Mục lục
Cực Võ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Song lần này triệt để lập uy nhưng cũng triệt để thu hút ánh mắt của rất nhiều người, kẻ thèm khát 6000 điểm cống hiến của hắn không ít , kẻ để ý hắn lại càng nhiều.





Tất nhiên Vô Song cũng không hề sợ hãi, chỉ cần hắn có thể xuyên phá được phòng ngự của đối phương thì ai Vô Song cũng có thể giết, đây là tự tin của Vô Song cũng là thực lực của Vô Song.





Bản thân Vô Song cũng không phải là kẻ thích làm tâm điểm của sự chú ý, nếu hắn được chọn hắn vẫn thích điệu thấp làm việc sau đó có gì giả heo ăn thịt hổ một chút, dù sao không phải đây là việc nhân vật chính thích làm nhất sao ?.





Lúc trước Vô Song vốn là nghĩ như vậy nhưng hiện nay thì khác, chí ít đi qua lần thí luyện ở Vương Bản Sơn hắn đã nghĩ khác đi rất nhiều.





Cũng như Quỳ Hoa Lão Tổ năm đó, con người không thể mãi mãi điệu thấp, cái gọi là giả heo ăn thịt hổ có gì đáng để tự hào ?.





Lưỡi kiếm là phần sắc nhất của thanh kiếm, là nơi ẩn chứa toàn bộ công kích của thanh kiếm nhưng đây cũng là phần dễ gẫy nhất của thanh kiếm, cứng quá thì dễ gãy đạo lý này ai cũng biết nhưng . . . . cho dù lưỡi kiếm không thể bảo vệ cả thanh kiếm, nó cũng sẽ là phần đầu tiên ngã xuống.





Ta không hứa có thể bảo vệ nhà ngươi cả đời nhưng ta có thể dùng mạng mà thề, ta nhất định sẽ ngã xuống trước ngươi .





Đây là lời nói của mũi kiếm, nó không dám tự nhận mình là tuyệt thế bảo kiếm, nó không dám tự nhận cả đời bất bại, nó chỉ dám nói đơn giản như vậy mà thôi, nếu ngươi chết . . . ta nhất định sẽ chết trước ngươi.





Nó chỉ dám hứa, dùng mạng thủ hộ cái phần sau lưng kia, đơn giản như thế mà thôi.





Đây là con đường của Quỳ Hoa Lão Tổ chọn , bản thân Vô Song lúc này còn chưa thể bước ra con đường của chính mình, nhưng ít nhất hắn đối với con đường của Quỳ Hoa Lão Tổ chưa từng bài xích.





Càng điệu thấp bao nhiêu cũng càng làm những người xung quanh nguy hiểm bấy nhiêu .





Giết 1 là tội , giết 10 là trọng tôi nhưng giết trăm người ngàn người liền là anh hùng, giết vạn người trăm vạn người thế gian liền không ai dám nói gì ngươi , đây là đạo của cường giả.





Chỉ có thực lực không đủ mới cần giả heo ăn thịt hổ, thực lực đủ hà cớ phải giả heo ? , ta thà làm hổ gầm vang trốn núi rừng, một tiếng gầm thiên hạ kinh hãi.





Vô Song không giống với trước đây, trước đây hắn không có gì phải bảo vệ cũng chẳng có gì cần níu giữ, hắn từ khi sinh ra ở thế giới này vốn là người khác bảo vệ hắn.





Thiên Ý Thành chưa biết sau này sẽ dạy cho Vô Song cái gì nhưng ít nhất hiện nay nó cho Vô Song cái để giữ.





Vô Song hắn có những người đồng đội của mình, có những người cần hắn che chở.





Cây cao thì đón gió, nhưng nếu nó có thể đón hết gió cho đám chồi non bên dưới, nó tiếc gì đón gió ?.





. . . . . . . ..



Chiếc xe ngựa lại chậm lăn bánh rời khỏi Sinh Tử Điện, trên xe ngựa vẫn là Vương Thiên Hổ cùng 2 người Vô Song – Cổ Đại Ngưu nhưng không khí trên xe đã thay đổi rất nhiều, ít nhất Vương Thiên Hổ đang nhìn Vô Song như nhìn quái vật vậy.





Vương Thiên Hổ không quá thông minh nhưng hắn cũng là thiên tài luyện võ, 16 tuổi đã là siêu nhất lưu cao thủ, bản thân hắn trong thế hệ trẻ của Thiên Ý Thành cũng không sợ quá nhiều người lại thêm hắn làm người cương trực dễ nổi nóng, hắn đã đánh nhau không ít lần với đám thiên tài cùng thế hệ khác, danh khí của hắn trong Thiên Ý thành cũng không phải là nhỏ.





Vương Thiên Hổ cũng từng rất tự tin vào thực lực của chính mình bất quá hắn . . . thật sự không cách nào tưởng tượng nổi trên đời có loại người như Vô Song.





Vô Song mới bao nhiêu tuổi ? , mới 11 tuổi mà thôi, vậy mà đã có thể chém giết tông sư cảnh giới ? , chưa kể trong đám tông sư mà Vô Song giết còn có Cự Môn , Thiên Tướng, Thiên Phủ cùng Thiên Lương, đám người này ở trong Thiên Ý Thành cũng là cao thủ nổi tiếng.





“Hổ ca , trên mặt ta có gì sao ? “.





Trên mặt Vô Song đương nhiên không có việc gì bởi hắn đeo mặt nạ, Vương Thiên Hổ sao có thể nhìn ra cái gì ?.



Vương Thiên Hổ nghe Vô Song nói vậy liền gãi đầu, hắn cũng cảm thấy nhìn chằm chằm vào người khác liền không thích hợp, hắn rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà lên tiếng .







“Phong huynh đệ, ngươi . . . ngươi thật sự giết chết Cự Môn sao ? , ngươi sao đánh bại được người này vậy, phải biết đoàn trưởng của chúng ta cũng khó mà có thể đánh bại được Cự Môn”.





Vô Song nghe Vương Thiên Hổ hỏi vậy cũng không suy nghĩ gì, chỉ luôn sang Cổ Đại Ngưu.





“Cự Môn đúng là ta giết bất quá đánh bại Cự Môn là tên ngốc này”.





Vương Thiên Hổ nghe Vô Song nói vậy lại càng kinh ngạc sau đó quay ra nhìn chằm chằm Cổ Đại Ngưu .





Về phần Cổ Đại Ngưu thì lại làm động tác giống hệt Vương Thiên Hổ, hắn chỉ gãi đầu gãi tai cười hề hề.





Không phải là Cổ Đại Ngưu không dám nhận chiến công này chỉ là chính hắn cũng thấy ký ức mơ hồ vô cùng, nếu không phải Vô Song nhắc, Cổ Đại Ngưu cũng quên.





Cổ Đại Ngưu gãi đầu , thì Vương Thiên Hổ cũng gãi đầu, hai kẻ ngốc này cứ như vậy nhìn nhau.





. . . . .. . . .



Chiếc xe ngựa chậm rãi đi ra khỏi Sinh Tử Điện, theo lộ tuyến mà Vương Thiên Hổ lựa sẵn, xa phu liền hướng về phía thành Đông.





Theo Vương Thiên Hổ trên đường giới thiệu, bản thân Vô Song cũng biết đại khái về Thiên Ý Thành.





Thiên Ý Thành chia làm Đông – Tây – Nam – Bắc bốn tòa thành nhỏ , ở trung tâm bốn tòa thành này là Thiên Ý Lâu cùng đại quảng trường.





Nếu dùng hình học để hình dung thì 5 phần của Thiên Ý Thành ghép lại sẽ có hình dấu cộng cực lớn đồng thời có 1 vòng tròn tường thành khổng lồ bao quanh, đây chính là diện mục chân chính của Thiên Ý Thành.





Vô Song từ bên ngoài tiến vào liền bắt đầu từ Nam Thành, ở đầu Nam Thành có đặt trụ sở của Hắc Ma , sau đó cuối Nam Thành sẽ là Sinh Tử Điện.



Nam Thành được coi là nơi sôi động nhất của Thiên Ý Thành bởi Nam Thành là nơi tập trung sinh sống của rất nhiều người dân, ngoại trừ Hắc Ma tổng bộ cùng Sinh Tử Điện bản thân Nam Thành còn có các tửu quán , xưởng rèn, các tiệm hàng hóa , đồng thời Nam Thành còn là nơi đặt Hắc Thị.





Hắc Thị là cái gì ? , nói thẳng ra đây là chợ đen của Thiên Ý Thành, là nơi tất cả mọi người trong Thiên Ý Thành bất kể là thường nhân hay võ giả đều có thể tiến tới chọn đồ điều kiện tiên quyết là bản thân có đủ điểm cống hiến vào cửa.





Tại Hắc Thị không chia lớn nhỏ, đại trưởng lão đi vào cũng thế mà thường nhân đi vào cũng thế, nơi này là nơi thuần túy mua bán trao đổi vật liệu của bất cứ ai trong Thiên Ý Thành, đương nhiên đã gọi là Hắc Thị bản thân đồ vật bên trong có thể cũng không sạch sẽ gì, cũng sẽ có rất nhiều vàng thau lẫn lộn, muốn ở Hắc Thị làm giàu thì phải cần có ánh mắt .





Tiếp theo là Đông Thành, Đông Thành chính là nơi Vương Thiên Hổ muốn dẫn Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu đến bởi Đông Thành chính là nơi thế hệ thiên tài của Thiên Ý Thành tu luyện.





Đầu tiên Đông Thành có thể coi là 1 học viện khổng lồ, bản thân Đông Thành chia làm Hỗn Độn – Cùng Kỳ - Đào Ngột – Thao Thiết tứ điện.





Đây chính là tứ hung thú của Trung Hoa cổ đại, đối nghịch với thứ thần thú Thanh Long – Bạch Hổ - Chu Tước – Huyền Vũ .



Lấy tứ hung làm tên có lẽ toàn bộ trung nguyên võ lâm cũng chỉ có Thiên Ý Thành dám đặt, Thiên Ý Thành luôn đại diện cho thiên ý có điều thiên ý của bọn họ không có chữ ‘sinh’ chỉ có chữ ‘tử’ .





Lại nói tiếp về Đông Thành , ở khu vực trung tâm của Đông Thành chính là Huyết Sát Điện, là 1 trong 5 chủ điện của Thiên Ý Thành, cũng giống như Sinh Tử Điện là nơi ghi lại thông tin của Thiên Ý Thành thì Huyết Sát Điện có thể coi là nơi dành riêng cho việc chém giết, gần như toàn bộ chiến đấu của các đệ tử trong Thiên Ý Thành đều diễn ra trong Huyết Sát Điện , ở đây là nơi ủng hộ cho giết chóc, ủng hộ chém giết giữa đệ tử với đệ tử , thậm chí sinh tử đấu cũng được tổ chức ở Huyết Sát Điện, nơi này có Sinh Tử Đài.





Về phần Hỗn Độn – Cùng Kỳ - Đào Ngột – Thao Thiết tứ điện thì lại coi là những dạng học viện nhỏ riêng biệt .





Thao Thiết Điện là nơi đào tạo Hắc Ma Vệ , đám người trong Thao Thiết Điện giống như Vương Thiên Hổ, phần nhiều đều sinh ra ở ngay chính Vương Bản Sơn .





Đào Ngột Điện là nơi đào tạo sát thủ của Thiên Ý thành, đám người của Đào Ngột Điện chủ ý là cô nhi viện từ khắp nơi được đưa về Thiên Ý Thành sau đó bắt đầu được đào tạo.





Cùng Kỳ Điện thì là nơi cho đám người Vô Song, chủ yếu là các thiên tài tiến vào Thiên Ý Thành nhờ vượt qua Tu La Thí Luyện .





Cuối cùng là Hỗn Độn Điện, đây là nơi đứng đầu 4 điện, bất cứ ai của Thiên Ý Thành cũng có thể tiến vào học tập, Hỗn Độn Điện chính là nơi các trưởng lão của Thiên Ý Thành truyền công cho đệ tử, tất nhiên không phải lúc nào trưởng lão cũng phải có mặt ở Hỗn Độn Điện, bọn họ chỉ cần đảm bảo 1 năm có 12 lần lên điện giảng bài liền tính là đạt chỉ tiêu.





Tất nhiên Hỗn Độn Điện cũng không đơn giản như vậy, Hỗn Độn Điện còn là nơi hối đoái đồ vật trong Thiên Ý Thành, dùng điểm cống hiến quy đổi ra ngọc giản truyền công ghi chép lại võ học mà chính Thiên Ý Thành sưu tầm , Triền Ti Bát Trảo của Thiên Lương cũng là hối đoái từ bên trong Hỗn Độn Điện mà ra.







Ngoại trừ Nam Thành cùng Đông Thành còn có Bắc Thành cùng Tây Thành.





Tây Thành là nơi đào tạo lực lượng cho triều đình, là 1 phần liên kết của Thiên Ý Thành cùng triều đình vì vậy những người không phận sự cũng rất khó đi vào bên trong Tây Thành, cho dù là Vương Thiên Hổ cũng sẽ không quá mức hiểu rõ nơi này .





Bắc Thành lại coi là bộ não của Thiên Ý Thành, nơi đây đặt Thiên Ý Thành bảo khố, Thiên Ý Thành – Minh Vương Điện cùng Thiên Ý Hành Cung.





Thiên Ý Hành Cung là nơi bế quan tu luyện của hầu hết các nhân vật trưởng lão trực thuộc Thiên Ý Thành, cũng có thể coi là phòng ở của những vị đại nhân vật cao cao tại thượng này , bên trong Thiên Ý Hành Công còn có luyện khí xưởng , luyện đan đường , thú trang cùng dược viên , đây cũng là nơi sản xuất ra đại lượng vật phẩm dành cho tu luyện của võ giả nơi Thiên Ý Thành.





Minh Vương Điện cũng là 1 trong 5 chủ điện của Thiên Ý Thành, là nơi chỉ có nhân vật cấp bậc trưởng lão của Thiên Ý Thành có tư cách tiến vào, toàn bộ quyết sách cũng như nhiệm vụ cao tầng của Thiên Ý Thành đều được đặt ra ở đây.





Thiên Ý Bảo Khố hay còn gọi là Đa Bảo Điện , 1 trong 5 chủ điện của Thiên Ý Thành lại là nơi cất giữ toàn bộ trọng bảo của Thiên Ý Thành thậm chí là dược vật, đan thuốc, thần binh lợi khí, vàng bạc ngân phiếu toàn bộ đều được đặt trong Đa Bảo Điện.







Về phần chủ điện cuối cùng nằm ở Tây Thành, được gọi là La Sát Điện , tất nhiên điện này có tác dụng gì Vương Thiên Hổ cũng không biết, Vương Thiên Hổ bằng từng này tuổi vẫn chưa 1 lần tiến vào Tây Thành sao biết được công dụng của La Sát Điện.





. . . . . . . . . .



Tốc độ của xe ngựa cũng không quá nhanh, lại thêm Nam Thành vốn cực kỳ rộng lớn, đi từ Nam Thành đến Đông Thành cũng không phải là khoảng thời gian ngắn, phải đến khi mặt trời lên đến đỉnh điểm , cái nóng của Vương Bản Sơn như cháy da cháy thịt thì chiếc xe ngựa kia mới bắt đầu dừng lại.





Ngăn cách giữa Nam Thành cùng Đông Thành cũng là 1 cửa thành lớn, xung quanh đều có Hắc Ma trấn thủ tuy nhiên xét về số lượng thì thua khá xa lực lượng Hắc Ma bảo vệ ở cửa Nam Thành, đương nhiên cũng sẽ không quá khó hiểu vì đây chỉ là lực lượng bảo vệ vòng trong có trách nhiệm trị an mà thôi.





Đám Hắc Ma này sau khi nhìn thấy đồ án trên xe ngựa của Vô Song cùng Vương Thiên Hổ thì cũng không nói nhiều, trực tiếp để cho xe ngựa chậm rãi đi qua dù sao xe ngựa mà Vô Song đi hiện nay cũng là xe ngựa đặc chế mà Hắc Ma sử dụng đề đưa đón tân binh năm nay.





Khi rời khỏi Nam Thành liền là 1 con đường lớn phủ đầy đá hoa cương, so với Nam Thành phồn hoa nhưng có chút đông đúc kia thì Đông Thành thoải mái hơn nhiều lắm, ít nhất xe ngựa cũng không quá cố kỵ, có thể trực tiếp chạy trên đường.





Vì xe ngựa không còn chậm rãi tiến về phía trước nên Vô Song cũng không quá lâu liền được thấy nơi hắn sẽ sinh sống trong quãng thời gian tiếp theo bên trong Thiên Ý Thành





Thiên Ý Đông Thành – Cùng Kỳ Điện.





Cùng Kỳ Điện là 1 quần thể kiến trúc tương đối lớn, với vách tường màu trắng bao quanh nhìn cũng không thấy điểm cuối , khi đã đến Cùng Kỳ Điện thì xe ngựa cũng không được phép tiếp tục tiến vào mà Vương Thiên Hổ phải xuống ngựa sau đó dẫn Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu đi vào bên trong .





Không thể không nói bản thân Thiên Ý Thành giống hệt 1 cái thành phố thu nhỏ còn các mặt khác của nó sẽ tạo thành các ‘quận ‘ nhỏ hơn ở bên trong, mỗi quần thể kiến trúc lớn của Thiên Ý Thành lại bao gồm các quần thể kiến trúc nhỏ hơn , đối với chính bản thân Vô Song thì Thiên Ý Thành đã là 1 công trình không thể tưởng tượng nổi.







Bên ngoài Cùng Kỳ Điện cũng có Hắc Ma thủ hộ thậm chí xung quanh còn từng tốp từng tốp Hắc Ma đi tuần xung quanh, theo lời kề của Vương Thiên Hổ thì đám binh sỹ này chiến lực cũng không quá cao, chủ yếu chính là nhận trách nhiệm trị an bên trong Cùng Kỳ Điện.





Một đường đi theo Vương Thiên Hổ, cũng chẳng biết đi qua mấy cái con đường, rốt cuộc Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu đã đến nơi, trước mặt hai người là 1 đại viện rất lớn ở nơi đó đại môn đóng chặt, bên trên cửa đại viện ghi dòng chữ ‘Phàm’.





Vương Thiên Hổ liền mỉm cười đối với Vô Song chậm rãi giới thiệu.





“Đây là nơi ở của phàm cấp đệ tử bên trong Cùng Kỳ Điện cũng là nơi tập chung của tân sinh hàng năm, tân sinh năm nào cũng đều ở trong này, chỉ khi thăng lên làm Hoàng cấp mới có thể chuyển đi , bất quá . .. hai người các ngươi có thể coi là dị loại, nếu muốn thì ta dẫn các ngươi đến nơi ở của đám Hoàng cấp kia, dù sao .. . tiểu tử ngươi cũng rất giàu”.



Vô Song ánh mắt nhìn cánh cửa có chữ ‘phàm’ kia một chút, ở nơi đó cũng không phải là Hắc Ma bảo vệ, cánh cửa dĩ nhiên đóng im ỉm, không có 1 ai bất quá theo cảm giác lực của Vô Song mà nói, bên trong liền có không ít người, hắn liền cảm thấy khó hiểu .





Vô Song hơi hơi nghi hoặc nhìn Vương Thiên Hổ.





“Nơi này không phải là danh cho tân sinh sao ? , bên trong hình như có không ít người ”.





Theo Vô Song suy nghĩ bản thân Thiên Ý Thành 3 năm mở cửa 1 lần, mỗi lần mở cửa đều có không ít tân sinh ra nhập nhưng cũng không nhiều tân sinh có thể vượt qua được Tu La Thí Luyện, kẻ có thể vượt qua được Tu La Thí Luyện bản thân tư chất căn bản không thể nào thấp được, chẳng nhẽ trong 3 năm đợi đến khóa sau vẫn chỉ là phàm cấp đệ tử ?.





Cái này chính Vô Song cũng không tin được .







Vương Thiên Hổ nghe vậy liền bật cười, hắn thản nhiên đi về phía trước, sau đó đẩy cửa ra, khi cánh cửa được đẩy ra, Vô Song mới có thể thấy có rất nhiều người đang đứng bên trong, bất quá không ngờ tất cả đều là phàm nhân.





Ở đây có rất nhiều phàm nhân, tuổi tác cũng không quá lớn chỉ khoảng từ 11 – 17 tuổi, khi cánh cửa kia mở ra, toàn bộ bọn họ đều quay đầu lại nhìn Vô Song trong ánh mắt có 1 tia tò mò, mong đợi nhưng cũng có không ít ánh mắt sợ hãi.





Vô Song quay lại nhìn Vương Thiên Hổ, rất nhanh liền có được đáp án.





“Nô lệ, đám người này đều là nô lệ của Thiên Ý Thành, có thể coi là gia nô cũng được, bất cứ tân sinh nào tiền vào Thiên Ý Thành đều được tuyển 1 gia nô dù sao cũng không thể để các ngươi tự mình nấu cơm rửa bát lo lắng cuộc sống, nếu như vậy thì sao có thể tu luyện ?”.





“Hơn nữa nếu Phong đệ cảm thấy gia nô quá ít có thể trực tiếp mua thêm , 200 cống hiến 1 cái, mua hàng loạt còn được giảm giá nha “.





Vô Song nghe Vương Thiên Hổ giải thích, ánh mắt liền khép lại, hắn thấy không thoải mái cho lắm.





Đây là sự khác biệt của thời đại, thời đại khác nhau thì suy nghĩ khác nhau.





Vương Thiên Hổ làm người thời đại này, hắn cảm thấy cái gọi là nô lệ căn bản không có gì sai trái, cái này không liên quan đến tốt xấu mà là nhận thức.





Những gia nô này bản thân liền đã bán thân cho Thiên Ý Thành thậm chí đã được pháp luật của Đại Thanh hợp thức hóa, bản thân đám bọn họ sống chết liền trong tay chủ nhân, nói thẳng ra thân phận gia nô từ sớm cũng đã không còn được coi là con người, chỉ cần chủ nhân muốn hắn làm gì gia nô cũng được, Đại Thanh luật pháp cũng sẽ không quản.





Về phần Vô Song, hắn lại cảm thấy có chút không quen, dù sao thân là người hậu thế, nhìn thấy mấy thứ này trên phim đã rất nhiều nhưng trải nghiệm thực tế thì đây là lần đầu của Vô Song.





Nhìn đám nô lệ đang xếp hàng kia, Vô Song cũng chỉ có thể nhẹ thở ra 1 hơi, hắn không phải là chúa cứu thế, hắn cũng không có năng lực thay đổi toàn bộ suy nghĩ của mọi người, hắn căn bản chưa đủ sức để thay đổi suy nghĩ nguyên 1 cái thời đại.





Lúc này nhìn Vương Thiên Hổ dẫn người tới , có 1 cái bạch y thư sinh đi đến chỗ Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu, người này tuổi tác có lẽ cũng không còn trẻ, khoảng ngoài 30 tuổi, 1 thân áo trắng nhìn có vài phần tuấn mỹ.





Vương Thiên Hổ vừa nhìn thấy người này cũng liền lập tức ôm quyền .



“Trần quản sự, ta dẫn tân sinh năm nay tới đây”.





Chức vị quản sự ở trong Thiên Ý Thành liền ở dưới trưởng lão, bản thân quản sự không phải là đại tông sư cao thủ, hầu hết cũng chỉ là tông sư cao thủ , con đường võ học gần như đã đứt đoạn chính vì vậy mới lựa chọn lui lại phía sau làm công việc quản lý trong Thiên Ý Thành.





Trần quản sự cũng là 1 người như thế, thực lực của hắn là tông sư cao thủ bất quá không quá mạnh mẽ ít nhất theo Vô Song đánh giá thì người này còn yếu hơn Cự Môn.





Trần quản sự đi đến nhìn Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu , đầu tiên hai mắt hơi hơ nhíu lại nhưng cũng là không suy nghĩ quá nhiều, tân sinh năm nay nhiều hay ít đâu có liên quan đến hắn ?.





Trần quản sự thản nhiên chỉ vào đám nô bộc đứng đó, ánh mắt căn bản không có chút tình cảm nào.





“Hai người các ngươi chọn lấy 1 nô bộc là được, sau đó đi theo ta , ta dẫn các ngươi về trạch viện”.





Nô bộc trong mắt Trần quản sự cùng thú vật cũng không khác gì nhau, đây cũng là cuộc sống của nô bộc, được chủ nhân yêu thích liền có thể sống tương đối tốt nhưng nếu bị chủ nhân chén ghét thì cho dù chết cũng không ai quan tâm.





Vô Song nhìn Trần quản sự một chút cũng im lặng không nói gì, về lý mà nói Thiên Ý Thành cũng đâu có sai ? , võ giả căn bản không thể nào suốt ngày lo việc thường nhật nếu không còn luyện võ như thế nào ?.





Ánh mắt Vô Song đảo qua toàn bộ những người đứng đó, người nhiều nhất có lẽ cũng trên 16 tuổi, còn người ít nhất căn bản chỉ là 1 đứa bé.





Hắn chậm rãi tiến đến, đằng sau hắn là Cổ Đại Ngưu 1 bước cũng không rời , khi hai người tiến đến lập tức làm những gia nô kia đứng thẳng sống lưng, cố gắng hết sức tươi cười, bọn họ thật sự muốn được chọn.





Nếu không được chọn liền bị chuyển đi làm việc khác, ở Thiên ý Thành đối với nô bộc mà nói cũng không có mấy việc nhẹ nhàng như hầu hạ mấy vị thiên tài này , dù sao hầu hạ 1 người vẫn tốt hơn hầu hạ 1 đám người lại được trọng thưởng rất hậu.





Rốt cuộc Vô Song cũng dừng lại, hắn dừng lại trước 1 tiểu nữ hài.



Không vì cái gì cả, đơn giản vì nhìn từ bên ngoài vào cô nhóc này là người nhỏ tuổi nhất.



Làn da có chút bẩn thỉu, khuôn mặt lấm lem gầy gò, mái tóc đen thậm chí hơi hơi bết lại, chỉ có ánh mắt to tròn tương đối đặc biệt.





Vô Song đã không cao nhưng cô bé này thậm chí còn nhỏ hơn, cô bé cũng chỉ ngang tuổi hắn, nhưng đứng đến ngực Vô Song mà thôi.





Nhìn cô bé này, Vô Song khẽ mỉm cười đưa 1 tay ra xoa đầu nàng.





“Biết nấu cơm không ?”.



Cô bé này gần như khác với tất ca mọi nô bộc khác đứng ở đây, cô bé là người duy nhất cảm thấy sợ hãi khi Vô Song bước tới, thậm chí trong mắt còn có 1 tia kháng cự , nàng căn bản không muốn làm nô bộc.





. . .. . . .. . .





“Công tử, con bé này căn bản sao có thể hầu hạ người, để nô tỳ đi, nô tỳ nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ người, công tử muốn làm gì, nô tỳ cũng có thể làm”.



“Đúng đúng công tử, con bé này bẩn thỉu như vậy lại không mông không ngực, chi bằng chọn nô tỳ, nô tỳ có thể . .. “











Ngay lúc này ở bên cạnh cô bé kia, có 1 cái thiếu nữ lên tiếng, thậm chí sau khi nàng dứt lời mấy cái thiếu nữ ở xung quanh thậm chí cũng bắt đầu tranh giành, có người còn cố gắng ưỡn bộ ngực của mình ra thêm 1 chút , chính là muốn dùng sắc dụ với Vô Song.





Loại nữ nhân kiểu này, Vô Song đương nhiên không thích nhưng hắn sẽ không khinh ghét các nàng, đây có lẽ là con đường duy nhất để thoát kiếp nô bộc, cách duy nhất để sống tốt hơn 1 chút trong cái xã hội phong kiến này.





Vô Song đâu ở trong trường hợp của những nô bộc này ? , lấy tư cách gì khinh, lấy tư cách gì ghét ?.



Hắn chỉ đơn giản lắc đầu.



Những nô bộc bị chuyển đến đây dù là nam hay nữ thì đều có vài phần tư sắc , nếu không như vậy bọn họ sẽ không được chọn đến đây , Thiên Ý Thành cũng sẽ không phái mấy kẻ dị tật hay xấu xí đến hầu hạ đám tân sinh tiến vào mỗi đợt, căn bản là quá mất mặt mũi Thiên Ý Thành.









Vô Song hiện nay chỉ có cảm thấy thú vị, thú vị vô cùng.





Cô nhóc bị hắn xoa đầu bản thân vốn là kháng cự Vô Song , kháng cự làm nô bộc cho người khác nhưng khi nghe mấy lời nói kia, khuôn mặt bé nhỏ có vài phần đỏ lên vì tức giận, cô nhóc này vậy mà tức giận về mấy cái lời nói kia ? .





“Ai nói ta không biết làm gì, ta biết nấu ăn, hơn nữa nấu ăn rất ngon, đảm bảo hơn đám người các ngươi”.





Cô bé chực tiếp dùng hai tay chống lên hông, có chút phồng má lên, đáng yêu vô cùng.



Nếu thông thường nàng dám nói như vậy chỉ sợ đã bị đám nữ nhân kia tát lật mặt , bất quá lúc này lại khác, giờ phút này bọn họ sẽ không thể nào động thủ.





Vô Song thực sự càng ngày càng cảm thấy thú vị với cô bé này, hắn đơn giản dùng 1 tay tiếp tục xoa mái tóc rối của nàng, rồi nhẹ quay đầu về phía Trần quản sự.





“Quản sự, ta chọn cô bé này là được”.



Sau đó Vô Song hơi hơi nhìn Cổ Đại Ngưu 1 chút .



“Đại Ngưu, ngươi chọn cho mình 1 nô bộc đi ?”.



Cổ Đại Ngưu nghe vậy sắc mặt có chút hoảng sợ, lại nhìn 1 đám người đang chú ý đến mình lập tức lắc đầu liên tục.





“Không cần . . . không cần . . . đội trưởng ta không cần ai hầu hạ, ta vẫn quen 1 người tự làm “.



Trần quản sự nhìn hết mọi thứ trong mắt, cũng không có ý kiến gì , hắn vốn muốn gật đầu rồi mang Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu đi nhận phòng bất quá chính Trần quản sự cũng không ngờ, cô bé được Vô Song chọn lúc này lại đang kéo tay Vô Song.



“Tóc trắng . . . ngươi có thể chọn thêm nàng được không ?”.



Theo ngón tay nhỏ nhắn của cô bé này, nàng chỉ đến 1 thiếu nữ khác đứng cách đó không xa, vẻ mặt của nàng 10 phần lo lắng.





Đây tuyệt đối là hành động cực kỳ to gan , 200 điểm cống hiến đối với tân sinh không phải là 1 con số nhỏ , vậy mà cô bé này dám yêu cầu ‘chủ nhân’ của mình ? . Thêm vào việc đây là lần đầu tiên được chủ nhân chọn dĩ nhiên dám vòi vĩnh chủ nhân, dĩ nhiên dám làm chủ nhân mất mặt ? , đây tuyệt đối là hành động muốn chết.





Cô bé cảm thấy quá nhiều quá nhiều người đang đổ dồn vào mình liền lạnh sống lưng, vẻ mặt tràn ngập hoảng sợ nhưng ánh mắt lại cực kỳ cố chấp.



“Ngươi . .. nếu ngươi không chọn Hoa tỷ tỷ, ta liền không đi theo ngươi”.





Câu nói của nàng lại 1 lần nữa ‘rất ngu’ , ở đây thiếu gì nô bộc, thiếu gì người tốt hơn nàng ?.





Quả nhiên Trần quản sự liền cảm thấy nóng mắt vô cùng, liền bước ra 1 bước.



“Ngươi chọn nô bộc khác đi, con bé này căn bản không cần chọn cũng được”.





Trần quản sự 1 tay đưa ra, trong mắt vậy mà còn có sát khí ?, 5 ngón tay của hắn chỉ cần đưa ra liền có thể bóp nát đầu cô bé kia như bóp nát quả cam vậy.





Cô bé toàn thân run lên, chân nhỏ bước về sau 1 bước khóe miệng run run nhưng ánh mắt của cô bé này thủy chung vẫn tràn đầy bướng bỉnh, tràn đầy cố chấp.



Trần quản sự tất nhiên không thể ra tay, có Vô Song ở đây ai có thể đụng đến nàng ?.





Chỉ thấy Vô Song thân ảnh như bóng ma biến mất vậy, rồi hắn hiện ra ngay giữa Trần quản sự cùng cô nhóc kia, sau người xuất hiện 1 luồng hàn khí trực tiếp ngăn cản Trần quản sự lại, sau đó Vô Song khẽ nhếch miệng.





“Lý do ? , cho ta 1 cái lý do để thu thêm nàng ta ?”.





Hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt vạt áo đã sờn, sau đó phi thường kiên định lên tiếng.





“Lúc mới đến đây, Hoa tỷ là tốt với ta nhất, là tỷ ấy chia sẽ đồ ăn với ta, tỷ ấy cho ta chỗ ngủ, ta . . . ta . .. ta không muốn xa Hoa tỷ”.





Cái lý do này chính Vô Song cũng không nghĩ đến, chỉ là hắn bật cười, cô bé này càng ngày càng có ý tứ.





Ở xa xa , Hoa tỷ nhìn thấy cô bé lên tiếng vì mình, vẻ mặt sợ hãi vô cùng, nàng thậm chí trực tiếp chạy ra khỏi hàng, muốn vì tiểu muội muội cầu tình, trong mắt nàng tiểu muội muội của mình chết chắc bất quá điều làm Hoa tỷ bất ngờ nhất là, Vô Song chỉ thản nhiên lên tiếng.





“Hổ ca, ta thu thêm 1 nô bộc cũng không sao chứ ?”.





Vương Thiên Hổ căn bản nào biết Vô Song đang nghĩ con khỉ gì ? , hắn chỉ biết Vô Song có 6000 cống hiến, hắn chỉ biết Vô Song có tiền, thế là đủ.





Vương Thiên Hổ đương nhiên gật đầu.





“Phong huynh đệ ngươi đã muốn đương nhiên là được , chỉ là 1 cái nô bộc, có gì to tát ?”.





Vô Song liền quay đầu lại nhìn Trần quản sự, ánh mắt của hắn thản nhiên vô cùng nhưng Trần quản sự hiện nay lại kinh hãi không thôi, bàn tay của hắn lúc này dấu trong tay áo đang run lên vì lạnh, hai người vừa mới giao thủ hắn dĩ nhiên rơi xuống hạ phong ?.





Trần quản sự vốn không quan tâm lắm đến Tu La Thí Luyện hàng năm nhưng hiện nay hắn thật sự muốn hỏi 1 chút Vương Thiên Hổ, tiểu tử như quái vật trước mặt kia là ai ?.





. . . . . .. .



Mọi việc đều giải quyết xong, Vô Song , Cổ Đại Ngưu cùng 2 cái nữ bộc đều đến trạch viện chọn lấy 1 căn nhà phàm cấp.





Tại trạch viện có thể lựa chọn sống trong nhà nhỏ riêng biệt hoặc chọn 1 căn nhà lớn hớn một chút nhưng phải chọn ở chung , Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu tất nhiên sẽ chọn phương án sau , dù sao Vô Song vẫn muốn ở cùng với Cổ Đại Ngưu, hắn còn có thể tiếp tục dạy võ công cho Cổ Đại Ngưu, lại thêm vào 2 cái nữ bộc căn bản 1 căn nhà cỡ nhỏ sẽ trở nên trật trội vô cùng.





Căn nhà mà Vô Song cùng Cổ Đại Ngưu chọn là nhà số 6 , bản thân bao gồm 3 phòng ngủ nằm riêng biệt, 1 mảnh sân nhỏ , 1 phòng ở trung tâm làm phòng khác, 1 phòng nhỏ để tắm , 1 phòng chứa củi cùng nấu ăn , không quá sang trọng nhưng cũng có thể coi là đủ sống.





Khi nhóm 4 người chọn được trạch viện của riêng mình, bản thân Cổ Đại Ngưu trực tiếp chọn lấy 1 phòng ngủ, tiểu tử này mấy ngày hôm nay quá lâu rồi không được ngủ trên tấm giường êm ái, không ngờ thật sự thiếu ngủ đến nỗi vừa đặt lưng xuống giường tiếng ngáy đã vang lên.





Nhìn về phía Cổ Đại Ngưu rời đi, Vô Song có chút dở khóc dở cười, hắn lúc này ngồi ở phòng lớn, ngồi trên ghế gỗ khẽ thưởng thức 1 ngụm trà, cũng chẳng biết là trà ai phá nhưng vẫn còn ấm, có lẽ là đám người Thiên Ý Thành chuẩn bị sẵn từ trước, Vô Song cũng không quan tâm lắm, hết khát là được.





Nhìn ‘Hoa tỷ’ cùng cô bé kia, Vô Song vừa uống từng ngụm trà, vừa thản nhiên lên tiếng.





“Hai người các ngươi, tên gì , bao nhiêu tuổi, đến từ đâu ?”.





Hoa tỷ nghe Vô Song hỏi lập tức lên tiếng, nàng đối với việc Vô Song chọn mình cũng cảm thấy vài phần cảm kích, nàng nghe người ta nói loại nữ bộc có chút tư sắc như nàng rất dễ sẽ bị đẩy vào trong Hắc Ma , trở thành binh kỹ, nàng căn bản không muốn.





“Bẩm công tử, nô tỳ gọi là Vi Hoa , năm nay 16 tuổi, người ở Phúc Châu”.





Vi Hoa nói xong liền nhẹ kéo tay cô bé đứng bên cạnh, khiến cô bé nhíu nhíu hai hàng lông mày nhỏ.



Nàng đối với Vô Song đúng là không chán ghét như ban đầu, ít nhất nàng cảm thấy được ở bên cạnh Vi Hoa tỷ tỷ còn tốt lắm, hơn nữa hình như . . . hình như Vô Song từng cứu nàng .





Sau đó cô bé này lên tiếng, nàng không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng lập tức làm Vô Song làm rơi cái chén trà đang uống , vẻ mặt cực kỳ ngỡ ngàng.





Cô bé này, nàng vậy mà gọi là Khúc Phi Yến ?.





. . . . . . .. .



Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt .



Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện .



Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK