Sau khi bà Văn dứt lời, điện thoại di động trong túi tất cả streamer đều rung lên.
Thân là streamer cấp C, Trần Mặc và Vương Hàm Vũ lập tức hiểu ra đây là nhiệm vụ mới được ban bố.
Hai người cảm thấy tinh thần phấn chấn.
Điều này chứng tỏ bọn họ đang đi theo đúng hướng.
"Ai là người đã lấy trộm Tỏa Hồn Đàn?" Trần Mặc đừng dậy tiếp tục hỏi: "Chúng tôi nên đi đâu để tìm chúng?"
"Kẻ tđánh cắp Tỏa Hồn Đàn chính là cư dân của tòa nhà này."
Bà Văn chống gậy tập tễnh đi qua, chậm rãi thắp nhang cắm lên lư hương trước tượng Bồ Tát.
Bà cụp mắt xuống, khóe miệng phủ đầy nếp nhăn run nhẹ: "Bọn họ chủ động đưa thứ xấu xa vào nhà, không chỉ hại chính bản thân mà còn hại cả gia đình."
Hay nói cách khác, những hộ gia đình xảy ra thảm án diệt môn chính là những kẻ lấy cắp Tỏa Hồn Đàn.
"Chẳng lẽ là phòng 1304 và 1306?"
Vương Hàm Vũ sững sờ, bất giác hỏi ngược lại.
"..."
Bà Văn cụp mắt thở dài, miệng lẩm bẩm nói: "Bồ Tát từ bi."
Tô Thành suy nghĩ chốc lát rồi mở miệng hỏi: "Tổng cộng mất bao nhiêu cái Tỏa Hồn Đàn?"
"Ba cái."
Bà Văn chậm rãi đáp.
Ba streamer đều ngẩn người. Nói cách khác, trong tòa nhà này vẫn còn một vụ thảm án diệt môn mà họ chưa tìm được địa điểm xảy ra.
"Nếu vậy, chỉ cần chúng tôi tìm được Tỏa Hồn Đàn rồi đặt nó về vị trí cũ thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc?"
Vương Hàm Vũ xác nhận.
Bà Văn ngước đôi mắt đục ngầu bị lớp màng trắng bao phủ lên, gật đầu: "Tất nhiên."
Nếu đã như vậy, nhiệm vụ tiếp theo của bọn họ rất rõ ràng. Đó là tìm lại ba Tỏa Hồn Đàn bị mất, mang chúng trở lại nơi đây để cho Bồ Tát trấn áp tà linh lần nữa.
Vương Hàm Vũ và Trần Mặc liếc nhau rồi gật đầu.
Tô Thành vô thức quay đầu tìm kiếm bóng hình của Ôn Giản Ngôn.
Chàng trai một mình đứng giữa giao điểm sáng tối, cơ thể thả lỏng dựa vào khung cửa, cặp mắt ngước lên nhìn chăm chú vào bức tượng Bồ Tát màu đồng trước mặt.
Ngọn nến bên cạnh Bồ Tát tỏa sáng lấp lánh, rơi vào đáy mắt màu hổ phách kia tựa như đốm lửa lập lòe.
Hắn mở miệng phá vỡ sự im lặng:
"Nếu Tỏa Hồn Đàn nguy hiểm như vậy, vì sao những hộ gia đình kia đó trộm chúng?"
Bà Văn vuốt ve chuỗi hạt trên cổ tay, đôi mắt đục ngầu cụp xuống, từ từ đáp: "Vì muốn lấy lại tự do, tà linh sẽ cám dỗ những kẻ không có ý chí kiên định."
Bà lắc đầu nói bằng chất giọng già nua khàn khàn: "Bọn họ chủ động rời xa Phúc Trạch của Bồ Tát, trái với thiện niệm."
Vương Hàm Vũ cam đoan: "Bà Văn hãy tin tưởng chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ mang Tỏa Hồn Đàn về để kết thúc tất cả."
Bà Văn ngước mắt lên đáp:
"Nếu đã như vậy, tôi có một thứ hẳn là có ích."
Bà đi đến chỗ ngăn kéo đặt bên cạnh tượng Bồ Tát, từ bên trong tủ lấy ra một hộp gỗ lim nho nhỏ. Nắp hộp bị kéo mở tạo thành âm thanh ma sát chói tai.
Bà Văn lấy một nắm tro từ trong lư hương rồi lẩm bẩm mấy câu, sau đó từ từ rắc tro hương vào trong hộp.
Làm xong tất cả, bà lấy một chiếc gương bát quái to bằng bàn tay từ trong hộp.
"Đây là...?"
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Bà Văn: "Chắc hẳn mọi người cũng phát hiện, sau nửa đêm toàn bộ toà nhà đã thay đổi."
Đúng vậy.
Tòa nhà vốn dĩ có mười ba tầng chỉ còn một tầng, mười hai tầng con lại lấy tầng mười ba làm trục chính tỏa ra bốn phía, chuyển từ kết cấu lập thể sang kết cấu phẳng.
"Thật ra đây chính là sức mạnh tà linh đang thay đổi thế giới của chúng ta."
Bà Văn cẩn thận dùng bàn tay dính đầy tro hương vuốt ve mặt gương, khiến cho mặt gương vốn đã xám xịt càng thêm ảm đạm, hoàn toàn không thể chiếu ra bóng dáng con người: "Bây giờ sức mạnh của nó đã bành trướng đến mức tôi không thể áp chế, ranh giới giữa địa phủ và dương gian cũng trở nên mờ nhạt, chỉ chờ qua vài giờ nữa, chúng ta sẽ vĩnh viễn bị lôi vào thế giới kia."
"Tuy nhiên... bây giờ còn chưa đạt đến mức đó."
Bà Văn nhìn mấy streamer trước mặt, chậm rãi nói:
"Hiện tại Tỏa Hồn Đàn đã không còn ở bên cạnh chúng ta mà bị ẩn sâu bên trong thế giới song song."
"Nếu muốn lấy lại Tỏa Hồn Đàn, mọi người cần thông qua tấm gương này đi đến ranh giới giữa âm và dương, tới thế giới bên kia tìm kiếm."
"Chuyến này nguy hiểm trùng điệp, mọi người thật sự nguyện ý đi sao?"
"Tất nhiên." Đám streamer nhao nhao gật đầu.
Ôn Giản Ngôn: "..."
Không muốn chút nào.
Nhưng hắn có quyền lựa chọn sao?
Bà Văn dùng đôi mắt đục ngầu liếc quanh căn phòng, sau đó đưa gương cho Vương Hàm Vũ:
"Linh tính của cậu mạnh nhất, thứ này sẽ giao cho cậu bảo quản."
"Vâng."
Vương Hàm Vũ tiến lên một bước, duỗi tay nhận chiếc gương từ tay bà Văn. Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào gương, động tác của hắn bất giác tạm dừng trong tích tắc.
Ôn Giản Ngôn nhạy bén bắt được khoảnh khắc tạm dừng ngắn ngủi này.
...Chà.
Có vẻ tấm gương chính là đạo củ ẩn giấu bên trong phó bản.
Tuy nhiên, mặc dù chưa biết chính xác cấp độ của nó, nhưng có lẽ là cấp bình thường hoặc khó, xác suất rơi vào đạo cụ truyền kỳ không cao.
Sau khi nghe giải thích xong cách sử dụng của gương, đoàn người rời khỏi phòng bà Văn.
Qua một cuộc thảo luận ngắn, bọn họ quyết định men theo đường cũ trở về, trước hết tìm Tỏa Hồn Đàn trong phòng 1304 đã từng ghé thăm.
Ngoài cửa, con quái vật liên tục phát ra tiếng kêu răng rắc đã biến mất, chỉ còn lại dãy hành lang lạnh lẽo vắng lặng. Bát cơm dưới đất đã chuyển hoàn toàn sang màu đen, ba cây hương cắm phía trên đã cháy hết, hoa quả xung quanh cũng khô héo.
Một bầu không khí đáng lo ngại và kỳ lạ trôi nổi trong không khí.
Sau khi rời khỏi phòng, Trần Mặc thử liên lạc với những streamer đã tách ra khỏi bọn họ trước đó.
Không ai trả lời.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Đoàn người cẩn thận tiến về phía trước, sợ lại đụng phải sinh vật khủng bố nào chạy ra làm loạn. Tuy nhiên vận may của họ coi như không tệ, thẳng cho đến khi quay lại hành lang chính cũng không gặp phải nguy hiểm nào.
Đã đến tầng mười ba.
So với thời điểm bọn họ rời đi lúc trước, tầng lầu đã thay đổi rất nhiều. Vách tường hai bên bắt đầu mở rộng, hành lang kéo dài gần gấp ba lần, cánh cửa đối diện gần trong gang tấc bỗng hóa xa xôi.
Ngọn đèn leo lắt trên đầu lập lòe, mang theo ánh sáng màu đỏ quỷ dị mơ hồ.
Nhưng ít nhất thứ tự số nhà vẫn không thay đổi.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến cửa phòng 1304.
Trần Mặc hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi vươn tay đẩy cánh cửa ra.
Cánh cửa lặng lẽ mở vào bên trong.
Mùi ôi thiu nồng nặc bùng nổ trong không khí, bốn người giấy đáng sợ đã biến mất, chỉ còn lại căn phòng trống trải tối đen như mực.
Bốn người đi vào.
"Chuẩn bị xong chưa?" Vương Hàm Vũ nhìn khắp xung quanh rồi nói: "Tôi bắt đầu đây."
Hắn đặt tay lên mặt gương lạnh lẽo đục ngầu, miệng bắt đầu niệm câu khẩu quyết và Văn vừa dạy cho.
Không giống tiếng Trung Quốc, cũng không phải tiếng Phạn.
Âm tiết quỷ dị cổ quái chỉ có thể học thuộc lòng, giống như một loại chú ngữ nào đó được lặp đi lặp lại bằng tông giọng cố ý hạ thấp, vang vọng khắp căn phòng tối tăm nhỏ hẹp, khiến cho người nghe cảm thấy lạnh sống lưng một cách khó hiểu.
Cùng với tiếng niệm, nhiệt độ không khí giảm mạnh giống như lưỡi dao cứa vào sinh mệnh.
Âm thanh mơ hồ xa xăm văng vẳng bên tai, tựa như căn phòng có vô số linh hồn chen chúc đang ghé vào tai thì thầm.
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.
Một lực hút mạnh từ sâu trong gương kéo tất cả mọi người vào trong.
Tô Thành cảm thấy hoa mắt chóng mặt, dạ dày cuộn trào, giống như toàn bộ cơ thể bị nhét vào trong máy giặt xoay vài vòng, hai chân loạng choạng suýt chút nữa thì té ngã.
Tri giác từ từ quay lại cơ thể.
Anh mở mắt ra.
Dường như khung cảnh không có gì khác so với lúc trước, bản thân vẫn đứng trong phòng 1304, tuy nhiên lại giống như có thứ gì đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Sững sờ hai giây, cuối cùng Tô Thành cũng nhận ra sự dị thường đến từ đâu.
Tất cả mọi thứ bên cạnh đều đảo ngược vị trí trái phải, cứ như đang ở thế giới trong gương.
Mọi vật đều bị bao phủ bởi màu đỏ nhạt, một mùi buồn nôn quái dị trôi nổi khắp không khí.
Máu tanh, thối rữa, lạnh lẽo.
"Chỉ có dùng gương chúng ta mới quay trở về thế giới thực được."
Vương Hàm Vũ cẩn thận cất gương bát quái vào túi, quay đầu nhìn các thành viên khác trong tiểu đội rồi dặn dò: "Tiếp theo chúng ta nhất định phải hành động cùng nhau, tuyệt đối không thể tách rời. Hai người nhất định phải bám sát tôi, một khi bị tách có lẽ sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi."
Tô Thành cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Anh ta nhanh chóng gật đầu lia lịa.
"..."
Vương Hàm Vũ sửng sốt, hắn nhíu mày nhìn quanh căn phòng thêm lần nữa, sau đó vô cùng nghi hoặc hỏi: "Nhắc mới nhớ... tên NPC kia đâu?"
Tô Thành giật mình vội vàng quay đầu nhìn.
Toàn bộ căn phòng chỉ còn lại đúng ba người, anh ta, Vương Hàm Vũ và Trần Mặc.
Lúc Vương Hàm Vũ đọc chú ngữ Ôn Giản Ngôn vẫn còn đứng bên cạnh anh ta. Không biết hắn đã mất tích từ bao giờ, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại.
Tô Thành: "..."
???
Còn chó lừa đảo thì sao?
*
Trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt.
Cảm giác này thật sự quá quen thuộc, gần như giống hệt mỗi lần hắn tiến vào tuyến đường ẩn.
Tuy nhiên có một điều hoàn toàn khác.
Trong cơn choáng váng, Ôn Giản Ngôn có thể rõ ràng cảm nhận được trên cổ tay mình, vùng da bị băng gạc quấn quanh kia nóng lạ thường, tựa như dung nham nóng bóng chảy dưới làn da, muốn thiêu đốt hắn từ trong ra ngoài.
... Nóng quá.
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, vươn tay nắm chặt cổ tay bên kia theo bản năng, hy vọng có thể giảm bớt nhiệt độ kinh khủng từ trong ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, cảm giác chóng mặt biến mất.
"Rầm."
Ôn Giản Ngôn rơi từ trên xuống, ngã nằm xuống đất.
Không có mặt đất cứng rắn cùng cơn đau như trong tưởng tượng, hoàn toàn ngược lại... Dường như, mặt đất phía dưới cơ thể có chút quái lạ.
Mềm mại, dinh dính, ẩm ướt.
Hắn chớp mắt.
Tầm mắt mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
Ngay khi nhìn thấy mình đang ở đâu, khuôn mặt Ôn Giản Ngôn lập tức tái xám, dạ dày bỗng quặn thắt lại.
Xung quanh tầm nhìn là một mảnh màu đỏ tươi.
Không gian này không rộng lắm, cỡ bằng kích thước của một căn hộ.
Chẳng biết từ khi nào, mặt đất và vách tường biến thành vách vách thịt mềm mại đầm đìa máu thịt, ẩm ướt, nhớp nháp, cựa quậy như vật thể sống. Phía dưới vách tường giống như trái tim đang đập thình thịch, tựa như sinh mệnh nhớp nháp nào đó khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác cực kỳ ghê tởm theo bản năng.
Xa xa, gần đầu bên bên kia vách tường có đặt bảy chiếc bình gốm màu đen xì to cỡ lòng bàn tay, tuy nhiên ở gần bên phải lại có một khoảng trống, thoạt nhìn có thể bày thêm ba chiếc bình gốm màu đen.
Mùi máu tươi nồng nặc phát ra từ hướng đó.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
"?"
"????"
"Đang xảy ra chuyện gì vậy? Không phải lúc đó vẫn còn ở phòng 1304 sao?"
"Hơn nữa mấy cái bình kia nom rất quen mắt... Đây là nơi nào trong phó bản vậy? Sao tôi không nhớ gì nhỉ?"
"Đệt, mấy cái bình kia chính là Tỏa Hồn Đàn chưa bị trộm! Điều đó có nghĩa... đây là thế thực sự trong phòng 1316?!"
"Vãi chưởng, cho tới bây giờ chưa được mấy người từng vào 1316 chứ đừng nói là thế giới bên trong."
"Vậy cũng chưa chắc, bên ngoài có cả xích lẫn bùa chú, vừa nhìn đã biết hung hiểm, làm sao có streamer nào nguyện ý vào?"
Nắp đậy trên bảy chiếc bình bắt đầu đồng loạt rung lắc, dường như có thứ gì đó đang cố gắng đẩy nắp ra.
"Rắc rắc."
Tiếng xương cọ sát quen thuộc khiến da đầu tê dại vang lên từ trong đó.
"!!!"
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, không kìm chế được chậm rãi lui về phía sau.
Đây chẳng phải là con quái vật ban nãy chui ra khỏi gương rồi đuổi theo họ trong hành lang sao.
Lúc ấy chỉ có một con đã suýt chút nữa giết chết bọn họ, nhưng bây giờ trước mặt hắn là bảy con!!
...Đệt.
Xung quanh toàn là vách thịt đỏ tươi cựa quậy, không có cửa sổ cũng không có nơi để lẩn trốn, tất cả kỹ năng đều đang cooldown, cho dù có thẻ bác sĩ Lâm Thanh bảo vệ tính mạng một lần thì Ôn Giản Ngôn cũng không thể cam đoan mình sẽ tìm được biện pháp trốn thoát trong vòng một phút tiếp theo.
Ôn Giản Ngôn nhắm chặt mắt, nhìn chằm chằm bàn tay quỷ thò ra từ trong chiếc bình gần đó, hô hấp bất giác chậm lại.
Hắn còn đạo cụ [Thánh Anh], không chừng có thể cho hắn cơ hội đánh cược một phen.
Đột nhiên, không hề có dấu hiệu nào báo trước, Ôn Giản Ngôn cảm thấy có thứ gì đó mềm mại quấn cổ chân mình.
Tiếp đó, vô số thứ mềm mại nhớp nháp dính lên lưng hắn, sau đó kéo mạnh hắn về phía sau.
Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co lại.
Vô số xúc tu đỏ tươi nhô ra từ trong vách tường vặn vẹo, sau khi cố định hắn trên vách tường thì chúng bắt đầu cử động, từng chút từng chút nuốt hắn vào trong. Dường như chất lỏng vách tường tiết ra có tính ăn mòn, nương theo tiếng xì xì, quần áo nửa thân trên của Ôn Giản Ngôn bắt đầu tan chảy.
Bài tay ma quái dần dần trở nên dài hơn...
"Rắc rắc."
"Rắc rắc."
Tiếng xương ma sát chói tai vang vọng khắp không gian hẹp.
Mẹ kiếp, bây giờ không dùng thì không còn cơ hội nữa.
Ôn Giản Ngôn nghiến chặt răng.
[Hài cốt Thánh Anh: Đã thức tỉnh.]
Một đứa trẻ nho nhỏ trắng như tuyết lơ lửng giữa không trung, nó mở mắt ra, dùng đôi đồng tử cùng màu nhìn Ôn Giản Ngôn, ánh mắt hiện lên sự ái mộ cùng quyến luyến:
"Mẹ."
Đứa trẻ vươn bàn tay mũm mĩm và mỉm cười hạnh phúc với hắn.
Một giây sau, vách tường đang cố nuốt chửng Ôn Giản Ngôn bỗng cứng đờ. Nó ngừng vặn vẹo, giống như đụng phải lửa nóng, lập tức buông chàng trai đã thay đổi khí tức ra.
[Đạt được thân phận Nữ thần sáng thế, thời gian kéo dài: 30 giây.]
Ôn Giản Ngôn nhảy bật lên, nửa người trên trắng nõn gầy gò nhưng rắn chắc chỉ còn lại mảnh vải rách, làn da bị ăn mòn biến thành màu đỏ nhạt, nhưng hắn bất chấp cơn đau lao thẳng tới một hướng trên vách tường.
Khoảnh khắc đạo cụ được kích hoạt, con ngươi chàng trai biến thành một màu đen kịt, tựa như vực sâu không đáy phóng thích quỷ khí dày đặc ra bên ngoài.
Bây giờ Ôn Giản Ngôn có thể "nhìn thấy" cửa.
Tuy nhiên thời gian có hạn.
Hắn giơ tay ấn vào tường, nghiến răng nói: "Tránh ra."
Vách thịt không cam lòng vặn vẹo, dưới mệnh lệnh của hắn tách ra làm hai, từ từ để lộ cánh cửa sắt đen nặng nề lạnh lẽo.
Thời gian đếm ngược bên tai lặng lẽ trôi qua.
[15, 14, 13...]
Còn hơn 10 giây nữa.
Ôn Giản Ngôn nghiến chặt răng.
Hắn nâng tay lên ấn mạnh vách tường vặn vẹo.
Băng gạc quấn quanh cổ tay đã bị ăn mòn gần hết, giữa cổ tay mảnh khảnh là phù chú đen xì giống như vật sống đang giương nanh múa vuốt, quanh co uốn lượn dưới làn da trắng nõn.
Dưới sự ảnh hưởng của thân phận [Nữ thần sáng thế], vách tường vặn vẹo bỗng dừng động tác.
"Ngươi... là... ai?"
Một giọng nói quái dị cứng ngắc vang vọng khắp không gian, giống như không quá thuần thục, gằn từng chữ hỏi.
"Cha..."
Ôn Giản Ngôn ngẩn người: "...?"
Cái gì?
"Ngươi và..."
"Là... quan hệ..."
Thời gian đếm ngược vẫn tiếp tục.
[8, 7, 6,...]
5 giây.
Không đủ để trốn thoát.
...... Phải đổi biện pháp khác
Nháy mắt, đầu Ôn Giản Ngôn bỗng nảy số.
Tại phó bản trước, mặc dù buff của Nữ thần sáng thế biến mất nhưng người đàn ông vẫn nói... "Mùi vị thay đổi."
Hay nói cách khác, cho dù sau khi thời gian đếm ngược kết thúc thì khí tức trên người hắn vẫn còn có thể duy trì trong một thời gian nhất định.
Một khi đã vậy...
Ắt có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Ôn Giản Ngôn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Hắn thu tay lại, chậm rãi hít sâu một hơi.
Chàng trai cao gầy với nửa người trên trần trụi, vết thương đỏ nhạt cùng phù chú đen xì đan xen trên làn da trắng nõn, thoạt nhìn vừa quỷ dị vừa hài hòa, mang loại mỹ cảm lăng ngược.
"Ta là Nữ thần sáng thế, còn hắn là Đức Cha."
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ khẽ nhướng mày, dưới hàng lông mi dài là đôi mắt đen như mực, quỷ khí lạnh lẽo bên trong cuộn trào, dường như đã thoát khỏi cảnh giới nhân loại.
Hắn nhếch nhẹ khóe môi lên, tạo thành độ cong thờ ơ bất cần, sau đó cười tủm tỉm hỏi ngược:
"Mày đoán xem chúng ta có quan hệ gì?"
Hết chương 50