Mục lục
ĐẾ QUỐC ĐẠI PHẢN TẶC (BẢN DỊCH) - Trương Vân Xuyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Thành nhìn Trương Vân Xuyên chưa nói gì một lần, tiếp tục nói: “Hắn bây giờ xương sườn cũng gãy mất mấy cái, nằm ở trên giường không thể động đậy.”

“Bằng không, ta hôm nay thế nào cũng phải đưa cả hắn tới đây, tự mình xin lỗi ngươi.”

La Thành lời lẽ chân thành, ngược lại khiến Trương Vân Xuyên mờ mịt chẳng hiểu gì cả.

“Nhị gia, nặng nề quá rồi.” Trương Vân Xuyên nói: “Một lần này đánh nhau, ta cũng có chỗ không đúng, thêm phiền toái cho ngươi.”

“Vân Xuyên huynh đệ trong bụng tể tướng có thể chứa thuyền, làm người ta khâm phục.”

La Thành nói: “Thật ra, chuyện một lần này cũng không có gì to tát cả.”

“Đều là huynh đệ nhà mình thôi.”

“Để sau ta làm chủ, mời ngươi cùng Bạch Hào cùng nhau ăn một bữa cơm, chúng ta oan gia nên cởi không nên thắt, tiêu trừ sự hiểu lầm này, ngươi nói thế nào?”

“Ta nghe Nhị gia.”

“Ài, vậy được, chúng ta cứ quyết định như vậy.”

La Thành cũng đứng lên: “Ngươi dưỡng thương cho tốt, ta cũng không quấy rầy ngươi thêm nữa.”

“Sau này chúng ta thân cận nhiều hơn chút.” La Thành cười nói: “Về sau gặp việc gì khó cứ đánh tiếng, ta ở trong trại vẫn có chút tiếng nói.”

“Đa tạ Nhị gia.”

“Được, ta đi đây.”

La Thành cũng không nán lại lâu, rất nhanh đã cáo từ rời khỏi.



Sau sự kiện đanh lộn nội bộ tiền trại Cửu Phong sơn, Trương Vân Xuyên coi như hoàn toàn đứng vững gót chân ở trong trại.

Vốn một ít sơn tặc trong trại còn có chút không phục đối với Trương Vân Xuyên mới đến đã làm đội trưởng.

Nhưng sau khi hắn một mình đánh với mấy sơn tặc, quyền đánh Bạch tam gia, những lời ra lời vào âm thầm không phục đối với hắn cũng đều biến mất không còn dấu vết.

Người trên giang hồ cũng đều tôn trọng cường giả.

Trương Vân Xuyên thông qua biểu hiện của mình, cũng thắng được sự tôn trọng của đám sơn tặc.



Nhưng trong lòng hắn cũng rõ, thực lực mới là quyết định tất cả.

Nếu về sau người nào đó lại đánh ngã hắn, vậy hắn lập tức sẽ trở thành chuột chạy qua đường mỗi người hô đánh.

Vì thế, ở sau khi sự kiện đánh lộn bình ổn, hắn cũng đầu nhập toàn bộ tinh lực đến trong việc thao luyện đối với đội ngũ.

Mỗi ngày trời vừa sáng, hắn đã dẫn theo huynh đệ Đinh đội bắt đầu thao luyện.

Chương trình huấn luyện của hắn đều tham chiếu đại cương huấn luyện của một mũi quân đội vĩ đại trong một cái thời không khác.

Không chỉ tiến hành huấn luyện thể năng đối với huynh đệ Đinh đội, đồng thời cũng có ý vô tình tôi luyện ý chí của bọn họ, cường điệu tính phục tùng.

Bọn họ trừ thao luyện ngày thường, còn thường xuyên lấy phương thức ra ngoài vây săn, triển khai huấn luyện mang tính thực chiến.

Cái này không chỉ tiến một bước tăng cường chiến lực của bọn họ, cũng giải quyết vấn đề thức ăn không đủ dinh dưỡng của bọn họ.

Ở dưới Trương Vân Xuyên tự mình giám sát huấn luyện, Đinh đội Sơn tự doanh nghiễm nhiên trở thành một phong cảnh đẹp đẽ trong Cửu Phong sơn trại.

Vừa mới bắt đầu còn có một ít đầu lĩnh cùng đội đầu tỏ ra hứng thú đối với cách thao luyện của Trương Vân Xuyên, cũng ý đồ học, đề cao tính phục tùng cùng chiến lực của người phe bọn họ.

Nhưng đám sơn tặc kia dưới trướng bọn họ đều là những tên giảo hoạt, trơn tuột tựa như cá chạch, sao có thể chịu được loại vất vả này.

Muốn bọn họ ăn uống bài bạc đó là cao thủ hàng đầu.

Nhưng muốn bọn họ tiến hành thao luyện khắc khổ như thế, đó là lấy mạng già của bọn họ.

Bọn họ lúc thao luyện ai cũng dùng mánh lới, trốn tránh các kiểu, thao luyện căn bản không có cách nào triển khai.

Các đầu lĩnh cùng đội đầu rất nhanh đã từ bỏ ý tưởng thao luyện người dưới trướng của mình, trực tiếp nằm thẳng.

Đối với các sơn tặc này mà nói, sự thao luyện này của Trương Vân Xuyên hoàn toàn là không cần thiết.

Bọn họ chỉ là một ít sơn tặc mà thôi.

Chỉ cần dám động đao chém người, lá gan đủ lớn, vậy đã là một sơn tặc tốt.

Làm nhiều thứ lòe loẹt như vậy vô dụng.

“Trương đội trưởng, Hổ gia bảo ngài đi hậu trại Tụ Nghĩa đường.”

Một ngày, Trương Vân Xuyên đang ở dưới ánh nắng chói chang giám sát huynh đệ Đinh đội thao luyện, một sơn tặc đã chạy tới truyền đạt mệnh lệnh của Đại đương gia.



Trương Vân Xuyên hỏi: “Chỉ gọi một mình ta?”

Sơn tặc kia trả lời: “Toàn bộ đầu lĩnh đội trưởng trở lên trong trại đều phải đi.”

“Được, đa tạ.”

Trương Vân Xuyên chắp tay với sơn tặc kia.

“Trương đội trưởng khách khí rồi.”

Sơn tặc cũng lễ phép ôm quyền, sau đó mới xoay người rời đi.

“Lão Lâm!”

Trương Vân Xuyên vẫy vẫy tay đối với Lâm Hiền.

“Đại ca, có chuyện gì?”

Lâm Hiền hôm nay đã trở thành trợ thủ đắc lực của Trương Vân Xuyên, rất được hắn tín nhiệm.

“Đại đương gia ta về đi hậu trại một chuyến.” Trương Vân Xuyên phân phó: “Ngươi giám sát các huynh đệ thao luyện.”

“Để lão Tam cùng lão Tứ đi cùng ngươi đi.” Lâm Hiền liền nói ngay.

“Cũng được.”

Trương Vân Xuyên gật gật đầu, đồng ý với đề nghị này.

Trương Vân Xuyên ở dưới Lương Đại Hổ cùng Đại Hùng cùng đi, đến thẳng hậu trại.

Hắn tuy lên núi đã mấy tháng, nhưng lại chưa có cơ hội đến hậu trại nhìn một cái.

Hậu trại cách tiền trại còn có một khoảng cách, chỉ có một sơn đạo gập ghềnh hiểm yếu nối liền.

Cho dù tiền trại bị kẻ địch đánh hạ, vậy chỉ cần chặn sơn đạo gập ghềnh, hậu trại vẫn bình yên không phải lo nghĩ.

Không bao lâu, bọn Trương Vân Xuyên liền đến hậu trại.

Hậu trại ở trong một chỗ thung lũng có núi bao quanh.

Cửa vào thung lũng cũng dùng gạch gỗ đá xây tường trại, có thể nói là một người giữ ải vạn người khó qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang