Kiều Kiều nhìn hai người ân ái, không xem ai ra gì kia, tay nắm chặt đến mức móng tay cắm sâu vào da thịt. Cô ta thật sự không cam lòng, mình và hắn cũng coi như quen biết nhau lâu như vậy, hắn không mảy may động lòng, ngược lại, người vừa mới gặp đây thôi, hắn đã hận không thể bám dính lấy người ta rồi. Rõ ràng, Kiều Kiều này là người đến trước, trước đây hắn đã từng cứu cô không bận tâm nguy hiểm mà? Cô ta cứ ngỡ mình cứ lặng lẽ ở bên cạnh hắn, rồi sẽ có ngày hắn nhận ra, hắn sẽ quay đầu lại mình đến bên cô.
Lạc Ân rõ ràng cảm nhận được ánh mắt ác liệt đang nhìn mình chằm chằm, cô hơi quay đầu lại nhìn, nhận ra là Kiều Kiều, cô không khỏi thở dài, một cô bé đáng yêu như vậy, lại vì người kia mà đánh mất bản tính. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không buông tay, dù cho có nhiều người hận cô hơn nữa cũng vậy, muốn thì họ tự cố gắng, ai cũng có quyền yêu, nhưng yêu đúng không phải ai cũng làm được, cô không chắc mình có yêu đúng hay không, nhưng cô biết, cô sẽ dành cả sinh mạng của mình để bảo vệ người mình yêu, sóng vai cùng hắn!
Cố Mạc Phong vừa nhai kẹo, vừa ngắm nhìn người trong lòng, càng nhìn càng cảm thấy mình sắp xong rồi, không thể thoát được nữa, trong lòng như có tiếng nói với hắn: "Bảo vệ nàng, bên nàng cả đời này!". Cố Mạc Phong giật mình, hắn rõ ràng nghe được tiếng nói đó, nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Nhưng hắn phá lệ không cảm thấy phiền chán, ngược lại, hắn cảm thấy nên là như vậy, hắn còn phải giam cô cả đời này, không để cô có cơ hội để ý đến những người khác mới được!!!
Mọi chuyện kể thì dài nhưng lại diễn ra rất nhanh, các bạn học vừa rồi còn muốn nhanh chóng về nhà, vậy mà giờ đứng yên tại chỗ, hóng chuyện, tiện thể đăng tin lên diễn đàn, lôi kéo các bạn học lớp khác đến, không sao, họ có thời gian mà, lần đầu tiên thấy đại ma vương như chó dính chủ như thế này thì đương nhiên phải lưu lại chứ!!!
Lúc này, Cố Mạc Phong ăn rất nhanh, hắn đã ăn hết ba viên kẹo sữa, bây giờ đến lượt hắn đút cho cô ăn rồi, vừa nghĩ như vậy, hắn liền nói: "Tớ ăn xong rồi, rất ngọt, cậu ăn thử không?", là hỏi nhưng cũng không cho phép cô cự tuyệt mà đưa viên kẹo đến tận môi cô, còn lấy nó chà đi chà lại đôi môi mềm mại như đang vuốt ve nữa chứ.
Lạc Ân ngoài mặt thì tỏ vẻ bực tức nhưng trong lòng sớm nở hoa, há miệng nhỏ, ngậm lấy viên kẹo, còn như vô tình mà liếm qua đầu ngón tay của hắn. Ngay lập tức, cô có thể thấy rõ mắt hắn tối đi, bàn tay còn lại dưới eo cô càng siết chặt hơn nữa, như hận không thể đem eo cô bẻ gãy vậy!
Quần chúng càng ngày càng đông: Được xem phim truyền hình tình cảm trực tiếp, không biết nên vui hay nên buồn nhỉ?
Bao gồm cả Trịnh Kiểm nữa, hắn cũng cảm thấy như vậy, đồng thời hắn cũng thở phào, may quá, tên chó chết kia có người hắn thích rồi, Trịnh Kiểm hắn sẽ không cần vì những lời đồn đại không biết từ đâu mà đến kia mà sợ hãi nữa, các cô nàng thích hắn sẽ không cảm thấy đau lòng nữa!!! Nhưng đang cười như cha già thi hắn chợt nghe được lời này: "Cố Mạc Phong có người mới rồi, không phải Trịnh Kiểm sẽ bị đá đi chứ?, "Đúng vậy, thật tội nghiệp hắn, vốn ngày ngày được ở bên người mình thương, bây giờ thì hay rồi, phải nhìn người mình yêu ở bên người con gái khác! Chậc chậc."
Trịnh Kiểm: "...". Không sao không sao, hắn quen rồi, quen rồi.
Ở trong khung cảnh kì dị như vậy, Lạc Ân cuối cùng cũng ăn xong, chỉ chỉ cái tay của ai kia, nói: "Xong rồi, tớ muốn về nhà."
Tuy chưa đã thèm nhưng Cố Mạc Phong biết phải kiềm chế, hắn cười cười, thả người ra, nhưng ngay lập tức lại nắm tay cô kéo đi, thật sự tự nhiên như ở nhà, vừa đi hắn vừa nói: "Để tớ đưa cậu về, cậu mới đến nên chưa quen đường đâu."
Lạc Ân liếc hắn một cái, cớ vụng về quá, nhưng khóe miệng mỉm cười nhẹ, để hắn dẫn đi.
Nhìn hai người lại một lần nữa như ở chốn không người mà tán tỉnh nhau, các học sinh hơi cạn lời, nhưng họ cũng rất vui khi cuộc sống học tập của họ có thêm gia vị, ngoại trừ vài người.
Kiều Kiều đứng im tại chỗ, nhìn hai người dắt tay nhau, ánh mắt càng ngày càng tối, trên mặt lại không có biểu tình gì.
Mà ở nơi mọi người không chú ý, một nam sinh đứng trong góc, hai tay nắm chặt, mắt không chớp nhìn hai người tay trong tay.
Lạc Ân rõ ràng cảm nhận được ánh mắt ác liệt đang nhìn mình chằm chằm, cô hơi quay đầu lại nhìn, nhận ra là Kiều Kiều, cô không khỏi thở dài, một cô bé đáng yêu như vậy, lại vì người kia mà đánh mất bản tính. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không buông tay, dù cho có nhiều người hận cô hơn nữa cũng vậy, muốn thì họ tự cố gắng, ai cũng có quyền yêu, nhưng yêu đúng không phải ai cũng làm được, cô không chắc mình có yêu đúng hay không, nhưng cô biết, cô sẽ dành cả sinh mạng của mình để bảo vệ người mình yêu, sóng vai cùng hắn!
Cố Mạc Phong vừa nhai kẹo, vừa ngắm nhìn người trong lòng, càng nhìn càng cảm thấy mình sắp xong rồi, không thể thoát được nữa, trong lòng như có tiếng nói với hắn: "Bảo vệ nàng, bên nàng cả đời này!". Cố Mạc Phong giật mình, hắn rõ ràng nghe được tiếng nói đó, nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Nhưng hắn phá lệ không cảm thấy phiền chán, ngược lại, hắn cảm thấy nên là như vậy, hắn còn phải giam cô cả đời này, không để cô có cơ hội để ý đến những người khác mới được!!!
Mọi chuyện kể thì dài nhưng lại diễn ra rất nhanh, các bạn học vừa rồi còn muốn nhanh chóng về nhà, vậy mà giờ đứng yên tại chỗ, hóng chuyện, tiện thể đăng tin lên diễn đàn, lôi kéo các bạn học lớp khác đến, không sao, họ có thời gian mà, lần đầu tiên thấy đại ma vương như chó dính chủ như thế này thì đương nhiên phải lưu lại chứ!!!
Lúc này, Cố Mạc Phong ăn rất nhanh, hắn đã ăn hết ba viên kẹo sữa, bây giờ đến lượt hắn đút cho cô ăn rồi, vừa nghĩ như vậy, hắn liền nói: "Tớ ăn xong rồi, rất ngọt, cậu ăn thử không?", là hỏi nhưng cũng không cho phép cô cự tuyệt mà đưa viên kẹo đến tận môi cô, còn lấy nó chà đi chà lại đôi môi mềm mại như đang vuốt ve nữa chứ.
Lạc Ân ngoài mặt thì tỏ vẻ bực tức nhưng trong lòng sớm nở hoa, há miệng nhỏ, ngậm lấy viên kẹo, còn như vô tình mà liếm qua đầu ngón tay của hắn. Ngay lập tức, cô có thể thấy rõ mắt hắn tối đi, bàn tay còn lại dưới eo cô càng siết chặt hơn nữa, như hận không thể đem eo cô bẻ gãy vậy!
Quần chúng càng ngày càng đông: Được xem phim truyền hình tình cảm trực tiếp, không biết nên vui hay nên buồn nhỉ?
Bao gồm cả Trịnh Kiểm nữa, hắn cũng cảm thấy như vậy, đồng thời hắn cũng thở phào, may quá, tên chó chết kia có người hắn thích rồi, Trịnh Kiểm hắn sẽ không cần vì những lời đồn đại không biết từ đâu mà đến kia mà sợ hãi nữa, các cô nàng thích hắn sẽ không cảm thấy đau lòng nữa!!! Nhưng đang cười như cha già thi hắn chợt nghe được lời này: "Cố Mạc Phong có người mới rồi, không phải Trịnh Kiểm sẽ bị đá đi chứ?, "Đúng vậy, thật tội nghiệp hắn, vốn ngày ngày được ở bên người mình thương, bây giờ thì hay rồi, phải nhìn người mình yêu ở bên người con gái khác! Chậc chậc."
Trịnh Kiểm: "...". Không sao không sao, hắn quen rồi, quen rồi.
Ở trong khung cảnh kì dị như vậy, Lạc Ân cuối cùng cũng ăn xong, chỉ chỉ cái tay của ai kia, nói: "Xong rồi, tớ muốn về nhà."
Tuy chưa đã thèm nhưng Cố Mạc Phong biết phải kiềm chế, hắn cười cười, thả người ra, nhưng ngay lập tức lại nắm tay cô kéo đi, thật sự tự nhiên như ở nhà, vừa đi hắn vừa nói: "Để tớ đưa cậu về, cậu mới đến nên chưa quen đường đâu."
Lạc Ân liếc hắn một cái, cớ vụng về quá, nhưng khóe miệng mỉm cười nhẹ, để hắn dẫn đi.
Nhìn hai người lại một lần nữa như ở chốn không người mà tán tỉnh nhau, các học sinh hơi cạn lời, nhưng họ cũng rất vui khi cuộc sống học tập của họ có thêm gia vị, ngoại trừ vài người.
Kiều Kiều đứng im tại chỗ, nhìn hai người dắt tay nhau, ánh mắt càng ngày càng tối, trên mặt lại không có biểu tình gì.
Mà ở nơi mọi người không chú ý, một nam sinh đứng trong góc, hai tay nắm chặt, mắt không chớp nhìn hai người tay trong tay.