• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Diệp Tâm Ngữ tỉnh dậy cô thấy Lục Dạ Hàn ngủ ở sofa, không biết đêm qua anh đã về lúc nào, cô ngủ say quá nên không hay anh về, Diệp Tâm Ngữ đi tới nhẹ cúi mặt ngắm nhìn Lục Dạ Hàn.

Anh liền mở mắt ra làm cô hốt hoảng lùi về phía sau, Lục Dạ Hàn liếc mắt nhìn cô một cái rồi ngồi dậy đi vào phòng tắm, Diệp Tâm Ngữ lúc này đi xuống nhà, cô thấy Lục phu nhân đang loay hoay trong bếp nấu gì đó.

“Mẹ..”

Lục phu nhân nghe tiếng gọi của cô bà liền quay đầu lại, bà đi tới kéo cô ngồi xuống ghế, sau đó lấy lược chải tóc cho cô, lúc đầu bà cũng không thích cô lắm, nhưng từ khi cô bước chân vào Lục gia bà đã xem cô là thành viên trong gia đình, vì cô không hề quậy phá như những ngày đầu gặp, ngược lại rất hiểu chuyện, bà cũng thấy được rằng cô không hề ngốc chút nào cả.

“Đêm qua Dạ Hàn về có hơi trễ mà con có ngủ không hay thức đợi thằng bé vậy?”


Bà không có con gái nên bà rất thương Diệp Tâm Ngữ, hiếm có bà mẹ chồng nào yêu thương con dâu và bên vực con dâu như Lục phu nhân đây, khiến cô có cảm giác ấm áp của một người mẹ dành cho con gái chứ không phải mẹ chồng con dâu nữa.

“Con ngủ không hay anh ấy về.”

“Vậy thì tốt rồi, sắc mặt cũng tươi tỉnh hơn hẳn, mẹ có hầm canh gà cho hai đứa này,một lát con mang lên cho Dạ Hàn ăn đi nhé.”

“Dạ.”

Diệp Tâm Ngữ sau khi được Lục phu nhân chảy tóc xong liền mang canh gà lên phòng cho Lục Dạ Hàn, anh cũng vừa tắm xong nhìn bát canh nóng hổi trên bàn, Diệp Tâm Ngữ nhẹ mỉm cười với anh.

“Anh ăn đi, là mẹ nấu cho anh.”

Diệp Tâm Ngữ không muốn tranh công với Lục phu nhân, dù sao cũng là bà cất công nấu, cô hiểu ý bà nhưng cô không muốn làm vậy, cô muốn có dịp sẽ tự nấu cho anh ăn.

“Được rồi ra ngoài đi, gửi lời cảm ơn mẹ giúp tôi.”

Diệp Tâm Ngữ nhẹ cúi đầu rồi đi ra ngoài, trong lúc cô đang ăn canh bỗng tiếng chuông cửa vang lên, Diệp Tâm Ngữ định đi mở cửa thì Lục phu nhân đã nhanh chân hơn đi ra xem thử, cánh cổng mở ra một chiếc xe lớn chạy vào, Diệp Tâm Ngữ nhìn thấy chiếc xe liền cảm thấy có linh cảm không tốt.

Lúc này Diệp Hoài An liền đi xuống, ông ta nhìn thấy Lục phu nhân liền tay bắt mặt mừng với bà, cả hai cứ chào hỏi với nhau ở bên ngoài, trong nhà Diệp Tâm Ngữ bắt đầu run lên, ông ta đang yên đang lành lại đến đây không biết lại muốn giở trò gì nữa đây?

“Lục phu nhân thật ngại quá, hôm nay là ngày viếng mộ của mẹ Tâm Ngữ, nên tôi đến đón con bé để đi thăm mẹ của con bé.”

“Vậy sao, Tâm Ngữ đang trong nhà để tôi kêu con bé chuẩn bị.”

Lục phu nhân không chút nghi ngờ gì, bà liền đi vào giúp Diệp Tâm Ngữ dọn bát lại, cô ngơ ngác nhìn bà.

“Tâm Ngữ ba con đến đón đi thăm mộ mẹ con, đi chuẩn bị đi nhé.”

Diệp Tâm Ngữ không muốn đi với ông ta, khó khăn lắm cô mới thoát được vòng kiểm soát của bọn họ, nếu cô đi theo Diệp Hoài An sợ có chuyện xảy ra, ông ta lấy danh nghĩa là người chồng thương yêu vợ con, lấy cái cớ đi thăm mộ mẹ để dụ cô đi cùng chứ ông ta làm gì mà có lòng đến vậy.

“Tâm Ngữ, ba đến đón con đi thăm mẹ đây!”

Diệp Hoài An tỏ vẻ rất nhớ nhung cô chạy vào ôm chầm lấy Diệp Tâm Ngữ, cô liền đẩy ông ta ra lùi lại về phía sau, cô nép phía sau lưng của Lục phu nhân.

“Tâm Ngữ sợ lắm.”

Diệp Tâm Ngữ nắm chặt lấy áo của Lục phu nhân, thấy cô run lên bà cũng thương lắm nhưng nhìn vẻ thương yêu cưng chiều của Diệp Hoài An như vậy chắc là sẽ không có ý gì đâu, ông ta lại là cha của cô nữa sao lại làm hại cô được chứ.

“Tâm Ngữ ngoan đi đi, chiều mẹ đón nhé.”

Lục phu nhân dỗ ngọt vô, nhưng Diệp Tâm Ngữ nhất quyết không muốn đi cùng Diệp Hoài An.

“Tâm Ngữ, đi đi khi nào xong gọi mẹ đến đón nhé.”

Lục phu nhân trấn an tâm lý của cô lấy điện thoại nhét vào tay của cô, lúc này Diệp Tâm Ngữ mới an tâm hơn và đi cùng với Diệp Hoài An.

Diệp Tâm Ngữ vừa đi được một lúc thì Lục Dạ Hàn cũng đi xuống, mang bát để lên bàn, Lục Dạ Hàn không nhìn thấy cô liền tò mò.

“Cô ta đâu rồi mẹ?”

Lục phu nhân liền mỉm cười vì lần đầu tiên thấy anh hỏi Diệp Tâm Ngữ.

“Đi thăm mộ mẹ con bé rồi, mà phải rồi có gì con cũng đến đó thắp nén hương đi.”


“Sao con phải đi?”


Lục Dạ Hàn liền cau có, anh cũng không thích Diệp Tâm Ngữ nên dù có là mẹ của cô thì anh cũng không muốn đến đó, anh không thích những gì liên quan đến cô.


“Không đi đúng không?”


Lục phu nhân liền biến sắc, anh thấy vẻ mặt của bà liền ngậm ngùi chấp nhận, anh hoàn toàn không vui về chuyện này chút nào, nhưng vì chiều theo ý của Lục phu nhân nên anh đành thay quần áo rồi lái xe đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK