Mục lục
Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng - Ôn Giản Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhìn thấy con số trên bảng tên, trái tim Ôn Giản Ngôn đột nhiên thắt lại trong giây lát.

Năm câu cuối cùng.

Có thể nhìn thấy số 05 và biết được thân phân đối phương chỉ là thứ yếu…

05?!

Hắn không ngờ bác sĩ Reiss sẽ theo mình vào thay vì đứng chờ bên ngoài như những người khác.

Trải nghiệm lúc trước ở tầng hầm hai hiện lên trong đầu.

Theo đà này, sau khi hắn đọc lời cầu nguyện cuối cùng, chắc chắn thanh tiến độ của nhiệm vụ nhánh sẽ được đẩy lên 100%. Hay nói cách khác, cảnh này sẽ chấm dứt và hắn sẽ được truyền tống về phòng Xưng Tội ban đầu… Ôn Giản Ngôn không lo những người khác sẽ cảm thấy mình thất bại và giải tán nhóm, dù sao khi ở bên trong ảo ảnh, thời gian bên ngoài sẽ ngừng trôi.

Tầng hầm hai có tổng cộng năm phòng, từ 01 đến 04, tất cả số hiệu bệnh nhân đều ứng với số phòng bệnh, đều giống với phòng thí nghiệm hiện giờ. Theo logic ấy, ắt hẳn trong phòng số 05 chính là bệnh nhân cuối cùng.

Ôn Giản Ngôn đỡ tay bác sĩ Reiss, cẩn thận tiến về bóng tối phía trước.

Ngay lập tức, tiếng thông báo quen thuộc của hệ thống vang lên: [Ting! Cảnh quay đặc biệt đã qua màn! Hoàn thành nhiệm vụ nhánh ẩn!]

Nhưng vấn đề là… Trong Viện điều dưỡng Bình An, Ôn Giản Ngôn chưa từng nhìn thấy bệnh nhân số 05 này.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

Hết chương 181

Trong khi đó, hắn vẫn luôn tưởng đây là “may mắn”, bởi suy cho cùng, bản đồ phó bản Viện điều dưỡng Bình An quá trộng, bệnh nhân có độ nguy hiểm cao cũng có rất nhiều cơ hội để đến các khu vực khác nhau. Tuy nhiên ngay khoảnh khắc nhìn thấy phòng số 05, một sự thật bị quên lãng suốt thời gian dài dần hiện rõ.

“Nói ra thì, trước kia số 05 từng xuất hiện ở Viện điều dưỡng Bình An chưa?”

Ôn Giản Ngôn nghiến răng.

Tầng hầm hai có tổng cộng năm phòng, từ 01 đến 04, tất cả số hiệu bệnh nhân đều ứng với số phòng bệnh, đều giống với phòng thí nghiệm hiện giờ. Theo logic ấy, ắt hẳn trong phòng số 05 chính là bệnh nhân cuối cùng.

Ôn Giản Ngôn đột nhiên hiểu được…

“Cũng đúng. Bình thường Ác Mộng chỉ tăng độ khó, sẽ không mở ra tuyến ẩn dồn người khác vào chỗ chết.”

“Con đã nói rồi, bệnh nhân rất nhạy cảm với ánh sáng, thưa Cha.”

Đây là một tồn tại hắn chưa từng gặp qua, một tồn tại từ đầu đến cuối hắn chưa từng hiểu.

Điều này cũng có nghĩa, hắn chỉ thu được một lượng thông tin rất nhỏ trong cảnh tượng mở ra cực kỳ khó khăn và đòi hỏi hà khắc này… Bất kể đó là “chân tướng kế hoạch”, danh tính thật sự của Reiss hay số “05” trước nay chưa từng lộ diện, toàn bộ sẽ được niêm phong ngay khi cảnh tượng chấm dứt.

Ôn Giản Ngôn âm thầm giảm tốc độ đọc, vừa đọc vừa nhanh chóng tự hỏi trong đầu.

Hết chương 181

Hắn theo bản năng ngước mắt lên, nhìn bác sĩ Reiss vô diện phía trước.

“Chỉ là muốn buổi lễ nhìn nghiêm cẩn hơn thôi.”

Giờ phút này, đối phương đang lấy thẻ từ ở trong túi áo trước ngực, thong thả tiến về phía cửa.

Giọng của đối phương kéo Ôn Giản Ngôn trở về hiện thực.

Ôn Giản Ngôn nheo mắt, hồi tưởng lại lời mà người vô diện dẫn đường cho hắn từng nói… Dựa theo ý tứ trong lời đối phương, sự tồn tại của số 05 dường như vô cùng đặc biệt, và nó có thể liên quan đến thứ xưng là “kế hoạch”. Thậm chí có thể có mối quan hệ không rõ với toàn bộ khuôn khổ phó bản.

Mặc dù thái độ của đối phương vẫn cứ như thường, nhưng thanh tiến độ lơ lửng trên đầu bỗng nhiên rục rịch, tựa hồ có xu hướng giảm xuống.

Ôn Giản Ngôn chớp mắt, cảm thấy dù nhắm hay mở mắt cũng chẳng có gì khác nhau.

Thẻ từ quẹt nhẹ trước cửa kim loại, phát ra một tiếng “bíp” nhỏ.

“…?!”

Bác sĩ quay đầu “nhìn ” Ôn Giản Ngôn, lịch sự nghiêng người rồi nói:

“Hầy, tiếc ghê, tôi thật sự rất tò mò về số 05 này.”

Dẫu cho tin tức từ tia sáng ngắn ngủi mang đến không nhiều, nhưng trong tình huống hiện tại, nó rất có thể sẽ trở thành điểm đột phá then chốt, trở thành một sợi chỉ nhỏ quan trọng xâu chuỗi hạt châu lộn xộn với nhau. Quan trọng hơn là, hiện tại hắn chỉ còn cách hoàn thành nhiệm vụ đúng một bước chân, cho dù xuất hiện nguy hiểm hay sai sót gì cũng có thể nhanh chóng đọc xong hai câu chú ngữ cuối cùng để giải quyết. Tuy rằng thông tin lấy được không nhiều, song có thể giảm rủi ro xuống mức tối thiểu.

bộ não trong thùng

“Mời Cha.”

Bên trong chất lỏng là một bộ não khổng lồ trôi nổi.

Giờ phút này, đối phương đang lấy thẻ từ ở trong túi áo trước ngực, thong thả tiến về phía cửa.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đầu ngón tay bất giác vuốt ve bìa da của cuốn Kinh Thánh, sau đó đi vào bên trong cánh cửa đang mở.

Nháy mắt, vô số tin tức lộn xộn xẹt qua trong đầu: Bác sĩ Reiss rõ ràng là một bác sĩ, nhưng trong hệ thống nhiệm vụ tích lũy tích phân Ác Mộng, y có địa vị rất giống với những bệnh nhân nguy hiểm cao, có cơ chế tương tự “mở khóa tên thật đạt được tích phân”. Cộng thêm việc đối phương có thể tiến vào thế giới bên trong, nhưng các hộ lý y tá còn lại thì không thể…

Phản ứng đầu tiên là… tối.

“Xin Cha hãy nắm tay con, con sẽ dẫn đường cho Cha.”

Bóng tối dày đặc bao phủ con đường trước mắt, gần như duỗi tay không thể thấy được năm ngón.

Câu nói có nghĩa là gì?

Ôn Giản Ngôn chớp mắt, cảm thấy dù nhắm hay mở mắt cũng chẳng có gì khác nhau.

Đột nhiên, giọng của bác sĩ Reiss truyền đến từ bên cạnh:

Ôn Giản Ngôn vừa đọc lời cầu nguyện vừa căng cứng người theo bản năng.

Sau lưng truyền đến âm thanh kim loại rõ ràng, giống như tiếng cửa khép lại sau lưng, che khuất hoàn toàn ánh sáng bên ngoài cửa phòng thí nghiệm, chỉ còn một mảnh bóng tối sền sệt không thể xuyên qua.

Câu nói vô cùng tự nhiên, như chỉ là câu cảm khái bình thường, nhẹ nhàng tuôn ra.

Ôn Giản Ngôn nhạy bén bắt được từ khóa trong lời đối phương.

Thình thịch, thình thịch.

Khoảnh khắc dứt lời, thanh tiến độ trên đỉnh đầu đạt tới [100%].

Hắn theo bản năng ngước mắt lên, nhìn bác sĩ Reiss vô diện phía trước.

05?!

Tiếng tim đập vang bên tai, gần như có chút ồn ào.

Mạo hiểm càng cao, ích lợi càng lớn!

Đột nhiên, giọng của bác sĩ Reiss truyền đến từ bên cạnh:

“Thưa Cha, Cha khoẻ không ạ?”

Đó là một con rắn nhỏ, đuôi và miệng nối liền nhau.

Ôn Giản Ngôn sửng sốt.

Đây là một tồn tại hắn chưa từng gặp qua, một tồn tại từ đầu đến cuối hắn chưa từng hiểu.

Ôn Giản Ngôn hơi nghiêng đầu nhìn về hướng âm thanh

Hắn không ngờ bác sĩ Reiss sẽ theo mình vào thay vì đứng chờ bên ngoài như những người khác.

“Có vẻ anh rất quen thuộc quy trình này nhỉ.”

Ôn Giản Ngôn giật thót tim, bày vẻ tự nhiên tiếp lời:

“Bệnh nhân này vô cùng mẫn cảm với ánh sáng, vì sự an toàn của hắn, toàn bộ buổi lễ trừ tà tiếp theo sẽ tiến hành dưới điều kiện không có ánh đèn.”

Chỉ cách sự thật một bước chân.

Tiếng vải cọ xát vào nhau vang lên trong bóng tối, dường như bác sĩ Reiss đang đi về phía hắn.

Rời khỏi phòng Xưng Tội đồng nghĩa với việc hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, đạo cụ cấp sử thi cũng sẽ thuận lý thành chương rơi vào tay hắn…

Trong bóng tối, người kia khẽ cười đáp: “Vâng ạ.”

Ôn Giản Ngôn hơi nghiêng đầu nhìn về hướng âm thanh

Ôn Giản Ngôn đột nhiên hiểu được…

Chỉ nghe thấy người kia nói:

Tiếng vải cọ xát vào nhau vang lên trong bóng tối, dường như bác sĩ Reiss đang đi về phía hắn.

“Xin Cha hãy nắm tay con, con sẽ dẫn đường cho Cha.”

Một bước, hai bước, ba bước …

… Dẫn đường.

Hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn chăm chú những tế bào thần kinh đỏ tươi và dày đặc. Chúng như có sinh mệnh quấn quanh nhau và sinh trưởng, dần dần dệt nên hình hài của vị Nguỵ Thần cách đó không xa ngay đối diện hắn.

Theo thời gian trôi, lời cầu nguyện nhanh chóng đọc đến gần cuối.

Ôn Giản Ngôn nhạy bén bắt được từ khóa trong lời đối phương.

Số 05 là một bệnh nhân hắn chưa từng tiếp xúc, cũng không có bất kỳ ấn tượng hay hiểu biết gì, Ôn Giản Ngôn không dám chắc mình có thể tránh né công kích của đối phương dưới tình huống hai mắt đen xì không.

Trong sự tĩnh lặng, giọng của chàng trai vang trong bóng tối. Những từ ngữ phức tạp thâm sâu như mang theo một loại sức mạnh thần bí nào đó, quanh quẩn trong không gian rộng lớn.

Con ngươi màu vàng tinh khiết.

Nói cách khác, nơi này khác bốn phòng kia, hoàn toàn ngược lại, diện tích của nó có thể khá rộng…

“Đọc?” Bác sĩ Reiss bình tĩnh cười rằng: “Con tưởng Cha đã thuộc làu tất cả những gì ghi trong Kinh Thánh.”

Hết thảy phát sinh quá đỗi đột ngột, khiến Ôn Giản Ngôn kinh ngạc đến độ suýt chút quên thở. Hắn cứng đờ đứng tại chỗ, từ đầu đến chân lạnh loạt, bàn tay nhớp nháp mồ hôi, một loại cảm xúc nào đó đang kịch liệt kêu gào, thôi thúc hắn chạy trốn về phương xa.

“Vậy thì phiền anh.”

Ôn Giản Ngôn vươn tay về trước.

Trong buổi trừ tà, lựa chọn rời khỏi phòng bệnh và đến các khu vực khác dễ dàng bị chối bỏ. Đầu tiên chưa bàn đến chuyện có thể thoát khỏi bóng tối một cách thuận lợi hay không, việc gián đoạn nghi thức khi chưa được cho phép có thể dẫn đến lãng phí mọi nỗ lực trước đó… Ngừng đọc Kinh Thánh, thay vào đó là mưu toan moi thông tin từ miệng bác sĩ Reiss cũng bị loại luôn.

Đối phương như có thể nhìn thấy vật trong đêm, dễ dàng bắt được bàn tay đang quờ quạng của linh mục, dịu dàng hướng dẫn đối phương nắm lấy tay mình.

“Tiêu rồi, bây giờ tôi thực sự thấy tò mò.”

Ôn Giản Ngôn lại nhìn lướt qua thanh tiến độ trên đỉnh đầu… nó đã ổn định trở lại và ngừng nhấp nháy.

Ôn Giản Ngôn đỡ tay bác sĩ Reiss, cẩn thận tiến về bóng tối phía trước.

[Bộ não trong thùng[1]]

Bóng tối tựa như hồ nước sâu thẳm không có mái che, rậm rạp bao phủ quấn lấy hắn, bốn phương tám hướng là sự tĩnh lặng chết chóc bao trùm, gần như khiến cho người ta sinh ra nghi ngờ, rốt cuộc là mình còn tỉnh hay không.

Một bước, hai bước, ba bước …

Khi nhìn thấy con số trên bảng tên, trái tim Ôn Giản Ngôn đột nhiên thắt lại trong giây lát.

Ôn Giản Ngôn vừa đi vừa nhẩm đếm bước chân trong lòng.

Hắn kiểm soát khoảng cách của từng bước, cố gắng dùng nó để tính độ dài quãng đường.

Dưới ánh mắt kinh hãi của hắn, những sợi tơ đỏ tươi bỗng nhiên nổi lên giữa không trung.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Bắt đầu cảm thấy hồi hộp…”

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đầu ngón tay bất giác vuốt ve bìa da của cuốn Kinh Thánh, sau đó đi vào bên trong cánh cửa đang mở.

Nhưng…

“Nói ra thì, trước kia số 05 từng xuất hiện ở Viện điều dưỡng Bình An chưa?”

Nhưng Ôn Giản Ngôn còn chưa kịp nghĩ xem nên nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói của đối phương lại vang lên. Ydùng giọng điệu tự nhiên, thậm chí có vẻ là quen thuộc trả lời:

“Hừm, cẩn thận nhớ lại thì, hình như tôi chưa thấy số 05 xuất hiện lần nào…”

Đang lúc Ôn Giản Ngôn sắp xếp suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, giọng của bác sĩ Reiss lại vang lên:

“Đúng vậy! Tôi tưởng bởi vì mình xui nên mới không thấy, hoá ra mọi người cũng chưa thấy hả?”

Chân muỗi nhỏ đến đâu cũng là thịt.

“Tiêu rồi, bây giờ tôi thực sự thấy tò mò.”

Vài giây ngắn ngủi như kéo dài hàng thế kỷ, Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm hết thảy những thứ vượt quá bình thường trước mặt, gần như quên mất hô hấp là như thế nào.

“Mời Cha.”

Cùng với cuộc thảo luận sôi nổi về danh tính số 05 trong phòng livestream, nhiệm vụ treo thưởng liên quan của khán giả cũng bắt đầu xuất hiện liên tục trên thanh nhiệm vụ.

Có “nhìn thấy mặt thật của số 05”, có “tìm thấy tên thật của số 05”, hoặc “tìm ra danh tính thực sự của số 05”.

Ngay cả Ôn Giản Ngôn cũng phải thừa nhận rằng, mình thực sự quá may mắn trong nhiệm vụ nhánh này.

Ôn Giản Ngôn nhìn lướt qua thanh nhiệm vụ rồi thôi không nhìn.

Dựa theo bản đồ hiện tại, kiến trúc chủ thể của Viện điều dưỡng Bình An đã không thể quay về, cấu trúc chủ thể trong nhà thờ nhỏ lại nguy hiểm trùng điệp, gần như không có khả năng thăm dò, và khả năng cao hai người Luce cũng sẽ biến mất theo nhiệm vụ.

Dù sao hiện tại với hắn mà nói, sống sót vẫn quan trọng hơn.

Chờ đã, không thể tiếp tục phân tâm.

Bóng tối dài đằng đẵng tưởng như vô tận.

Cơ hồ theo bản năng, Ôn Giản Ngôn mở miệng:

Giây tiếp theo, hắn sững người.

Rõ ràng đều đang ở trong bóng tối, thế nhưng bước chân của bác sĩ Reiss lại vô cùng dứt khoát, vững vàng dẫn Ôn Giản Ngôn đi về một hướng nào đó. Dưới lòng bàn tay là cánh tay thon dài của đối phương, cách vải lớp mỏng, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng cơ bắp cuồn cuộn phía dưới.

Giống như vươn tay mò mẫm trong đêm, bắt được một góc bức màn, thứ bị ẩn giấu bên dưới toả ra một sự cám dỗ không lời.

Tiếng bước chân trống trải vang vọng bên tai, làm cho người ta sinh ra ảo giác đi mãi không ngừng.

Nó có đường kính hơn một mét, các rãnh nếp gấp ở trên uốn cong và phức tạp, để lộ ra màu đỏ tươi.

Cuối cùng, sau khi chẳng biết đã đi bao lâu, bác sĩ Reiss đột nhiên dừng bước.

Trong bóng tối, cái chai trong lòng bàn tay bị lấy đi.

Ôn Giản Ngôn vươn tay về trước.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, kiềm chế những suy nghĩ dư thừa của mình, quay đầu nhìn chằm chằm vào văn tự trên thanh nhiệm vụ, lướt qua mười dòng và chuẩn bị đọc nhanh nhất có thể. Nhất định phải hoàn thành buổi trừ tà trong khoảng thời gian ngắn nhất, như vậy mới có thể khống chế nguy hiểm ở mức tối thiểu.

“Chính là ở đây.” Y nói.

Còn hai câu cuối cùng.

“Bệnh nhân này vô cùng mẫn cảm với ánh sáng, vì sự an toàn của hắn, toàn bộ buổi lễ trừ tà tiếp theo sẽ tiến hành dưới điều kiện không có ánh đèn.”

Thời điểm bác sĩ Reiss dừng bước, thanh nhiệm vụ bên cạnh được cập nhật.

Hiển nhiên quá trình lần này đã bỏ qua bước vẩy nước Thánh, hơn nữa bài trừ tà cũng được cẩn thận đính kèm vào danh sách nhiệm vụ, rõ ràng là hy vọng streamer hoàn thành buổi trừ tà trong bóng tối… có lẽ vì vậy mà thanh tiến độ ở đây chỉ chiếm 10%.

Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn vẫn cố tranh đấu.

Trong bóng tối, hắn quay đầu nhìn bác sĩ Reiss, tỏ vẻ khó xử thăm dò: “Nếu vậy, tôi phải làm sao để dùng nước Thánh?”

Bác sĩ Reiss nói.

“…”

Có thể nhìn thấy số 05 và biết được thân phân đối phương chỉ là thứ yếu…

Sau lưng truyền đến âm thanh kim loại rõ ràng, giống như tiếng cửa khép lại sau lưng, che khuất hoàn toàn ánh sáng bên ngoài cửa phòng thí nghiệm, chỉ còn một mảnh bóng tối sền sệt không thể xuyên qua.

Quan trọng nhất là, dựa trên kinh nghiệm trừ tà vài lần trước đó, buổi lễ bắt đầu cũng có nghĩa nguy hiểm xảy ra.

… Dẫn đường.

Số 05 là một bệnh nhân hắn chưa từng tiếp xúc, cũng không có bất kỳ ấn tượng hay hiểu biết gì, Ôn Giản Ngôn không dám chắc mình có thể tránh né công kích của đối phương dưới tình huống hai mắt đen xì không.

Một nửa dung nhan tuấn mỹ như Thần, nửa còn lại nứt nẻ trống rỗng như Ma.

“Việc này Cha cứ giao cho con là được.”

Giọng của bác sĩ Reiss đột ngột kéo Ôn Giản Ngôn về thực tại. Hắn hít thật sâu một hơi, đọc to một cách nhanh nhất có thể:

Bác sĩ Reiss nói.

Cuối hành lang là phòng bệnh số 05 trống trải, bên trong phòng bệnh đèn đuốc sáng trưng.

Một giây sau, pháo sáng nổ tung trước mắt hắn, ánh sáng lập tức bùng nổ xuyên thấu bóng tối dày đặc, chiếu sáng không gian rộng lớn rõ như ban ngày!

“Ngay cả một chút ánh sáng không thể tạo ra à? Nếu vậy, ta e đọc kinh cũng khó…”

Liều luôn!

Ôn Giản Ngôn duy trì thiết lập nhân vật linh mục của mình, đồng thời khéo léo cố gắng tìm ra khoảng trống lỏng lẻo.

“Đọc?” Bác sĩ Reiss bình tĩnh cười rằng: “Con tưởng Cha đã thuộc làu tất cả những gì ghi trong Kinh Thánh.”

Mặc dù thái độ của đối phương vẫn cứ như thường, nhưng thanh tiến độ lơ lửng trên đầu bỗng nhiên rục rịch, tựa hồ có xu hướng giảm xuống.

Ôn Giản Ngôn giật thót tim, bày vẻ tự nhiên tiếp lời:

Hiển nhiên quá trình lần này đã bỏ qua bước vẩy nước Thánh, hơn nữa bài trừ tà cũng được cẩn thận đính kèm vào danh sách nhiệm vụ, rõ ràng là hy vọng streamer hoàn thành buổi trừ tà trong bóng tối… có lẽ vì vậy mà thanh tiến độ ở đây chỉ chiếm 10%.

Thời điểm bác sĩ Reiss dừng bước, thanh nhiệm vụ bên cạnh được cập nhật.

“Chỉ là muốn buổi lễ nhìn nghiêm cẩn hơn thôi.”

“Việc này Cha cứ giao cho con là được.”

Dứt lời, hắn đưa chai nước Thánh cho bác sĩ Reiss.

Trong bóng tối, cái chai trong lòng bàn tay bị lấy đi.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân của bác sĩ đi về phía trước, không xa, chỉ có vài bước ngắn ngủi.

Đối phương như có thể nhìn thấy vật trong đêm, dễ dàng bắt được bàn tay đang quờ quạng của linh mục, dịu dàng hướng dẫn đối phương nắm lấy tay mình.

Ôn Giản Ngôn lại nhìn lướt qua thanh tiến độ trên đỉnh đầu… nó đã ổn định trở lại và ngừng nhấp nháy.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân của bác sĩ đi về phía trước, không xa, chỉ có vài bước ngắn ngủi.

Trong bóng tối, Ôn Giản Ngôn nghe được âm thanh nút chai bị mở, tiếng nước chảy róc rách, sau đó là sự im lặng. Hắn chỉ có thể mường tượng hình ảnh đối phương chúc phúc cho số 05 thần bí.

Nói cách khác, nơi này khác bốn phòng kia, hoàn toàn ngược lại, diện tích của nó có thể khá rộng…

Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn vẫn cố tranh đấu.

Trong bóng tối, Ôn Giản Ngôn nghe được âm thanh nút chai bị mở, tiếng nước chảy róc rách, sau đó là sự im lặng. Hắn chỉ có thể mường tượng hình ảnh đối phương chúc phúc cho số 05 thần bí.

… Được rồi, xem ra chẳng có hy vọng lấy được nguồn sáng rồi.

“…”

Đó thực sự là một khung cảnh ác mộng.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, kiềm chế những suy nghĩ dư thừa của mình, quay đầu nhìn chằm chằm vào văn tự trên thanh nhiệm vụ, lướt qua mười dòng và chuẩn bị đọc nhanh nhất có thể. Nhất định phải hoàn thành buổi trừ tà trong khoảng thời gian ngắn nhất, như vậy mới có thể khống chế nguy hiểm ở mức tối thiểu.

Rất nhanh, tiếng bước chân lại vang lên, chỉ vài giây sau Ôn Giản Ngôn lại nghe thấy giọng bác sĩ Reiss ở bên cạnh mình: “Thưa Cha, hiện tại có thể bắt đầu.”

“Tuy rằng cũng hơi thất vọng, nhưng theo lý mà nói thì đúng là không nên xảy ra chuyện gì. Dựa theo những lời mọi người từng nói, số 05 chưa từng xuất hiện trong Viện điều dưỡng Bình An, những streamer khác cũng chưa từng nhìn thấy hắn. Bây giờ xung quanh đen kịt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, vậy streamer mở được nhiệm vụ nhánh này chẳng phải chết chắc sao?”

Trong nháy mắt, dường như có vài ý nghĩ ngắn ngủi mà mơ hồ nhanh chóng xẹt qua trong đầu, giống như là tia chớp xẹt qua trời đêm, song trong nháy mắt lại biến mất tăm, gần như không thể bắt được.

“Dù sao tự mình trải qua đâu phải mới một hai lần.”

Cơ hồ theo bản năng, Ôn Giản Ngôn mở miệng:

“Có vẻ anh rất quen thuộc quy trình này nhỉ.”

Câu nói vô cùng tự nhiên, như chỉ là câu cảm khái bình thường, nhẹ nhàng tuôn ra.

Trong bóng tối, người kia khẽ cười đáp: “Vâng ạ.”

Quan trọng nhất là, dựa trên kinh nghiệm trừ tà vài lần trước đó, buổi lễ bắt đầu cũng có nghĩa nguy hiểm xảy ra.

Nhưng Ôn Giản Ngôn còn chưa kịp nghĩ xem nên nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói của đối phương lại vang lên. Ydùng giọng điệu tự nhiên, thậm chí có vẻ là quen thuộc trả lời:

“Thưa Cha, Cha khoẻ không ạ?”

“Dù sao tự mình trải qua đâu phải mới một hai lần.”

“…?!”

Tiến độ phó bản cũng đang tăng tốc, hẳn là không bao lâu nữa sẽ chấm dứt.

Hô hấp Ôn Giản Ngôn nghẹn lại, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Nháy mắt, trong đầu Ôn Giản Ngôn hiện lên cảnh tượng hắn nhìn thấy ở tầng hai dưới lòng đất.

Câu nói có nghĩa là gì?

Rõ ràng đều đang ở trong bóng tối, thế nhưng bước chân của bác sĩ Reiss lại vô cùng dứt khoát, vững vàng dẫn Ôn Giản Ngôn đi về một hướng nào đó. Dưới lòng bàn tay là cánh tay thon dài của đối phương, cách vải lớp mỏng, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng cơ bắp cuồn cuộn phía dưới.

Không chỉ vô tình lấy được hai đạo cụ cấp thường trong phòng Viện trưởng, mà kể cả có streamer khác cũng tình cờ tiến vào cảnh này, họ sẽ phải đối mặt với các đòn đánh luân phiên của đám bệnh nhân nguy hiểm cao, khéo hay hắn lại thu thập được đạo cụ khó tương ứng với các bệnh nhân nguy hiểm, từ đó giảm đi rất nhiều khó khăn qua màn của bản đồ này.

Nháy mắt, vô số tin tức lộn xộn xẹt qua trong đầu: Bác sĩ Reiss rõ ràng là một bác sĩ, nhưng trong hệ thống nhiệm vụ tích lũy tích phân Ác Mộng, y có địa vị rất giống với những bệnh nhân nguy hiểm cao, có cơ chế tương tự “mở khóa tên thật đạt được tích phân”. Cộng thêm việc đối phương có thể tiến vào thế giới bên trong, nhưng các hộ lý y tá còn lại thì không thể…

Giống hệt như những chiếc lọ trên giá hắn từng nhìn thấy trong phòng thí nghiệm trước đây, ngoài việc nó bị phóng đại gấp mấy trăm lần.

Từ rất lâu về trước, Ôn Giản Ngôn đã nhận ra rằng, theo một góc độ nào đó mà nói, vị trí của bác sĩ Reiss trong phó bản càng gần với đám bệnh nhân nguy hiểm cao hơn.

Chờ đã, không thể tiếp tục phân tâm.

Có rất nhiều lý do để giải thích cho vấn đề này. Dù sao không chỉ bệnh nhân mới được “tự mình trải nghiệm”, đối phương cũng có thể đã đứng xem nhiều lần…

Đang lúc Ôn Giản Ngôn sắp xếp suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, giọng của bác sĩ Reiss lại vang lên:

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Cha?”

Một thân thể đàn ông cao lớn và không trọn vẹn chậm rãi xuất hiện cách đó không xa.

… Được rồi, xem ra chẳng có hy vọng lấy được nguồn sáng rồi.

Âm cuối cất cao như thể y đang nghi hoặc trước sự trầm mặc đột ngột của Ôn Giản Ngôn.

Giọng của đối phương kéo Ôn Giản Ngôn trở về hiện thực.

Hắn đã ở rất gần.

Phải, đúng vậy, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.

Ôn Giản Ngôn hoàn hồn, giải toả tâm trí hỗn loạn của mình, dán mắt vào thanh nhiệm vụ bên cạnh, niệm chú bằng chất giọng ổn định, vững vàng.

Trong sự tĩnh lặng, giọng của chàng trai vang trong bóng tối. Những từ ngữ phức tạp thâm sâu như mang theo một loại sức mạnh thần bí nào đó, quanh quẩn trong không gian rộng lớn.

Ôn Giản Ngôn vừa đọc lời cầu nguyện vừa căng cứng người theo bản năng.

Khi thị giác bị hạn chế, tất cả các giác quan khác đều được kích hoạt và trở nên nhạy bén hơn bình thường. Hắn cảnh giác hết thảy chung quanh, bất kể là một tiếng động rất nhỏ hay là khí lưu thay đổi thì đều bị hắn bắt được, sau đó phán đoán xem có nguy hiểm đang đến gần không.

Bóng tối dài đằng đẵng tưởng như vô tận.

Đó là một cái bình trong suốt khổng lồ, cao như bể nước.

Tuy nhiên không có gì cả.

“Chính là ở đây.” Y nói.

Bóng tối tựa như hồ nước sâu thẳm không có mái che, rậm rạp bao phủ quấn lấy hắn, bốn phương tám hướng là sự tĩnh lặng chết chóc bao trùm, gần như khiến cho người ta sinh ra nghi ngờ, rốt cuộc là mình còn tỉnh hay không.

Trong lồng ngực bị nghiền nát như bán thành phẩm là mạch máu và thần kinh đỏ tươi, vẫn đang liên tục đan dệt và xây dựng.

Theo thời gian trôi, lời cầu nguyện nhanh chóng đọc đến gần cuối.

“Rời đi!”

Thanh tiến độ trên đầu được đẩy lên 97%, chỉ còn một chút đoạn cuối là kết thúc.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

Mọi chuyện rất ổn.

“Đùa nhau đấy à? Sắp kết thúc sao?”

“A… Thật sự có chút thất vọng, hoá ra 10% cuối cùng đẩy lên dễ dàng như thế hả?”

Xuất hiện trước mắt không phải là [người].

“Tuy rằng cũng hơi thất vọng, nhưng theo lý mà nói thì đúng là không nên xảy ra chuyện gì. Dựa theo những lời mọi người từng nói, số 05 chưa từng xuất hiện trong Viện điều dưỡng Bình An, những streamer khác cũng chưa từng nhìn thấy hắn. Bây giờ xung quanh đen kịt, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, vậy streamer mở được nhiệm vụ nhánh này chẳng phải chết chắc sao?”

Y chậm rãi quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.

Đồng thời, thanh tiến trình trên đầu đã tăng lên 99%.

“Cũng đúng. Bình thường Ác Mộng chỉ tăng độ khó, sẽ không mở ra tuyến ẩn dồn người khác vào chỗ chết.”

“Hầy, tiếc ghê, tôi thật sự rất tò mò về số 05 này.”

Ôn Giản Ngôn liếc nhìn thanh tiến độ.

Hắn thật sự muốn từ bỏ cơ hội trước mắt vì thứ mang tên ổn định thôi sao?

Theo đà này, sau khi hắn đọc lời cầu nguyện cuối cùng, chắc chắn thanh tiến độ của nhiệm vụ nhánh sẽ được đẩy lên 100%. Hay nói cách khác, cảnh này sẽ chấm dứt và hắn sẽ được truyền tống về phòng Xưng Tội ban đầu… Ôn Giản Ngôn không lo những người khác sẽ cảm thấy mình thất bại và giải tán nhóm, dù sao khi ở bên trong ảo ảnh, thời gian bên ngoài sẽ ngừng trôi.

Dứt lời, hắn đưa chai nước Thánh cho bác sĩ Reiss.

Thanh tiến độ trên đầu được đẩy lên 97%, chỉ còn một chút đoạn cuối là kết thúc.

Rời khỏi phòng Xưng Tội đồng nghĩa với việc hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, đạo cụ cấp sử thi cũng sẽ thuận lý thành chương rơi vào tay hắn…

Rất nhanh, tiếng bước chân lại vang lên, chỉ vài giây sau Ôn Giản Ngôn lại nghe thấy giọng bác sĩ Reiss ở bên cạnh mình: “Thưa Cha, hiện tại có thể bắt đầu.”

Mọi chuyện rất ổn.

… Vu Chúc.

Nó lặng lẽ lơ lửng trong chất lỏng, vô số sợi dây mỏng manh như những tế bào thần kinh kết nối nó với môi trường xung quanh, thoạt nhìn vô cùng quen mắt…

Nhưng…

Chỉ nghe thấy người kia nói:

Ôn Giản Ngôn âm thầm giảm tốc độ đọc, vừa đọc vừa nhanh chóng tự hỏi trong đầu.

Điều này cũng có nghĩa, hắn chỉ thu được một lượng thông tin rất nhỏ trong cảnh tượng mở ra cực kỳ khó khăn và đòi hỏi hà khắc này… Bất kể đó là “chân tướng kế hoạch”, danh tính thật sự của Reiss hay số “05” trước nay chưa từng lộ diện, toàn bộ sẽ được niêm phong ngay khi cảnh tượng chấm dứt.

Dựa theo bản đồ hiện tại, kiến trúc chủ thể của Viện điều dưỡng Bình An đã không thể quay về, cấu trúc chủ thể trong nhà thờ nhỏ lại nguy hiểm trùng điệp, gần như không có khả năng thăm dò, và khả năng cao hai người Luce cũng sẽ biến mất theo nhiệm vụ.

“Bắt đầu cảm thấy hồi hộp…”

Tiến độ phó bản cũng đang tăng tốc, hẳn là không bao lâu nữa sẽ chấm dứt.

… Không còn nhiều thời gian và không gian để hắn thu thập thông tin.

“…”

Ôn Giản Ngôn không yên lòng niệm câu chữ trong Kinh Thánh. Hàng mi của hắn khẽ cụp, đôi đồng tử màu hổ phách ẩn hiện trong bóng đêm, thần sắc đáy mắt âm u khó lường.

“Vậy thì phiền anh.”

Năm câu cuối cùng.

Ngay cả Ôn Giản Ngôn cũng phải thừa nhận rằng, mình thực sự quá may mắn trong nhiệm vụ nhánh này.

“Nhân danh Chúa, bằng máu của những người tử vì đạo, ta ra lệnh cho ngươi!”

Không chỉ vô tình lấy được hai đạo cụ cấp thường trong phòng Viện trưởng, mà kể cả có streamer khác cũng tình cờ tiến vào cảnh này, họ sẽ phải đối mặt với các đòn đánh luân phiên của đám bệnh nhân nguy hiểm cao, khéo hay hắn lại thu thập được đạo cụ khó tương ứng với các bệnh nhân nguy hiểm, từ đó giảm đi rất nhiều khó khăn qua màn của bản đồ này.

Bản đồ vốn mang độ khó cấp địa ngục lại bị hắn hạ thành cấp bình thường.

“…”

Tình huống này không phải rất hiếm.

Một loại trực giác nào đó trong thân thể đang kêu gào, như thể đang dùng một loại ngôn ngữ mà chỉ mình hắn mới nghe hiểu được…

Hắn đã ở rất gần.

Chỉ cách sự thật một bước chân.

Hắn thật sự muốn từ bỏ cơ hội trước mắt vì thứ mang tên ổn định thôi sao?

Nhưng vấn đề là… Trong Viện điều dưỡng Bình An, Ôn Giản Ngôn chưa từng nhìn thấy bệnh nhân số 05 này.

Còn hai câu cuối cùng.

Đồng thời, thanh tiến trình trên đầu đã tăng lên 99%.

[1] Bộ não trong thùng (Brain in a vat – BIV): Trong triết học, bộ não trong thùng là khái niệm được sử dụng trong một loạt các thí nghiệm tưởng tượng với mục đích tìm hiểu một số đặc trưng của tư tưởng chúng ta về kiến thức, thực tế, tâm trí, và ý nghĩa. Nó bắt nguồn từ những câu chuyện khoa học giả tưởng, trong đó một bộ não bị bóc ra từ cơ thể người, lưu trữ trong một thùng có chất lỏng duy trì sự sống, và kết nối các tế bào thần kinh của nó với một siêu máy tính. Siêu máy tính này sẽ gửi các kích thích đến não như những gì bộ não thông thường nhận được. Như vậy, máy tính đã mô phỏng thực tế (bao gồm các phản ứng từ não bộ) và các kinh nghiệm tiếp theo bộ não thu được sẽ không liên quan gì tới thế giới thực.

Nháy mắt, trong đầu Ôn Giản Ngôn hiện lên cảnh tượng hắn nhìn thấy ở tầng hai dưới lòng đất.

Cuối hành lang là phòng bệnh số 05 trống trải, bên trong phòng bệnh đèn đuốc sáng trưng.

Ôn Giản Ngôn không yên lòng niệm câu chữ trong Kinh Thánh. Hàng mi của hắn khẽ cụp, đôi đồng tử màu hổ phách ẩn hiện trong bóng đêm, thần sắc đáy mắt âm u khó lường.

Có “nhìn thấy mặt thật của số 05”, có “tìm thấy tên thật của số 05”, hoặc “tìm ra danh tính thực sự của số 05”.

Nếu… Bệnh nhân số 05 thực sự “nhạy cảm với ánh sáng” như lời bác sĩ Reiss, vậy thì lẽ ra nhà tù của y nên được cách ly ánh sáng.

Ôn Giản Ngôn giơ tay lên, nhanh chóng mở giao diện livestream chọn đạo cụ và kích hoạt.

Hắn ngửi thấy mùi dối trá quen thuộc.

Vô số sợi dây mỏng manh mang màu khác nhau nối với chiếc bình, chất lỏng bên trong hiện ra thứ màu vàng nhạt trong suốt quen thuộc dưới ánh sáng.

“…”

“Ngay cả một chút ánh sáng không thể tạo ra à? Nếu vậy, ta e đọc kinh cũng khó…”

Giống như vươn tay mò mẫm trong đêm, bắt được một góc bức màn, thứ bị ẩn giấu bên dưới toả ra một sự cám dỗ không lời.

Ôn Giản Ngôn cố chống lại hành động chớp mắt sinh lý, nhanh chóng gấp gáp nhìn về phía bác sĩ Reiss vừa đi qua!

Ôn Giản Ngôn nghiến răng.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng nói bình tĩnh lạnh lùng của người đàn ông:

Tiếng tim đập vang bên tai, gần như có chút ồn ào.

Kệ con mẹ nó là gì.

Liều luôn!

Mạo hiểm càng cao, ích lợi càng lớn!

Bác sĩ quay đầu “nhìn ” Ôn Giản Ngôn, lịch sự nghiêng người rồi nói:

[1]

Ôn Giản Ngôn giơ tay lên, nhanh chóng mở giao diện livestream chọn đạo cụ và kích hoạt.

Một loại trực giác nào đó trong thân thể đang kêu gào, như thể đang dùng một loại ngôn ngữ mà chỉ mình hắn mới nghe hiểu được…

Trong bóng tối, hắn quay đầu nhìn bác sĩ Reiss, tỏ vẻ khó xử thăm dò: “Nếu vậy, tôi phải làm sao để dùng nước Thánh?”

Một giây sau, pháo sáng nổ tung trước mắt hắn, ánh sáng lập tức bùng nổ xuyên thấu bóng tối dày đặc, chiếu sáng không gian rộng lớn rõ như ban ngày!

Ôn Giản Ngôn nheo mắt, hồi tưởng lại lời mà người vô diện dẫn đường cho hắn từng nói… Dựa theo ý tứ trong lời đối phương, sự tồn tại của số 05 dường như vô cùng đặc biệt, và nó có thể liên quan đến thứ xưng là “kế hoạch”. Thậm chí có thể có mối quan hệ không rõ với toàn bộ khuôn khổ phó bản.

Thình thịch, thình thịch.

Mặc dù chỉ là ý tưởng nhất thời, nhưng Ôn Giản Ngôn đã phác họa xong kế hoạch tổng thể, tuy không hoàn hảo và chính xác, nhưng nó chắc chắn khả thi.

Trong buổi trừ tà, lựa chọn rời khỏi phòng bệnh và đến các khu vực khác dễ dàng bị chối bỏ. Đầu tiên chưa bàn đến chuyện có thể thoát khỏi bóng tối một cách thuận lợi hay không, việc gián đoạn nghi thức khi chưa được cho phép có thể dẫn đến lãng phí mọi nỗ lực trước đó… Ngừng đọc Kinh Thánh, thay vào đó là mưu toan moi thông tin từ miệng bác sĩ Reiss cũng bị loại luôn.

Do đó, số 05 bí ẩn liền trở thành lựa chọn duy nhất còn sót lại trong tay Ôn Giản Ngôn.

Dẫu cho tin tức từ tia sáng ngắn ngủi mang đến không nhiều, nhưng trong tình huống hiện tại, nó rất có thể sẽ trở thành điểm đột phá then chốt, trở thành một sợi chỉ nhỏ quan trọng xâu chuỗi hạt châu lộn xộn với nhau. Quan trọng hơn là, hiện tại hắn chỉ còn cách hoàn thành nhiệm vụ đúng một bước chân, cho dù xuất hiện nguy hiểm hay sai sót gì cũng có thể nhanh chóng đọc xong hai câu chú ngữ cuối cùng để giải quyết. Tuy rằng thông tin lấy được không nhiều, song có thể giảm rủi ro xuống mức tối thiểu.

Phản ứng đầu tiên là… tối.

Ngoài ra có quá nhiều khán giả đăng tải các nhiệm vụ liên quan.

Cho dù cuối cùng không thu được gì, hắn cũng có thể dựa vào khoản này kiếm được tích phân đền bù.

Chân muỗi nhỏ đến đâu cũng là thịt.

Ánh sáng rực rỡ giống như nước ấm tràn vào không gian rộng lớn trước mặt. Mặc dù không quá chói mắt, nhưng nhãn cầu trường kỳ ở trong bóng tối vẫn rất khó thích nghi.

Hô hấp Ôn Giản Ngôn nghẹn lại, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Ôn Giản Ngôn cố chống lại hành động chớp mắt sinh lý, nhanh chóng gấp gáp nhìn về phía bác sĩ Reiss vừa đi qua!

Tình huống này không phải rất hiếm.

Giây tiếp theo, hắn sững người.

Xuất hiện trước mắt không phải là [người].

Đó là một cái bình trong suốt khổng lồ, cao như bể nước.

Giống hệt như những chiếc lọ trên giá hắn từng nhìn thấy trong phòng thí nghiệm trước đây, ngoài việc nó bị phóng đại gấp mấy trăm lần.

Vô số sợi dây mỏng manh mang màu khác nhau nối với chiếc bình, chất lỏng bên trong hiện ra thứ màu vàng nhạt trong suốt quen thuộc dưới ánh sáng.

Cùng với cuộc thảo luận sôi nổi về danh tính số 05 trong phòng livestream, nhiệm vụ treo thưởng liên quan của khán giả cũng bắt đầu xuất hiện liên tục trên thanh nhiệm vụ.

Bên trong chất lỏng là một bộ não khổng lồ trôi nổi.

Tinh tế như mạng nhện, được dệt nên bởi một sự tồn tại vô hình nào đó, chầm chậm hiện ra hình dáng con người. Các tế bào thần kinh dệt nên khung xương, mạch máu, dây thần kinh, thậm chí cả da và tóc…

Một khái niệm thình lình xuất hiện trong đầu Ôn Giản Ngôn.

Nó có đường kính hơn một mét, các rãnh nếp gấp ở trên uốn cong và phức tạp, để lộ ra màu đỏ tươi.

Nó lặng lẽ lơ lửng trong chất lỏng, vô số sợi dây mỏng manh như những tế bào thần kinh kết nối nó với môi trường xung quanh, thoạt nhìn vô cùng quen mắt…

Mà ở trên bình, mơ hồ có thể thấy được ký hiệu nho nhỏ bán trong suốt.

Đó là một con rắn nhỏ, đuôi và miệng nối liền nhau.

Một khái niệm thình lình xuất hiện trong đầu Ôn Giản Ngôn.

Phải, đúng vậy, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.

[Bộ não trong thùng… Vu Chúc.Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn vẫn cố tranh đấu.[1]]

Ôn Giản Ngôn vừa đi vừa nhẩm đếm bước chân trong lòng.

Vài giây ngắn ngủi như kéo dài hàng thế kỷ, Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm hết thảy những thứ vượt quá bình thường trước mặt, gần như quên mất hô hấp là như thế nào.

Dưới ánh mắt kinh hãi của hắn, những sợi tơ đỏ tươi bỗng nhiên nổi lên giữa không trung.

Tinh tế như mạng nhện, được dệt nên bởi một sự tồn tại vô hình nào đó, chầm chậm hiện ra hình dáng con người. Các tế bào thần kinh dệt nên khung xương, mạch máu, dây thần kinh, thậm chí cả da và tóc…

Đó thực sự là một khung cảnh ác mộng.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng nói bình tĩnh lạnh lùng của người đàn ông:

“Con đã nói rồi, bệnh nhân rất nhạy cảm với ánh sáng, thưa Cha.”

Giọng của bác sĩ Reiss đột ngột kéo Ôn Giản Ngôn về thực tại. Hắn hít thật sâu một hơi, đọc to một cách nhanh nhất có thể:

Nếu… Bệnh nhân số 05 thực sự “nhạy cảm với ánh sáng” như lời bác sĩ Reiss, vậy thì lẽ ra nhà tù của y nên được cách ly ánh sáng.

Do đó, số 05 bí ẩn liền trở thành lựa chọn duy nhất còn sót lại trong tay Ôn Giản Ngôn.

“Rời đi! Tà Linh! ”

Từ rất lâu về trước, Ôn Giản Ngôn đã nhận ra rằng, theo một góc độ nào đó mà nói, vị trí của bác sĩ Reiss trong phó bản càng gần với đám bệnh nhân nguy hiểm cao hơn.

“Nhân danh Cha, Con và Thánh Thần!”

Trải nghiệm lúc trước ở tầng hầm hai hiện lên trong đầu.

“Nhân danh Chúa, bằng máu của những người tử vì đạo, ta ra lệnh cho ngươi!”

“…”

“Rời đi!”

“Nhân danh Cha, Con và Thánh Thần!”

Khoảnh khắc dứt lời, thanh tiến độ trên đỉnh đầu đạt tới [100%].

Ngay lập tức, tiếng thông báo quen thuộc của hệ thống vang lên: [Ting! Cảnh quay đặc biệt đã qua màn! Hoàn thành nhiệm vụ nhánh ẩn!]

Ôn Giản Ngôn hoàn hồn, giải toả tâm trí hỗn loạn của mình, dán mắt vào thanh nhiệm vụ bên cạnh, niệm chú bằng chất giọng ổn định, vững vàng.

Âm thanh hệ thống phát ra một cách đều đều máy móc, dường như hoàn toàn không chú ý tới tình huống khẩn cấp trước mặt. Theo từng chữ hệ thống phát ra, công trình huyết nhục không có bất cứ dấu hiệu chậm lại nào.

Tiếng bước chân trống trải vang vọng bên tai, làm cho người ta sinh ra ảo giác đi mãi không ngừng.

Chân, tay, ngực, đầu.

Cơ, da.

Một thân thể đàn ông cao lớn và không trọn vẹn chậm rãi xuất hiện cách đó không xa.

Trong lồng ngực bị nghiền nát như bán thành phẩm là mạch máu và thần kinh đỏ tươi, vẫn đang liên tục đan dệt và xây dựng.

[1]

Y chậm rãi quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.

Khi thị giác bị hạn chế, tất cả các giác quan khác đều được kích hoạt và trở nên nhạy bén hơn bình thường. Hắn cảnh giác hết thảy chung quanh, bất kể là một tiếng động rất nhỏ hay là khí lưu thay đổi thì đều bị hắn bắt được, sau đó phán đoán xem có nguy hiểm đang đến gần không.

Con ngươi màu vàng tinh khiết.

Một nửa dung nhan tuấn mỹ như Thần, nửa còn lại nứt nẻ trống rỗng như Ma.

Hình ảnh quen thuộc gần như có thể in sâu trong đầu, là gương mặt hắn có thể vẽ ra ngay cả khi nhắm mắt.

Hết thảy phát sinh quá đỗi đột ngột, khiến Ôn Giản Ngôn kinh ngạc đến độ suýt chút quên thở. Hắn cứng đờ đứng tại chỗ, từ đầu đến chân lạnh loạt, bàn tay nhớp nháp mồ hôi, một loại cảm xúc nào đó đang kịch liệt kêu gào, thôi thúc hắn chạy trốn về phương xa.

Nhưng hắn ta không thể.

Hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn chăm chú những tế bào thần kinh đỏ tươi và dày đặc. Chúng như có sinh mệnh quấn quanh nhau và sinh trưởng, dần dần dệt nên hình hài của vị Nguỵ Thần cách đó không xa ngay đối diện hắn.

Ánh sáng rực rỡ giống như nước ấm tràn vào không gian rộng lớn trước mặt. Mặc dù không quá chói mắt, nhưng nhãn cầu trường kỳ ở trong bóng tối vẫn rất khó thích nghi.

… Vu Chúc.

Một khái niệm thình lình xuất hiện trong đầu Ôn Giản Ngôn.Chân, tay, ngực, đầu.Hết chương 181

Hết chương 181Y chậm rãi quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.[1] Bộ não trong thùng (Brain in a vat – BIV): Trong triết học, Khi thị giác bị hạn chế, tất cả các giác quan khác đều được kích hoạt và trở nên nhạy bén hơn bình thường. Hắn cảnh giác hết thảy chung quanh, bất kể là một tiếng động rất nhỏ hay là khí lưu thay đổi thì đều bị hắn bắt được, sau đó phán đoán xem có nguy hiểm đang đến gần không.Tinh tế như mạng nhện, được dệt nên bởi một sự tồn tại vô hình nào đó, chầm chậm hiện ra hình dáng con người. Các tế bào thần kinh dệt nên khung xương, mạch máu, dây thần kinh, thậm chí cả da và tóc…bộ não trong thùng là khái niệm được sử dụng trong một loạt các thí nghiệm tưởng tượng với mục đích tìm hiểu một số đặc trưng của tư tưởng chúng ta về kiến thức, thực tế, tâm trí, và ý nghĩa. Nó bắt nguồn từ những câu chuyện khoa học giả tưởng, trong đó một bộ não bị bóc ra từ cơ thể người, lưu trữ trong một thùng có chất lỏng duy trì sự sống, và kết nối các tế bào thần kinh của nó với một siêu máy tính. Siêu máy tính này sẽ gửi các kích thích đến não như những gì bộ não thông thường nhận được. Như vậy, máy tính đã mô phỏng thực tế (bao gồm các phản ứng từ não bộ) và các kinh nghiệm tiếp theo bộ não thu được sẽ không liên quan gì tới thế giới thực.

Trong khi đó, hắn vẫn luôn tưởng đây là “may mắn”, bởi suy cho cùng, bản đồ phó bản Viện điều dưỡng Bình An quá trộng, bệnh nhân có độ nguy hiểm cao cũng có rất nhiều cơ hội để đến các khu vực khác nhau. Tuy nhiên ngay khoảnh khắc nhìn thấy phòng số 05, một sự thật bị quên lãng suốt thời gian dài dần hiện rõ.

Kịch bản “não trong thùng” là một luận cứ trong chủ nghĩa hoài nghi và duy ngã luận. Một bộ não khi đặt trong thùng và nhận được chính xác các xung như thể đang ở trong một cơ thể sống, đó là cách duy nhất não liên lạc với môi trường của nó. Từ quan điểm của não, nó không thể phân biệt được mình đang ở trong một hộp sọ hay một cái thùng. Do đó, não không thể biết được phần lớn niềm tin của nó là đúng hay sai (giả sử não cảm thấy đang ăn, nhưng các kích thích là từ một cơ thể hay từ các điện cực?). Vì về nguyên tắc, không thể xác định mình có phải là não trong thùng, không đủ cơ sở để cho rằng bất kỳ niềm tin nào của mình là đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang