Quay trở lại hiện thực, Cố Mạc Phong ôm chặt người trong lòng. Hắn muốn cứ ôm người như vậy thật lâu, thật lâu. Nhưng rốt cuộc, vẫn là đau lòng cho cô, vậy nên hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô, khàn khàn nói: "Ngoan, về phòng tắm nước ấm, sau đó đắp chăn đi ngủ, nhé?"
Thấy người trong lòng không ừ hử gì, Cố Mạc Phong giơ tay bưng mặt cô lên, xoa xoa: "Em nghe tôi nói gì không? Về đi ngủ, được không?"
Lạc Ân ngừng khóc từ lâu, nhìn nước mưa đọng trên gương mặt của hắn, như quyết định cái gì mà nắm lấy tay người kia, kéo thẳng vào nhà.
Cố Mạc Phong không ngờ được cô lại làm như thế này, hắn không quá muốn vào trong, dù sao, nửa đêm xông vào nhà của bạn gái cũng không hay cho lắm. Nhưng nhìn bộ dáng quyết tâm của cô, hắn bất đắc dĩ thuận thế đi theo. Thôi vậy, vào rồi tính tiếp.
Thế là, khi cha mẹ Lạc đang chuẩn bị ăn sáng dưới nhà, nhìn thấy hai người lần lượt từ trên lầu đi xuống, cả hai đều thiếu chút nữa không đóng miệng lại được.
Con gái... con gái của họ với con trai nhà họ Cố, như thế nào lại cùng đi xuống như thế này?
Dưới cái nhìn chằm chằm của nhị vị phụ huynh, Lạc Ân chưa kịp nói gì thì Cố Mạc Phong đã lên tiếng trước, nói đúng sự thật: "Con chào hai bác, con là Cố Mạc Phong, bạn trai của Lạc Ân, đêm hôm qua vì quá nhớ cô ấy nên con mới bồng bột chạy đến đây. Cô ấy thấy con bị mắc mưa nên rủ lòng thương cho con ở lại đến sáng ạ!"
Cha mẹ Lạc: "...". Nói thẳng thế à.
Thật ra họ tin con gái của họ, để cậu trai này ở lại, hẳn là vì thật sự sợ cậu ấy bị đau ốm mà thôi, giữa cả hai không có chuyện gì xảy ra cả.
Cả hai nhìn nhau, lại nhìn hai đứa đang đứng liếc mắt đưa tình kia, nhất thời không biết xử lý như thế nào. Ân Ân của họ khó khăn lắm mới chịu mở lòng với một người, lại vì người kia mà làm ra rất nhiều hành động không thể tưởng tượng được, với lại, họ cũng nhớ đến câu nói 'Hắn đã ở trong tâm con rất lâu' của cô...
Cuối cùng, vẫn là cha Lạc mở miệng: "Cố Mạc Phong phải không? Hai đứa con quen nhau, hai gia đình cũng nên biết ít nhiều về nhau, cháu hỏi thử ba mẹ cháu xem, khi nào thì chúng ta có thể gặp mặt được?"
Vừa dứt lời, cả ba ánh mắt đều đổ dồn về phía ông, có mất mát của mẹ Lạc, có bất ngờ của Lạc Ân, có cả vui sướng của Cố Mạc Phong.
Lạc Ân quả thật không ngờ cha lại tiếp nhận nhanh như vậy, nhưng đồng thời trong lòng cô càng ngày càng ấm áp, cha làm như vậy, chứng tỏ cha tin tưởng cô, mà đối với cô, sự tin tưởng ấy còn quý gia hơn bất kì một món quà nào trên đời.
Cô quay sang nhìn mẹ, trên mặt bà hiện rõ sự mất mát nhưng không phản đối, thấy cô nhìn mình, bà còn nở một nụ cười hòa ái động viên.
Lạc Ân cảm thấy, có lẽ thật lâu trước kia, mình đã tích rất nhiều công đức, vậy nên bây giờ, mình mới có được hạnh phúc như vậy.
Cô nở nụ cười, quay sang nhìn người bên cạnh, hắn cũng đang nhìn cô, họ nhìn thấy được ý cười không thể che giấu được trong mắt đối phương.
Cố Mạc Phong nghiệm túc, trịnh trọng nói với cha mẹ Lạc: "Con cảm ơn cô chú đã tin tưởng, con sẽ về nói với cha mẹ sớm nhất có thể ạ!"
- ----
Cả hai nhà nhanh như chớp gặp nhau, định ra ngày tổ chức lễ đính hôn, thậm chí còn đi trước mấy năm, bàn chuyện đám cưới của hai người.
Cứ như vậy, tin hai người đính hôn với nhau được cả thành phố biết được. Người đến chúc phúc nhiều như nêm. Dù sao, cả hai nhà đều có chỗ đứng nhất định mà.
Trường học cũng nghe được tin đồn. Ai cũng không khỏi bất ngờ, hai người vừa gặp nhau bap lâu chứ? Nhanh như vậy đã đính hôn rồi sao?
Thật ra sự việc đính hôn này là do Cố Mạc Phong mà ra, hắn ngày đêm niệm chú bên tai cha mẹ hắn, rốt cuộc cũng làm cho hai người kia thấy phiền mà đồng ý.
Cố Mạc Phong lại ra sức bên nhà Lạc Ân, hận không thể moi tim móc phổi để đối xử với cả nhà cô, làm cha mẹ Lạc cảm động, không nói hai lời liền đồng ý đính hôn luôn.
Đương nhiên không thể thiếu sự đồng ý của Lạc Ân rồi. Một buổi chiều, sau khi tan học, Cố Mạc Phong đến lớp đón người đi, tới quán ăn cổ trước đây hai người từng ăn, đút cho Lạc Ân ăn một hồi lại thành đè người lên bàn mà hôn, vừa hôn vừa dụ dỗ cô đồng ý đính hôn cùng mình.
Lạc Ân lúc đó mù mờ không biết gì, bị con sói kia đưa vào bẫy.
- ----
Khi Kiều Kiều biết được tin, cô ta triệt để hết hy vọng. Có không cam lòng, có hối hận, cũng có may mắn. Cô ta cảm thấy như vậy cũng tốt, hết hy vọng cũng tốt, cô ta cũng không muốn trở thành người mà trước đây bản thân ghét nhất nữa. Vì vậy nên, ngay sau khi tin đính hôn kia lộ ra Kiều Kiều đã lên đường đi du học, quên đi quá khứ, mở ra một trang mới cho tương lai.
Đương nhiên, Bạch Đồng cũng nghe được tin này, hắn không thể chấp nhận sự thật rằng tỷ tỷ mà hắn vừa mới tìm thấy thì bị tên khác cướp mất. Hắn vô hồn đi đến gặp Lạc Ân.
Nhìn người giống như đúc mẫu thân trước mặt, Bạch Đồng bỗng òa khóc, ôm lấy cô mà khóc nức nở.
Hắn cũng không thèm che giấu gì nữa, trực tiếp nói ra sự thật.
"Tỷ tỷ... hức... tỷ đừng bỏ đệ đi có được không? Khó khăn lắm, đệ mới tìm được tỷ. Tỷ tỷ... hức đừng bỏ đệ đi mà..."
Lạc Ân bị thiếu niên bất ngờ ôm lấy làm cho ngẩn người, nhưng nghe hai tiếng 'tỷ tỷ' kia, cô khựng lại, trong lòng đau âm ỉ.
Người này giống phụ thân như vậy, thì ra là vì hắn là đệ đệ của cô!
Cô giơ tay lên, cũng ôm Bạch Đồng vào lòng, nhỏ giọng nói: "Phụ thân là Lạc Từ, mẫu thân là Diệp Tố?"
"Hức Hức... sư phụ nói đó là tên của cha mẹ đệ, đệ ngày nào cũng đem tranh của mẫu thân ra xem, tỷ thật sự rất giống mẫu thân". Bạch Đồng vừa nói, vừa bớt chút thời gian lấy khăn giấy lau nước mắt, hắn biết khi khóc, trông mình sẽ rất xấu nên theo bản năng không muốn tỷ tỷ nhìn thấy quá nhiều.
"Lạc Đồng...?" Lạc Ân không chắc chắn lắm lên tiếng.
Vừa nghe tỷ tỷ nói tên thật của mình, thiếu niên vừa rồi còn lau nước mắt sợ mất hình tượng, bây giờ lại khóc lớn hơn, hắn một lần nữa muốn ôm lấy tỷ tỷ của hắn nhưng còn chưa ôm được thì tỷ tỷ đã bị người khác kéo ra xa.
Lạc Đồng chớp mắt nhìn tay mình, lại chớp mắt nhìn tỷ tỷ mình, cuối cùng dời mắt sang người vừa mới đến, đang nhìn hắn với ánh mắt bất thiện.
Thấy người trong lòng không ừ hử gì, Cố Mạc Phong giơ tay bưng mặt cô lên, xoa xoa: "Em nghe tôi nói gì không? Về đi ngủ, được không?"
Lạc Ân ngừng khóc từ lâu, nhìn nước mưa đọng trên gương mặt của hắn, như quyết định cái gì mà nắm lấy tay người kia, kéo thẳng vào nhà.
Cố Mạc Phong không ngờ được cô lại làm như thế này, hắn không quá muốn vào trong, dù sao, nửa đêm xông vào nhà của bạn gái cũng không hay cho lắm. Nhưng nhìn bộ dáng quyết tâm của cô, hắn bất đắc dĩ thuận thế đi theo. Thôi vậy, vào rồi tính tiếp.
Thế là, khi cha mẹ Lạc đang chuẩn bị ăn sáng dưới nhà, nhìn thấy hai người lần lượt từ trên lầu đi xuống, cả hai đều thiếu chút nữa không đóng miệng lại được.
Con gái... con gái của họ với con trai nhà họ Cố, như thế nào lại cùng đi xuống như thế này?
Dưới cái nhìn chằm chằm của nhị vị phụ huynh, Lạc Ân chưa kịp nói gì thì Cố Mạc Phong đã lên tiếng trước, nói đúng sự thật: "Con chào hai bác, con là Cố Mạc Phong, bạn trai của Lạc Ân, đêm hôm qua vì quá nhớ cô ấy nên con mới bồng bột chạy đến đây. Cô ấy thấy con bị mắc mưa nên rủ lòng thương cho con ở lại đến sáng ạ!"
Cha mẹ Lạc: "...". Nói thẳng thế à.
Thật ra họ tin con gái của họ, để cậu trai này ở lại, hẳn là vì thật sự sợ cậu ấy bị đau ốm mà thôi, giữa cả hai không có chuyện gì xảy ra cả.
Cả hai nhìn nhau, lại nhìn hai đứa đang đứng liếc mắt đưa tình kia, nhất thời không biết xử lý như thế nào. Ân Ân của họ khó khăn lắm mới chịu mở lòng với một người, lại vì người kia mà làm ra rất nhiều hành động không thể tưởng tượng được, với lại, họ cũng nhớ đến câu nói 'Hắn đã ở trong tâm con rất lâu' của cô...
Cuối cùng, vẫn là cha Lạc mở miệng: "Cố Mạc Phong phải không? Hai đứa con quen nhau, hai gia đình cũng nên biết ít nhiều về nhau, cháu hỏi thử ba mẹ cháu xem, khi nào thì chúng ta có thể gặp mặt được?"
Vừa dứt lời, cả ba ánh mắt đều đổ dồn về phía ông, có mất mát của mẹ Lạc, có bất ngờ của Lạc Ân, có cả vui sướng của Cố Mạc Phong.
Lạc Ân quả thật không ngờ cha lại tiếp nhận nhanh như vậy, nhưng đồng thời trong lòng cô càng ngày càng ấm áp, cha làm như vậy, chứng tỏ cha tin tưởng cô, mà đối với cô, sự tin tưởng ấy còn quý gia hơn bất kì một món quà nào trên đời.
Cô quay sang nhìn mẹ, trên mặt bà hiện rõ sự mất mát nhưng không phản đối, thấy cô nhìn mình, bà còn nở một nụ cười hòa ái động viên.
Lạc Ân cảm thấy, có lẽ thật lâu trước kia, mình đã tích rất nhiều công đức, vậy nên bây giờ, mình mới có được hạnh phúc như vậy.
Cô nở nụ cười, quay sang nhìn người bên cạnh, hắn cũng đang nhìn cô, họ nhìn thấy được ý cười không thể che giấu được trong mắt đối phương.
Cố Mạc Phong nghiệm túc, trịnh trọng nói với cha mẹ Lạc: "Con cảm ơn cô chú đã tin tưởng, con sẽ về nói với cha mẹ sớm nhất có thể ạ!"
- ----
Cả hai nhà nhanh như chớp gặp nhau, định ra ngày tổ chức lễ đính hôn, thậm chí còn đi trước mấy năm, bàn chuyện đám cưới của hai người.
Cứ như vậy, tin hai người đính hôn với nhau được cả thành phố biết được. Người đến chúc phúc nhiều như nêm. Dù sao, cả hai nhà đều có chỗ đứng nhất định mà.
Trường học cũng nghe được tin đồn. Ai cũng không khỏi bất ngờ, hai người vừa gặp nhau bap lâu chứ? Nhanh như vậy đã đính hôn rồi sao?
Thật ra sự việc đính hôn này là do Cố Mạc Phong mà ra, hắn ngày đêm niệm chú bên tai cha mẹ hắn, rốt cuộc cũng làm cho hai người kia thấy phiền mà đồng ý.
Cố Mạc Phong lại ra sức bên nhà Lạc Ân, hận không thể moi tim móc phổi để đối xử với cả nhà cô, làm cha mẹ Lạc cảm động, không nói hai lời liền đồng ý đính hôn luôn.
Đương nhiên không thể thiếu sự đồng ý của Lạc Ân rồi. Một buổi chiều, sau khi tan học, Cố Mạc Phong đến lớp đón người đi, tới quán ăn cổ trước đây hai người từng ăn, đút cho Lạc Ân ăn một hồi lại thành đè người lên bàn mà hôn, vừa hôn vừa dụ dỗ cô đồng ý đính hôn cùng mình.
Lạc Ân lúc đó mù mờ không biết gì, bị con sói kia đưa vào bẫy.
- ----
Khi Kiều Kiều biết được tin, cô ta triệt để hết hy vọng. Có không cam lòng, có hối hận, cũng có may mắn. Cô ta cảm thấy như vậy cũng tốt, hết hy vọng cũng tốt, cô ta cũng không muốn trở thành người mà trước đây bản thân ghét nhất nữa. Vì vậy nên, ngay sau khi tin đính hôn kia lộ ra Kiều Kiều đã lên đường đi du học, quên đi quá khứ, mở ra một trang mới cho tương lai.
Đương nhiên, Bạch Đồng cũng nghe được tin này, hắn không thể chấp nhận sự thật rằng tỷ tỷ mà hắn vừa mới tìm thấy thì bị tên khác cướp mất. Hắn vô hồn đi đến gặp Lạc Ân.
Nhìn người giống như đúc mẫu thân trước mặt, Bạch Đồng bỗng òa khóc, ôm lấy cô mà khóc nức nở.
Hắn cũng không thèm che giấu gì nữa, trực tiếp nói ra sự thật.
"Tỷ tỷ... hức... tỷ đừng bỏ đệ đi có được không? Khó khăn lắm, đệ mới tìm được tỷ. Tỷ tỷ... hức đừng bỏ đệ đi mà..."
Lạc Ân bị thiếu niên bất ngờ ôm lấy làm cho ngẩn người, nhưng nghe hai tiếng 'tỷ tỷ' kia, cô khựng lại, trong lòng đau âm ỉ.
Người này giống phụ thân như vậy, thì ra là vì hắn là đệ đệ của cô!
Cô giơ tay lên, cũng ôm Bạch Đồng vào lòng, nhỏ giọng nói: "Phụ thân là Lạc Từ, mẫu thân là Diệp Tố?"
"Hức Hức... sư phụ nói đó là tên của cha mẹ đệ, đệ ngày nào cũng đem tranh của mẫu thân ra xem, tỷ thật sự rất giống mẫu thân". Bạch Đồng vừa nói, vừa bớt chút thời gian lấy khăn giấy lau nước mắt, hắn biết khi khóc, trông mình sẽ rất xấu nên theo bản năng không muốn tỷ tỷ nhìn thấy quá nhiều.
"Lạc Đồng...?" Lạc Ân không chắc chắn lắm lên tiếng.
Vừa nghe tỷ tỷ nói tên thật của mình, thiếu niên vừa rồi còn lau nước mắt sợ mất hình tượng, bây giờ lại khóc lớn hơn, hắn một lần nữa muốn ôm lấy tỷ tỷ của hắn nhưng còn chưa ôm được thì tỷ tỷ đã bị người khác kéo ra xa.
Lạc Đồng chớp mắt nhìn tay mình, lại chớp mắt nhìn tỷ tỷ mình, cuối cùng dời mắt sang người vừa mới đến, đang nhìn hắn với ánh mắt bất thiện.