"Thì ra là Cố Nhạc sao?". Hắn không nhịn được cảnh này nữa, bất chợt mở miệng vàng lời ngọc, đánh thức thiếu nữ vẫn đang nhìn chằm chằm nam nhân khác kia.
Lạc Ân bị giọng nói lạnh lùng ấy làm giật mình, sư phụ trở về từ khi nào vậy? Tại sao vừa rồi nàng không hề phát hiện ra? Sau đó, Lạc Ân ngay lập tức tự trào phúng bản thân mình, sư phụ so với nàng giống nhau sao? Hắn đã muốn giấu đi hơi thở thì nàng chắc chắn không biết được rồi.
Vừa nghĩ, Lạc Ân vừa quay sang nhìn người đang bước đến, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của đối phương, nàng khựng lại, sau đó ngoài mặt làm như không có việc gì mà cúi chào: "Sư phụ"
Nàng vừa dứt lời, Cố Lê lập tức cảm thấy không đúng. Từ khi nào, hai sư đồ này khách sáo như vậy? Hắn nhìn mặt Cố Mạc Phong càng ngày càng đen, lại nhìn Lạc Ân lạnh nhạt đứng đó, không hiểu tại sao lại cảm thấy giống đôi phu thê giận dỗi nhau nhỉ?
Trong khi Cố Lê còn đang đăm chiêu suy nghĩ, Cố Nhạc đã lên tiếng đáp lại: "Người đến có phải chính là Cố Mạc Phong không? Ta đã nghe cha nhắc rất nhiều về huynh đó! Vừa rồi ta không hề cảm nhận được hơi thở của huynh, quả thật là chăm nghe không bằng một thấy mà!". Cố Nhạc hướng Cố Mạc Phong, lời nói mười phần dịu dàng.
Nhưng Cố Mạc Phong là ai cơ chứ? Dù Cố Nhạc che giấu rất kĩ nhưng hắn vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được địch ý của đối phương. Nhớ lại ánh mắt tên này nhìn độ đệ của hắn vừa nãy, Cố Mạc Phong nở nụ cười, sau đó nụ cười đó càng ngày càng sâu.
"Ồ, ta cũng không ngờ mình được sư phụ ưu ái như vậy đấy. Nhưng dù sao, đồ đệ vẫn là đồ đệ, làm sao bằng được đứa con có cùng dòng máu của mình, phải không nào? Cố huynh không cần khiêm tốn như vậy đâu.". Cố Mạc Phong vừa cười vừa nói, nhưng khác với nụ cười của Cố Nhạc, khi Cố Mạc Phong cười lên, vạn vật thất sắc, làm người ta cảm thấy vừa sợ hãi lại không nhịn được càng ngày càng bị thu hút nhiều hơn.
Có lẽ là thiên tính của nam nhân, cả hai đều có thể xuyên thủng qua lớp mặt nạ trên mặt của nhau mà ngầm đọ sức với bản chất thật sự. Hai người không ai nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương, bề ngoài sóng yên biển lặng nhưng chỉ có bản thân bọn họ biết sóng ngầm của hai người đang mạnh mẽ dâng trào như thế nào.
Lạc Ân nhìn hai người đang đứng đối diện nhau kia, nhìn họ tươi cười nhìn nhau, đặc biệt là khi thấy sư phụ cười, nàng cũng không bị làm cho ngơ ngẩn như trước đây nữa mà ngược lại sống lưng càng ngày càng lạnh, giống như... giống như đang nhắm vào nàng vậy.
Cố Lê không giống Lạc Ân, tuy hắn thường hay say khướt, không phân biệt được ngày đêm nhưng trong những chuyện như thế này thì đương nhiên 'trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường rồi'! Cố Lê thấy rõ ánh mắt của Cố Nhạc cho Lạc Ân, cũng mơ hồ nhận ra giữa hai sư đồ kia có mờ ám...
Hahaha, có kịch hay để xem rồi. Cố Mạc Phong! Ta chờ xem ngươi còn rảnh rỗi đi chọc giận lão tử nữa hay không!!!
Tuy Lạc Ân cảm thấy có gì đó không đúng nhưng trong chuyện tình cảm, nàng quả thật là một cái đầu gỗ, chỉ biết mình thích người kia, làm những điều khiến người kia vui vẻ, hạnh phúc, còn đối phương có cảm giác gì với nàng, nàng thật sự không thể biết được. Nàng biết cho đi tình yêu của mình nhưng không biết làm cách nào để nhận lại tình yêu từ người ấy...
Vậy nên, nàng đương nhiên sẽ không nhận ra cảm xúc thật của Cố Mạc Phong cũng như Cố Nhạc.
Cứ như vậy, Cố Nhạc ở lại hai tháng, hắn nói lâu lắm hắn mới được ra ngoài một chuyến như vậy nên muốn ở lại lâu một chút để thả lỏng tinh thần.
Đối với vấn đề này:
Lạc Ân: Không có cảm giác gì đặc biệt.
Cố Mạc Phong: Hai tháng!!?? Ngươi có giỏi thì ở lại cả đời đi!!!
Cố Lê: Ta thấy rất tốt, hàng ngày đều có kịch để xem!
Hai tháng này có lẽ là hai tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời Cố Lê, hắn chưa bao giờ cảm thấy bầu trời trong xanh như vậy, rượu ngon như vậy, ngay cả tiếng lợn rừng kêu hắn cũng cảm thấy đáng yêu không thể diễn tả...
Ngược lại, Cố Mạc Phong càng ngày càng lạnh lùng, sắc mặt âm trầm như muốn nhỏ ra nước, đến ngay cả hơi thở hắn toát ra cũng làm cho người khác không rét mà run.
Chỉ có đương sự Lạc Ân là không biết, còn hiểu lầm rằng sư phụ càng ngày càng ghét mình, cho nên để tránh hắn căm ghét nàng đến mức muốn đuổi nàng đi, nàng chỉ có thể tận lực né tránh hắn. Điều này thành công làm cho người nào đó càng ngày càng bốc hỏa, khó chịu nghiến răng nghiến lợi.
Lạc Ân bị giọng nói lạnh lùng ấy làm giật mình, sư phụ trở về từ khi nào vậy? Tại sao vừa rồi nàng không hề phát hiện ra? Sau đó, Lạc Ân ngay lập tức tự trào phúng bản thân mình, sư phụ so với nàng giống nhau sao? Hắn đã muốn giấu đi hơi thở thì nàng chắc chắn không biết được rồi.
Vừa nghĩ, Lạc Ân vừa quay sang nhìn người đang bước đến, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của đối phương, nàng khựng lại, sau đó ngoài mặt làm như không có việc gì mà cúi chào: "Sư phụ"
Nàng vừa dứt lời, Cố Lê lập tức cảm thấy không đúng. Từ khi nào, hai sư đồ này khách sáo như vậy? Hắn nhìn mặt Cố Mạc Phong càng ngày càng đen, lại nhìn Lạc Ân lạnh nhạt đứng đó, không hiểu tại sao lại cảm thấy giống đôi phu thê giận dỗi nhau nhỉ?
Trong khi Cố Lê còn đang đăm chiêu suy nghĩ, Cố Nhạc đã lên tiếng đáp lại: "Người đến có phải chính là Cố Mạc Phong không? Ta đã nghe cha nhắc rất nhiều về huynh đó! Vừa rồi ta không hề cảm nhận được hơi thở của huynh, quả thật là chăm nghe không bằng một thấy mà!". Cố Nhạc hướng Cố Mạc Phong, lời nói mười phần dịu dàng.
Nhưng Cố Mạc Phong là ai cơ chứ? Dù Cố Nhạc che giấu rất kĩ nhưng hắn vẫn có thể nhạy bén cảm nhận được địch ý của đối phương. Nhớ lại ánh mắt tên này nhìn độ đệ của hắn vừa nãy, Cố Mạc Phong nở nụ cười, sau đó nụ cười đó càng ngày càng sâu.
"Ồ, ta cũng không ngờ mình được sư phụ ưu ái như vậy đấy. Nhưng dù sao, đồ đệ vẫn là đồ đệ, làm sao bằng được đứa con có cùng dòng máu của mình, phải không nào? Cố huynh không cần khiêm tốn như vậy đâu.". Cố Mạc Phong vừa cười vừa nói, nhưng khác với nụ cười của Cố Nhạc, khi Cố Mạc Phong cười lên, vạn vật thất sắc, làm người ta cảm thấy vừa sợ hãi lại không nhịn được càng ngày càng bị thu hút nhiều hơn.
Có lẽ là thiên tính của nam nhân, cả hai đều có thể xuyên thủng qua lớp mặt nạ trên mặt của nhau mà ngầm đọ sức với bản chất thật sự. Hai người không ai nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương, bề ngoài sóng yên biển lặng nhưng chỉ có bản thân bọn họ biết sóng ngầm của hai người đang mạnh mẽ dâng trào như thế nào.
Lạc Ân nhìn hai người đang đứng đối diện nhau kia, nhìn họ tươi cười nhìn nhau, đặc biệt là khi thấy sư phụ cười, nàng cũng không bị làm cho ngơ ngẩn như trước đây nữa mà ngược lại sống lưng càng ngày càng lạnh, giống như... giống như đang nhắm vào nàng vậy.
Cố Lê không giống Lạc Ân, tuy hắn thường hay say khướt, không phân biệt được ngày đêm nhưng trong những chuyện như thế này thì đương nhiên 'trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường rồi'! Cố Lê thấy rõ ánh mắt của Cố Nhạc cho Lạc Ân, cũng mơ hồ nhận ra giữa hai sư đồ kia có mờ ám...
Hahaha, có kịch hay để xem rồi. Cố Mạc Phong! Ta chờ xem ngươi còn rảnh rỗi đi chọc giận lão tử nữa hay không!!!
Tuy Lạc Ân cảm thấy có gì đó không đúng nhưng trong chuyện tình cảm, nàng quả thật là một cái đầu gỗ, chỉ biết mình thích người kia, làm những điều khiến người kia vui vẻ, hạnh phúc, còn đối phương có cảm giác gì với nàng, nàng thật sự không thể biết được. Nàng biết cho đi tình yêu của mình nhưng không biết làm cách nào để nhận lại tình yêu từ người ấy...
Vậy nên, nàng đương nhiên sẽ không nhận ra cảm xúc thật của Cố Mạc Phong cũng như Cố Nhạc.
Cứ như vậy, Cố Nhạc ở lại hai tháng, hắn nói lâu lắm hắn mới được ra ngoài một chuyến như vậy nên muốn ở lại lâu một chút để thả lỏng tinh thần.
Đối với vấn đề này:
Lạc Ân: Không có cảm giác gì đặc biệt.
Cố Mạc Phong: Hai tháng!!?? Ngươi có giỏi thì ở lại cả đời đi!!!
Cố Lê: Ta thấy rất tốt, hàng ngày đều có kịch để xem!
Hai tháng này có lẽ là hai tháng vui vẻ nhất trong cuộc đời Cố Lê, hắn chưa bao giờ cảm thấy bầu trời trong xanh như vậy, rượu ngon như vậy, ngay cả tiếng lợn rừng kêu hắn cũng cảm thấy đáng yêu không thể diễn tả...
Ngược lại, Cố Mạc Phong càng ngày càng lạnh lùng, sắc mặt âm trầm như muốn nhỏ ra nước, đến ngay cả hơi thở hắn toát ra cũng làm cho người khác không rét mà run.
Chỉ có đương sự Lạc Ân là không biết, còn hiểu lầm rằng sư phụ càng ngày càng ghét mình, cho nên để tránh hắn căm ghét nàng đến mức muốn đuổi nàng đi, nàng chỉ có thể tận lực né tránh hắn. Điều này thành công làm cho người nào đó càng ngày càng bốc hỏa, khó chịu nghiến răng nghiến lợi.