• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Dạ Hàn lật chăn lên thì thấy một vết máu đỏ trên ga giường, vẫn còn rất mới, Lục Dạ Hàn cố nhớ lại chuyện đêm qua nhưng không thể nhớ rõ người đó là ai, chỉ nhớ anh đã gây ra một chuyện vô cùng có lỗi, do say quá anh đã quan hệ với một người xa lạ.

Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, anh rửa trôi đi những vết tích đêm qua, nhìn lại bản thân mình trong gương, anh chưa từng đụng vào vợ ngốc của mình vậy mà bây giờ anh lại quan hệ với một kẻ xa lạ mà bản thân anh còn không biết rõ mặt.

“Mày đúng là tên khốn nạn.”1

Lục Dạ Hàn lái xe về nhà, vừa đẩy cửa đi vào anh đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang loay hoay nấu cơm trong bếp, đây là người vợ mà anh hết mình xua đuổi đây sao, Lục Dạ Hàn đi tới nhẹ ôm lấy cô từ phía sau, Diệp Tâm Ngữ giật bắn cả mình nhưng cô ngửi được mùi hương quen thuộc bên mũi.

“A, anh... anh... mới về sao?”


“Tâm Ngữ, anh xin lỗi vì những gì đã gây ra cho em, sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt.” . ngôn tình ngược

Câu nói của Lục Dạ Hàn làm cô bất ngờ, không lẽ anh vẫn còn nhớ chuyện đêm qua sao, vậy anh nhận thức được mình đã làm chuyện đó với cô chứ không phải Trương Tiểu Mỹ.

“Dạ Hàn... anh nhớ sao? Anh nhớ chuyện đêm qua?”

“Sao không nhớ được, anh đã nhốt em trong phòng khiến em bị thương, nên anh hối hận lắm, vậy mà em lại không nói với mẹ mà còn giúp anh che giấu.”

Diệp Tâm Ngữ thì ra bị hố rồi, cứ ngỡ anh nhớ chuyện đêm qua thì chắc anh sẽ không bình tĩnh như bây giờ đâu, Diệp Tâm Ngữ nhẹ thở phào một hơi, cô dìu anh ngồi xuống ghế sau đó bày thức ăn ra rất thơm ngon.

“Ngon thật, thật ra anh rất công nhận tài nấu ăn của em đấy.”

Lục Dạ Hàn gấp một miếng thức ăn để vào bát của cô, nhìn khung cảnh này thật hạnh phúc, vừa lúc đó Lục phu nhân và Lục lão gia cũng vừa về tới, họ lén lút đi vào trong nhà xem thử cách hành xử của Lục Dạ Hàn với Diệp Tâm Ngữ, xem ra họ quá đa nghi rồi, cảnh tượng vợ chồng tình thương mến thương ngồi ăn cùng nhau thật hạnh phúc.

“Nhìn tụi nhỏ như vậy tôi cũng yên tâm hơn rồi.”

Lục phu nhân lấy khăn chấm nước mắt, bây giờ bà chỉ mong cả hai mau sớm sinh một đứa cháu để bà có thể chăm sóc và cưng chiều.

“Hay là chúng ta nên ra riêng để hai đứa có riêng tư đi!”

Lục lão gia đề nghị, dù sao cũng nên để lại sự riêng tư cho hai người, nếu có thêm ông và Lục phu nhân sẽ cản trở sự riêng tư của tuổi trẻ.

Lục phu nhân không muốn phá khung cảnh lãng mạng này nên đành kéo ông rời đi, Lục Dạ Hàn sau khi ăn xong giúp cô rửa bát đũa nữa, Diệp Tâm Ngữ chỉ cần ngồi một chỗ mà hưởng thụ mà thôi, cô cũng không biết anh lại muốn bài trò gì nữa đây hay thật sự anh hối cải vì những gì đã gây ra.

“Dạ Hàn, không cần đâu, việc của em mà.”

Lục Dạ Hàn để cô ngồi lên ghế.

“Ngồi yên đi nào.”

Diệp Tâm Ngữ khẽ bật cười, vì bây giờ cô rất vui và hạnh phúc, đây là lần đầu tiên cô cảm giác được Lục Dạ Hàn yêu thương cô như vậy thay vì mắng chửi khinh miệt cô, dù có là giả dối thì cô cũng chấp nhận.

Sau khi rửa bát xong Lục Dạ Hàn cũng đến công ty, nhưng anh lại dặn dò cô ở nhà phải ngoan ngoãn.

“Dạ Hàn, để em giúp anh.”

Diệp Tâm Ngữ đi tới giúp anh thắt cà vạt, Lục Dạ Hàn đứng ngay ngắn lại để cô giúp mình thắt cà vạt, anh đưa tay xoa đầu cô nhẹ một cái.

“Cám ơn vợ, anh đi làm đây.”

Lục Dạ Hàn tinh thần tươi tỉnh phấn chấn hơn hẳn, sau khi Lục Dạ Hàn đi thì cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn, cứ ngỡ bị phát hiện ra thân phận.

Phía Bạch Sinh Liên lúc này bà ta đã cho người khắp nơi tìm kiếm tung tích của kẻ đột nhập hôm qua thông qua camera an ninh, nhưng vẫn không thể điều tra ra được, bà ta bắt đầu sinh nghi, không biết có phải do Diệp Tâm Ngữ gây ra hay không.

“Con bé đó ngốc như vậy sao có thể là tên áo đen đó chứ.”

Diệp Thiến Thiến từ trên gác đi xuống, sau khi bị thương từ chính Bạch Sinh Liên gây ra cô đã không mấy tin tưởng vào mưu mô của Bạch Sinh Liên nữa rồi.

“Cũng đúng, hay là tên người làm cũ của Trương Diệu Ái gây ra?”


“Rất có khả năng, bây giờ tìm cách bắt sống hắn để tra hỏi.”


Diệp Hoài An từ bên ngoài đi vào, ông ta quăng xuống bàn vài tấm ảnh chụp được lúc bác Dương nghe lén, nhưng không ngờ lại để ông ấy chạy mất, Bạch Sinh liên cầm tấm ảnh trên tay bà ta liền vò nát nó.


“Lão già chết tiệt, phải bắt cho bằng được hắn.”


Diệp Tâm Ngữ mở đoạn video thu hoạch được hôm qua lên xem thử, sau đó liền gửi qua máy của Diệp Hoài An kèm theo phát tán lên các trang mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK