• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sủng phi liền có quyền dụng hình tùy tiện ?" Hiên Viên Triệt hắn hình như đã quá dung túng cho Ôn Noãn rồi. Lúc trước nể mặt nàng là đích nữ của Ôn thừa tướng, hắn mới để nàng trở thành phi tử thân cận hắn nhất, không nghĩ nàng lại có thể lộng hành trong cung như thế.

"Thần thiếp không có ý tứ đó." Ôn Noãn nhất thời chết đứng, hồi lâu sau mới bị giọng điệu lạnh lẽo của hắn làm cho giật mình, sắc mặt cơ hồ tái xanh, vội vàng quỳ xuống.

"Nhưng là thính lực ta vô cùng tốt, liền nghe được chính miệng ngươi nói như thế." Nàng ngồi một bên xem kịch, dựa theo thái độ hiện tại của Hiên Viên Triệt cho thấy hắn công tư đều phân minh, nàng hoàn toàn tin tưởng giao việc này cho hắn xử lí.

Ôn Noãn toàn thân cao thấp run rẩy, không ai không phát hiện. Nàng cười lạnh, ngươi cũng có lúc này.

"Thần thiếp mu muội, nhất thời hành động nông nổi, cầu xin hoàng thượng tha mạng." Ôn Noãn cuối cùng cũng không tiếp tục chối cãi, dập mạnh đầu xin tha, nước mắt sớm tràn mi, giàn giụa cả khuôn mặt mỹ lệ.

Nàng chính là muốn mở miệng nói, như thế nào dễ dàng tha cho nàng ta như vậy, chỉ vì "mu muội", "nông nổi" mà đã khiến cho Trần Phúc chỉ còn nửa cái mạng!

Nhưng vẫn là Hiên Viên Triệt nhanh miệng hơn. "Nàng cho là chỉ thanh minh như thế liền được tha ?"

Hiên Viên Triệt nhướng mày kiếm, kín đáo liếc mắt quan sát biểu hiện của nàng, chỉ thấy nàng giống như biến thành người khác, hàn khí quanh thân dày đặc có thể khiến người ta đóng băng bất kì lúc nào, ánh mắt ẩn ẩn sát ý dọa người.

Hắn phải thừa nhận rằng, lúc nàng biến đổi đột ngột như thế hắn đã giật mình, khí thế của nàng không hề thua kém bậc đế vương như hắn.

"Thần thiếp . . . " Ôn Noãn ngước mặt đáng thương nhìn hắn, nước mắt trong suốt thi nhau rơi xuống, môi cắn chặt, trán rướm máu vì dập đầu lúc nãy, bộ dáng cực kì tội nghiệp, nhất định ai nhìn thấy tâm đều mềm ra.

"Van xin người tha tội cho thần thiếp!" Ôn Noãn ôm chặt chân của hắn, khóc lóc xin tha mạng.

Nàng tựa lưng vào thành giường, nhếch mép cười khinh miệt, từ khi nào một Ôn Noãn quý phi tự cao tự đại lại có bộ dáng tàn tạ, mất hình tượng như thế. Ánh mắt nàng đột nhiên sắc bén, tất cả đều do nàng ta tự chuốc lấy!

Hiên Viên Triệt nhất thời không biết nên làm như thế nào, đưa mắt cầu cứu nhìn nàng. Đúng lúc nàng chạm phải ánh mắt của hắn, bĩu môi khinh thường.

Nàng đứng lên, hướng chỗ của Ôn Noãn bước tới, khụy người xuống đôi mặt với nàng ta.

"Không phải ngươi nói Trần Phúc hạ độc ngươi hay sao ? Như thế nào lại không cáo trạng với hoàng thượng ?"

Nàng trong lòng đã sớm sáng tỏ mọi chuyện, tất cả chuyện này đều do Ôn Noãn tạo ra, hãm hại Trần Phúc hạ độc rồi dụng hình với hắn cũng chỉ có một mục đích, chính là thị uy cùng cảnh cáo nàng. Nhưng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn chính là thay đổi đột ngột của nàng và sự có mặt của Hiên Viên Triệt.

Đúng là Ôn Noãn rất thông minh, não có rất nhiều chất xám nhưng mà lại không đủ dùng!

Ôn Noãn trong lòng có biết bao nhiêu nỗi căm hận với nàng, nhưng tình hình hiện tại lại không thể bộc phát ra bên ngoài, chỉ có thể mở to mắt hung dữ trừng nàng, giống như muốn dùng ánh mắt cắt nàng ra thành trăm vạn mảnh.

Ánh mắt nàng mang ý cười lạnh người, bất chợt chuyển sang bóng dáng nhỏ bé đang đứng run rẩy không ngừng.

"Xảo nhi, ngươi hình như đang sợ cái gì ?"

Xảo nhi tức khắc trắng bệch cả mặt, quỳ xuống dập đầu khóc.

"Mọi chuyện đều do Ôn quý phi căn dặn, nô tỳ chỉ là tuân mệnh làm theo mà thôi."

Xảo nhi quá hoảng hốt, sợ bị xử trảm, tất nhiên phải khai ra người chủ mưu bày ra mọi chuyện -- Ôn Noãn!

Ôn Noãn quỳ một bên sắp bị nha hoàn Xảo nhi của mình làm cho tức chêt, hận không thể ngay lập tức bóp chết nàng ta, trong lòng thầm mắng không xong, lần nữa hướng tới Hiên Viên Triệt cầu tình.

"Xem như trẫm đã nhìn lầm nàng rồi. Người đâu, mang Ôn quý phi đến lãnh cung giam trong một năm đồng thời giáng xuống quý nhân." Hiên Viên Triệt lạnh giọng ra lệnh, thị vệ bên ngoài nhanh chóng đem Ôn Noãn sớm ngất xỉu cùng Xảo nhi đi đến lãnh cung.

"Ta xử như thế nàng có hài lòng không ?" Không biết từ bao giờ Hiên Viên Triệt hắn lại quan tâm đến tâm trạng của nàng như thế.

"Tạm chấp nhận." Nàng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp bước đến giường yêu thương vuốt ve khuôn mặt sưng vù của Trần Phúc.

"Đệ có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi." Nàng không ngần ngại đặt lên trán hắn một nụ hôn nhẹ, chứng tỏ nàng có bao nhiêu yêu thương tiểu đệ không thân thích này.

"Ta cũng muốn!" Hiên Viên Triệt không hiểu vì sao bản thân nhìn một màn này, trong lòng cực kì khó chịu, giận dỗi lên tiếng.

Tất nhiên đáp trả hắn không phải là nụ hôn của nàng mà chính là hân hạnh nhận được ánh mắt khinh thường!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK