“Cẩn thận, bọn chúng không phải người tốt.”
Lục Dạ Hàn nói khẽ vào tai Diệp Tâm Ngữ, anh nghi cô là ai chứ mấy loại người này cô gặp qua nhiều rồi đợi anh nhắc cô mới biết là họ nguy hiểm sao?
“Các người muốn gì?”
Lục Dạ Hàn dùng ánh mắt sắc lạnh của mình lườm từng tên, bọn chúng từng tên đi tới gần chỗ hai người quát lên.
“Muốn xử lý con nhỏ đó được không? không phải chuyện của mày thì tránh ra kẻo liên lụy.”
Lục Dạ Hàn nhếch môi cười khinh bỉ, có anh ở đây mà muốn đụng vào người của anh xem ra bọn này gan cũng lớn lắm, Lục Dạ Hàn làm nóng người bẻ tay, lúc này nhìn anh càng nguy hiểm hơn khiến bọn người kia sợ hãi nhưng bọn chúng đông như vậy không lẽ không làm lại anh?
“Nếu đã nhiều chuyện muốn xen vào thì tụi này tiễn mày cùng nó lên đường.”
Chưa kịp nói xong, Diệp Tâm Ngữ đã đá một viên đá văng thẳng vào đầu tên đó làm hắn ngã lăn ra đất, Lục Dạ Hàn suýt quên mất cô là võ sư của võ đường nổi tiếng của thành phố mà, bọn chúng liền nhìn nhau có hơi xanh mặt một chút nhưng số lượng chúng như vậy mà làm không lại hai người sao?
“Sợ gì chứ, chúng ta đông hơn tụi nó mà, lên cho tao!”
Bọn chúng mà không xử lý được Diệp Tâm Ngữ chuyến này sẽ bị Bạch Sinh Liên xử lý mất, cho nên vì giữ cái mạng phải cố gắng lấy mạng Diệp Tâm Ngữ cho bằng được.
“Mới ăn xong nên làm nóng người chút cũng tốt mà.”1
Diệp Tâm Ngữ quay qua nháy mắt với Lục Dạ Hàn, anh liền nắm lấy tay của cô cùng nhau hợp tác xử lý đám người đó, Lục Dạ Hàn bế cô lên cao làm thế cho cô đá vào mặt từng tên, cả hai kết hợp với nhau rất ăn ý cứ như đang cùng nhau khiêu vũ như hôm trước vậy.
“Ngồi dậy, nếu không giết được nó thì chúng ta sẽ chết thay nó đấy!”
Một tên quát lên, lúc này bọn chúng vào trong xe lấy thêm vũ khí xông ra, Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ khẽ lùi lại cả hai nhìn nhau một cái rồi gật đầu hiểu ý của nhau, Lục Dạ Hàn luôn bảo vệ cho cô tránh khỏi vũ khí của bọn chúng.
“Dạ Hàn cẩn thận.”
Diệp Tâm Ngữ xoay người lại thấy một tên từ phía sau rút súng ra bắn vào cánh tay của Lục Dạ Hàn, Diệp Tâm Ngữ liền giật lấy con dao trên tay của một tên phi thẳng về phía tên cầm súng, một phát ăn ngay vào tay của hắn, cây súng trên tay hắn rơi xuống, Diệp Tâm Ngữ chạy tới chụp lấy cây súng bắn chỉ thiên.
Sau đó quay lại đỡ lấy Lục Dạ Hàn đứng lên, lúc này bọn chúng cũng yếu thế hơn liền quay đầu bỏ chạy tán loạn, Diệp Tâm Ngữ nhìn anh bị thương thì không kiềm được lòng mà rơi nước mắt.
“Để tôi gọi xe cấp cứu.”
Diệp Tâm Ngữ lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, cô quay sang xé áo của anh sau đó liền quấn tay anh lại để cầm máu, Diệp Tâm Ngữ ôm lấy anh khóc lớn, nếu anh có chuyện gì chắc cô cũng không sống nổi.
“Dạ Hàn, anh cố lên nhé, xe cấp cứu sẽ tới thôi.”
Diệp Tâm Ngữ nắm lấy tay anh bật khóc, Lục Dạ Hàn có chết cũng mãn nguyện, không ngờ cô lại lo cho anh như vậy, anh đưa tay gạt đi những giọt nước mắt của cô, ánh mắt ôn nhu, anh đưa tay kéo cô lại gần khẽ hôn lên trán của cô nhẹ nhàng an ủi.
“Không sao mà, đừng có khóc!”
“Tôi không có khóc, bụi bay vào mắt thôi.”
Cái cớ của Diệp Tâm Ngữ làm anh bật cười, cô đúng là không biết cách nói dối mà, lúc này xe cấp cứu cũng tới đưa hai người tới bệnh viện, Diệp Tâm Ngữ ngồi bên ngoài chờ đợi trong lòng trông đứng trông ngồi, một lúc sau bác sĩ cũng đi ra và cho cô vào thăm anh.
“Tối rồi, cô về đi không cần lo cho tôi đâu, lát có người nhà tôi đến thôi.”
Lục Dạ Hàn đưa tay nắm lấy tay của cô, Diệp Tâm Ngữ khẽ gật đầu, đúng rồi cô đi tẩy trang rồi thay quần áo là trở thành người thân của anh ngay chứ gì.
“Vậy tôi về đây, có gì nhắn cho tôi nhé.”
Lục Dạ Hàn vẫy tay nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đã đi khuất của cô, thật ra anh chỉ nói vậy thôi không ngờ cô lại về thật, Lục Dạ Hàn nằm xuống thở dài một hơi, cứ ngỡ sẽ được người đẹp chăm sóc, anh tự đánh vào đầu của mình trách mắng.
“Ngốc thật đấy!”
Lúc này Diệp Tâm Ngữ đi vào nhà vệ sinh của bệnh viện, cô tẩy trang và thay đổi quần áo, cô liền trở thành Diệp Tâm Ngữ rồi, như vậy có thể chăm sóc cho anh không sợ bị ai dị nghị cả, vì cô là vợ danh chính ngôn thuận của anh cơ mà, cô nhìn lại bản thân mình trong gương thấy đã ổn rồi liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Cô đi ra ngoài mua chút cháo và sữa cho anh, cô nhanh chân chạy tới phòng của Lục Dạ Hàn tỏ vẻ gấp rút như là đã từ nhà chạy đến vậy, đúng là tài diễn xuất của cô đến bậc thầy diễn xuất cũng phải nể.1