• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau buổi lễ đó cả hai cũng nhanh chóng quay về nước, vì Lục Dạ Hàn vẫn còn bận bịu rất nhiều việc ở công ty, anh không an tâm giao cho nhân viên nên đành phải về sớm hơn dự định, biết Diệp Tâm Ngữ buồn nhưng biết làm sao được không lẽ bây giờ để cô ở lại đây anh về một mình sao?

Máy bay cũng hạ cánh, Diệp Tâm Ngữ xách hộ Lục Dạ Hàn mấy cái túi đồ cả hai cùng đi ra xe quay về Lục gia, vừa tới cửa đã thấy Lục phu nhân và Lục lão gia ở trong nhà, hai người định sang nhà thăm vợ chồng Lục Dạ Hàn và Diệp Tâm Ngữ nào ngờ lại không có nhà.1

“Tâm Ngữ lại đây nào!”

Lục phu nhân nhìn thấy Diệp Tâm Ngữ liền dang tay đón cô, mẹ chồng con dâu gặp nhau như mấy năm chưa gặp vậy, Lục Dạ Hàn gửi mấy món quà cho Lục lão gia và Lục phu nhân, anh đã tuyển chọn mấy món mà ông với bà thích mua về một vài món quà với số lượng lớn.


“Hai đứa mới đi đâu vậy hả?”

Lục phu nhân ôm Diệp Tâm Ngữ trong lòng để thỏa nỗi nhớ nhung mấy ngày hôm nay, đúng là sắc mặt của cô tươi tỉnh hơn lúc trước đo được Lục Dạ Hàn chăm nom kỹ nên da dẻ cũng hồng hào trắng mịn lại.1

“Tụi con đi Pháp hai ngày nay rồi, mẹ đến khi nào vậy cũng vừa đúng lúc tụi con về quá.”

Lục Dạ Hàn mở hộp quà ra sau đó tặng cho Lục phu nhân, bà không mấy quan tâm đến mấy món đồ này, nhưng mà cũng là chút lòng thành của con trai cho nên Lục phu nhân mỉm cười nhận lấy.

“Tâm Ngữ được đi Pháp cùng Dạ Hàn sao? Hai đứa đã thắm thiết như vậy rồi còn không chịu sinh cho ba với mẹ một đứa cháu để bế đi chứ!”

Lục phu nhân nói với giọng hào hứng, bà cũng lớn tuổi lắm rồi thật sự rất muốn có một ngày được ẵm bồng đứa cháu đích tôn của mình.

“Mẹ con nói đúng đó, sở dĩ ba mẹ nhường không gian riêng tư lại cho hai đứa cũng vì nguyên nhân muốn hai đứa được mặn nồng và sớm có cháu.”

Lục Dạ Minh vỗ vai con trai của mình, ông và bà thật sự rất mong đợi nhưng mãi vẫn chưa có tin vui gì của Diệp Tâm Ngữ cả.

“Con...tụi con sẽ sớm có thôi ba mẹ yên tâm.”

Lục Dạ Hàn phải nói vậy để hai người yên tâm hơn nhưng mà Lục Dạ Hàn thật sự không muốn có con ngay lúc này, anh và Diệp Tâm Ngữ sống với nhau chẳng qua trên danh nghĩa anh chấp nhận cô cũng vì trách nhiệm là một người chồng nhưng con tim anh không hề dành cho cô, anh làm sao mà có hứng thú để chạm vào người cô được chứ.

“Wao Dạ Hàn, con chịu chơi thật đó sợi dây chuyền Tâm Ngữ đeo rất đắt tiền hình như trên thế giới chỉ có một sợi duy nhất thôi, sao con có thể mua được thế.”

Lục phu nhân lúc này mới để ý sợi dây chuyền trên cổ của Diệp Tâm Ngữ, nó sinh ra dường như là dành cho cô, không ngờ phu nhân Marie lại chịu chơi như vậy, cả thế giới chỉ có một phiên bản đặc biệt mà bà ấy cũng tặng cho cô luôn, chỉ vì lí do cô giống con gái đã mất của bà ấy thôi sao, cô không rành về trang sức nên cũng không nghĩ nó lại quý giá đến như vậy.

“Là đối tác của con tặng cho cô ấy, do vẻ ngoài giống con gái bà ấy và tụi con đã khiêu vũ để tái hiện lại tuổi trẻ của bà và chồng nên bà ấy rất ấn tượng.”

Lục Dạ Hàn ngồi xuống ghế rót một tách trà uống, Lục phu nhân và Lục lão gia mỉm cười hài lòng, đúng là đứa con dâu mà ông bà lựa chọn rất xứng đáng, Lục lão gia bây giờ mới công nhận Diệp Tâm Ngữ thật sự là một cô gái mang lại nhiều sự may mắn cho Lục gia.

“Quả là những lời tiên tri của đại sư năm đó đúng thật.”

Lục lão gia gật gù, cũng may là chọn Diệp Tâm Ngữ nếu chọn Diệp Thiến Thiến chắc chuyện đại họa sát thân là có thật, vì lúc nãy Lục lão gia vừa đọc được một tin Diệp Thiến Thiến con gái của Diệp thị lượn lờ ở hộp đêm còn bao nuôi trai trẻ, ông liền nhận ra chính là con bé mà ông suýt chút nữa chọn làm con dâu, ông cũng không nghĩ năm đó cô lại giả nai hiền thục bây giờ thì lộ rõ bản chất của mình rồi.

“Tâm Ngữ chuyện em gái của con, con đã hay chưa?”

Lục lão gia đưa cho cô xem, Diệp Tâm Ngữ nhìn thấy bảng tin về Diệp Thiến Thiến uống thuốc lắc còn bao trai trẻ ở hộp đêm nữa, đúng là vừa lòng hả dạ, nhưng cô không muốn tỏ ra là vui vẻ, cô không mấy quan tâm.

“Ba đừng để Tâm Ngữ xem, cô ấy cũng không hiểu đâu.”

Lục Dạ Hàn giật điện thoại lại từ tay cô, anh nhìn biểu hiện của cô không có vẻ hài lòng hay khinh bỉ gì cả chỉ là một vẻ mặt bình thường không cảm xúc, Lục phu nhân tò mò lấy điện thoại xem thử, bà cũng tá hỏa, hôm trước chuyện Bạch Sinh Liên lộ clip nóng với trai trẻ hôm nay lại tới con gái của bà ta.

“Mô phật cũng may con dâu tôi hiền lành ngoan ngoãn.”

Lục phu nhân ôm lấy Diệp Tâm Ngữ trong lòng mừng rỡ, nếu năm đó bà thực sự chọn Diệp Thiến Thiến làm con dâu chắc không có ngày cả gia đình ngồi quây quần bên nhau thế này đâu.


“Diệp thị sớm muộn cũng tan tành thôi, cái này là quả báo họ phải nhận vì lúc trước họ đã gây ra với em.”


Lục Dạ Hàn thấy cũng đáng lắm, hôm thấy họ bạo hành cô ở Diệp gia anh đã chứng kiến hết nhưng khổ nỗi lúc đó anh vẫn còn ích kỷ về lý trí nên không làm cho ra lẻ, để đến ngày hôm nay cũng phải gánh lấy hậu quả đấy thôi.


“Thôi hai đứa nghỉ ngơi đi, ba mẹ đi về không làm phiền hai đứa nữa, nhớ đó mau có cháu cho mẹ bồng nghe chưa!”


Lục phu nhân không quên dặn dò Lục Dạ Hàn mấy câu quan trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK