• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Ân đưa môi mình, phủ lên đôi môi mỏng của Cố Mạc Phong, sau đó, nhớ lại cách hắn hôn nàng ở hiện thực mà làm theo.

Dùng môi mình hút lấy môi đối phương, lại dùng lưỡi chậm rãi liếm láp. Lạc Ân trước nay luôn bị động, đây là lần đầu tiên nàng chủ động làm vậy, chung quy vẫn có chút xấu hổ. Vậy nên, nàng chỉ dừng lại ở bên ngoài, dùng môi mình cọ xát môi đối phương rồi thôi.

Lạc Ân dừng lại, từ từ buông hai tay đang ôm cổ đối phương ra, lùi lại một bước, ngước mắt lên nhìn.

Nàng... nàng đã làm đến mức như vậy rồi, sư phụ.. sư phụ liệu có nhận ra được tâm ý của nàng chưa nhỉ?

Cố Mạc Phong thật sự đứng hình, đến cả chớp mắt cũng không, cả người đông cứng, hoàn toàn giống như một bức tượng kiên cố.

Nàng nhìn sư phụ, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Bầu không khí chìm vào yên lặng xấu hổ.

Thật lâu sau, lâu đến mức màu đỏ trên nước da trắng nõn của nàng đã rút đi, trái tim đã lạnh một nữa, Cố Mạc Phong mới phản ứng lại.

Giọng hắn khàn khàn: "Lạc Ân... con vừa làm cái gì?'

Hắn không chắc chắn những điều vừa rồi là sự thật, có khi nào đó chỉ là ảo tưởng do hắn tưởng tượng ra không? Hắn không biết phải làm gì ngoài việc hỏi một câu như vậy.

Nàng thấy hắn cuối cùng cũng lên tiếng, trái tim vốn đang có xu hướng đập chậm lại lập tức gia tốc.

Thình thịch, thình thịch.

Trong tiếng tim đập vang dội như vậy, Lạc Ân đã dùng hết sự dũng cảm đời này của mình, ngỏ lời với người nàng mong nhớ ngày đêm: "Sư phụ... con... con... yêu người!!!"



Lạc Ân thở ra một hơi. Cuối cùng, cuối cùng nàng cũng nói ra được với người rồi!

Ngay khi vừa dứt lời, nàng liền nhanh chóng cúi đầu xuống. Dũng cảm nói ra là một chuyện, nhưng dũng cảm để chấp nhận câu trả lời của sư phụ thì nàng không chắc là mình có.

Cố Mạc Phong lại chìm vào im lặng một lần nữa.

Bên tai Lạc Ân là tiếng chim hót, tiếng nước chảy, tiếng cây cỏ vì gió mà xôn xao và cả tiếng hít thở ngày càng dồn dập của sư phụ.

Nàng không ngước mắt lên, trong đầu đang tưởng tượng đến cảnh tượng sư phụ tức giận đến thở hổn hển, sau đó... sau đó ghét bỏ nàng, không chú ý đến nàng nữa.

Ngay tại lúc nàng sắp không nhịn được mà đỏ mắt thì bỗng vòng eo bị một bàn tay rắn chắc ôm gọn.

Lạc Ân bị Cố Mạc Phong ôm vào lòng, chặt cứng.

Hắn như muốn bóp nát xương cốt của nàng, ôm nàng càng ngày càng chặt.

Sau đó... sau đó ở bên tai nàng nói một câu: "Ta đếm từ một đến năm, nàng không phản ứng gì thì sau này có hối hận cũng vô dụng."

Hắn cũng không đợi nàng đáp ứng đã bắt đầu đếm: "Một, hai, ba, bốn..."

Lạc Ân cảm thấy lời thoại và cảnh tượng này rất quen thuộc, phải rồi, không phải tối ngày hôm đó, hắn cũng nói những lời tương tự như vậy với nàng sao? Thật đúng là dù có ở thế giới nào đi nữa, Cố Mạc Phong vẫn mãi là Cố Mạc Phong mà.

Cố Mạc Phong nhìn khóe môi đang cong lên của thiếu nữ, ánh mắt càng sâu: "... chín, mười!"

Hắn dùng môt tay bế thiếu nữ lên, một tay đặt sau gáy đối phương kéo xuống, hôn ngấu nghiến.



Từ giờ trở đi, nàng đừng mong thoát khỏi ta!

Lạc Ân bị hôn đến nước mắt lưng tròng, không thở được, hai tay vòng lấy cổ đối phương ngày càng siết chặt.

Rốt cuộc, nàng cũng có thể quang minh chính đại ở bên cạnh sư phụ rồi sao?. Truyện Lịch Sử

Giờ phút này, nàng cảm thấy tất cả những gì đã chịu đựng, đã trải qua đều là đáng giá, dù cho đây có là mơ cũng được.

Có lẽ vì đã nhịn quá lâu, lại cộng thêm ghen tuông gần đây, Cố Mạc Phong càng hôn càng hăng, có xu hướng không dừng lại được.

Bỗng nhiên hắn dừng lại, Lạc Ân cứ tưởng tới đây là kết thúc, thở hổn hển mặt hắn ôm đi.

Nhưng nàng lầm rồi, hắn ôm nàng tới dưới gốc cây cổ thụ, áp nàng vào thân cây, bản thân lại kề sát vào nàng rồi lại hôn tiếp.

Lần này, Lạc Ân bị ép ngửa cổ đón nhận, có một thứ vì hôn quá nhiều mà chậm rãi chảy ra khỏi miệng, lăn xuống cần cổ của nàng.

Mắt nàng đỏ au, nước mắt sinh lý chảy ra ngoài, lăn dài trên gò má.

Cố Mạc Phong nhìn thấy, liền vừa hôn vừa đôi tay khô ráp của mình nhẹ nhàng lau.

Đứa nhỏ cùng hắn lớn lên, ngày ngày gọi hắn là sư phụ, lúc này lại ở trong vòng tay của hắn, bị hắn hôn đến nước mắt chảy dài, một bộ dáng bị người ta bắt nạt.

Cố Mạc Phong cảm thấy mình điên thật rồi, vốn còn đang định để bản thân ổn định, trả thù cho người nhà rồi mới thổ lộ với nàng, lại bị nàng dùng một nụ hôn, một lời nói phá vỡ mọi phòng tuyến, giờ lại không kiềm chế được mà bắt nạt nàng.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, trái tim trong lòng ngực của hắn cuối cùng cũng được lấp đầy, cảm giác như cả người được tái sinh, sống lại một lần nữa vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK