Vô Yên kín đáo nghiến răng, ai mà không biết Tang Vô Yên nàng vũ như tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp động lòng người, cuốn theo hồn người vào bài vũ của nàng, hiện tại lại bị cái bao cỏ hoàng hậu này vượt mặt ?!
Ngay cả tên yêu dã Thường Hiên cũng ngây ngẩn một hồi lâu, ý vị cười càng thêm sâu. Ẩn ý sâu xa thật khó nắm bắt được