Mục lục
Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng - Ôn Giản Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôn Giản Ngôn chán nản lau khô tay.

Hắn lôi hộp y tế từ phòng vệ sinh ra, dùng băng gạc quấn quanh cổ tay vài vòng, che khuất đường vân phù chú mờ nhạt trên mu bàn tay.

Đường vân thật sự quá quỷ dị và đặc biệt. Mặc dù bây giờ Ôn Giản Ngôn vẫn chưa hiểu rõ vì sao nó lại xuất hiện trên da mình, hay liệu nó có ảnh hưởng đến buổi livestream tiếp theo của mình không, nhưng vì an toàn hắn sẽ không để nó lộ ra ngoài.

"Ục ục."

Đúng lúc này, vòi nước đã được khóa chặt bỗng phát ra tiếng kêu kỳ quặc, có vẻ vô cùng lạ thường giữa phòng vệ sinh trống trải.

Ôn Giản Ngôn giật mình, bất giác ngẩng đầu lên nhìn về hướng phát ra âm thanh. Không biết có phải ảo giác hay không... dường như hắn luôn cảm thấy hình ảnh phản chiếu bản thân trong gương có chút khác biệt nho nhỏ so với thực tế.

Ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống vẫn sáng như thường, chiếc gương phản chiếu khuôn mặt chàng trai. Sắc mặt của hắn tái nhợt, cặp mắt mang màu hổ phách sáng ngời, mặc dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng vẫn có thể nhận ra một chút khẩn trương từ yết hầu và bả vai căng cứng.

Khuôn mặt trong gương quá đỗi quen thuộc, không có điểm gì khác thường, nhưng khi thời gian nhìn tăng lên, một cảm giác không hài hòa khó lý giải cũng dần mở rộng.

Không biết phải là do tâm lý hay không, dường như người ở trong gương ngày càng xa lạ.

Ôn Giản Ngôn cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lấy điện thoại ra, bí mật liếc mắt nhìn thẻ nhận dạng.

Thời gian sinh tồn còn lại không bị sụt giảm bất thường, ít nhất chứng tỏ bây giờ hắn không kích phát cạm bẫy tử vong nào.

Ôn Giản Ngôn hạ quyết tâm, nhanh chóng rút lui khỏi nhà vệ sinh.

Hắn rời phòng 1025 và vào hành lang.

Tiểu khu đã có tuổi thọ lâu đời, được xây theo dạng đường ống thẳng dài. Hành lang bên ngoài chật hẹp, ánh sáng tù mù, lớp tường bong tróc, tờ rơi giống như vẩy nến dán trên hộp điện, từng lớp xếp chồng lên nhau, các vết trầy xước lồi lõm, trước cửa các hộ gia đình xếp đầy đồ linh tinh và thùng carton phẳng, từng bịch rác đựng thức ăn bốc mùi chua, xe đạp cũ xếp xiêu vẹo dựa vào tường, chiếm gần hết lối đi hành lang.

Vừa đóng cửa, Ôn Giản Ngôn bắt gặp một người hàng xóm xách theo bịch rác ra ngoài.

Đó là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nhìn thấy Ôn Giản Ngôn liền ngần người: "Cậu là..."

"Chào cô, cháu là cháu trai cô Phượng."

Kèm theo nụ cười trên khuôn mặt mình, Ôn Giản Ngôn giới thiệu bản thân: "Hai ngày nay cháu đến đây ở tạm."

"À à." Khuôn mặt đối phương lộ vẻ kinh ngạc: "Thì ra là vậy."

Đúng lúc này, Ôn Giản Ngôn như nghĩ tới điều gì đó. Hắn móc một tờ tiền vàng được gấp từ giấy gói thịt nhét vào bàn tay người hàng xóm: "Cháu cho cô ạ."

Hàng xóm sửng sốt: "Đây là..."

"Khoảng thời gian trước cô cháu nhờ cháu xin từ chỗ thầy, hai ta gặp mặt ở đây cũng coi như là có duyên, nên cháu tặng cô."

Ôn Giản Ngôn nói bậy không thèm chớp mắt.

Hàng xóm bất giác vuốt tờ tiền vàng trong bàn tay, không biết nên tin chàng trai thoạt nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt này không. Bà cẩn thận hỏi: "Thầy... thầy của cậu là?"

Ôn Giản Ngôn nheo mắt cười: "Chỉ là một thầy phong thủy bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt."

Dường như hàng xóm nghĩ tới gì đó, bỗng trợn to mắt:


"Chẳng lẽ... cậu đến đây vì chuyện xảy ra trong tòa nhà?"

"Cô cứ coi như vậy đi." Ôn Giản Ngôn mỉm cười vô hại: "Mặc dù lúc trước cô cháu có kể sơ lược những chuyện kỳ lạ xảy ra gần đây, nhưng dường như cô ấy không muốn nói nhiều về chuyện xảy ra ở tầng khác. Vốn dĩ cháu tưởng nó không quan trọng, nhưng sau khi đến nơi này, cháu phát hiện rằng mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ."

"Ngày mai là Tết Trung Nguyên, vì sự an toàn nên hai cô chú đã chuyển ra ngoài theo lời đề nghị của cháu."

Chàng trai với dáng người cao gầy khẽ cụp mắt xuống, ánh mắt trong veo chân thành, gần như khiến cho người khác không nỡ từ chối yêu cầu của mình: "Cô có thể cho cháu hỏi vài chuyện đơn giản không?"

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Đù, đây là trình độ bốc phét cấp sách giáo khoa sao?"

"Ha ha ha ha ha ha tiên sư thầy phong thủy. Trình độ chém gió huyền học của chó lừa đảo chuyên nghiệp phết."

"Chỉ bằng một tờ giấy dầu có thể dắt mũi được một đống người, cười chết tôi, mỗi chiêu tiền giấy thôi mà xài được mấy lần."

Mười lăm phút sau Ôn Giản Ngôn rời khỏi nhà hàng xóm. Từ chỗ của người phụ nữ trung niên, hắn không nhận được nhiều thông tin lắm.

Không hiểu vì lý do gì, rất nhiều tình tiết hàng xóm không nói tỉ mỉ mà đầy qua loa tránh né, dường như không muốn nói nhiều. Cho dù hắn cố truy hỏi thì bà ta vẫn sử dụng nhiều cách khác nhau lảng tránh... Ôn Giản Ngôn rất nhạy cảm trước lời nói dối, thái độ khác thường của người hàng xóm gần như không thể giấu hắn.

Rõ ràng tính mạng đã bị đe dọa nhưng vẫn kín miệng, xem ra vũng nước trong phó bản này rất sâu.

Tuy nhiên không phải là Ôn Giản Ngôn không có thu hoạch. Trái lại về căn 1304 hắn sắp đi, đối phương nói rất nhiều điều hữu ích.

Một tháng trước, thảm án diệt môn đã xảy ra tại 1304. Nghe đồn thuốc độc bị bỏ vào trong bữa tối, một nhà bốn người không ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị độc chết. Mẹ chồng nhà này sống ở căn hộ đối diện, cũng là người đầu tiên phát hiện án mạng.

Một nhà lớn bé qua đời, cùng với hiện trường quá mức thê thảm đã khiến bà cụ chịu kích thích lớn, chẳng bấy lâu sau phát điên.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt xuống, hàng lông mi dài che khuất thần sắc suy tư nơi đáy mắt.

Khi độ khó được tăng lên, dường như phó bản hắn phải trải qua cũng càng trở nên cụ thể chi tiết hơn. Không chỉ số lượng NPC bình thường gia tăng mà ngay cả bản đồ cũng mở rộng.

Bản đồ Trường cấp ba Đức Tài đầu tiên không lớn, bên ngoài khuôn viên trường học đều bị bóng tối bao phủ. Bản đồ Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang thì hoàn thiện hơn, đứng ở bên ngoài bệnh viện gần như có thể nhìn thấy toàn bộ đường phố.

Và đến phó bản Tiểu khu An Khang này lại càng rõ.

Cho dù là NPC hay bản đồ, tất cả đều chân thật và sống động nhất.

Nó khiến hắn nhớ đến những lời Quý Quan từng nói sau khi kết thúc phó bản Phúc Khang.

"Bệnh viện Phúc Khang tồn tại trong thế giới thực."

Tuy nhiên bây giờ Ôn Giản Ngôn vẫn có quá ít thông tin và manh mối, có quá nhiều thứ bị che mờ, suy đoán trong lòng đều mơ hồ không đầy đủ, không có bằng chứng nào để chứng minh.

Ôn Giản Ngôn thở dài thoát khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn, cất bước đi vào trong thang máy.

Giống như cả tiểu khu này, thang máy cũng rất cũ.

Bên trong loang lổ rỉ sét, dán đầy quảng cáo to nhỏ cỡ bằng bàn tay. Bởi vì thời gian quá dài nên mặt giấy ố vàng, thậm chí dưới đất còn sót lại vết nước bẩn, không khí trộn đủ thứ mùi khiến người ta đau đầu.

Ôn Giản Ngôn ấn nút tầng 13, thang máy rung lên hai cái rồi chầm chầm đi lên.

"Ting."

Đã đến tầng 13.

Cửa thang máy bị kẹt một chút, sau đó từ từ mở sang hai bên.

Không khí lạnh lẽo phả vào mặt.

Yên tĩnh, quá yên tĩnh.

Ánh đèn quái dị vàng nhạt từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, hành lang sâu hun hút kéo dài vào bóng tối, mùi nhang thoang thoảng trong không khí. Gần góc thang máy có đặt một bát cơm trắng, phía trên cắm ba cây nhang chưa thắp.

Ôn Giản Ngôn đứng trong thang máy, chăm chú nhìn vào hành lang tối om sâu thẳm trước mặt, không khỏi cảm thấy da đầu tê rần.

Nơi này tương phản quán nhiều so với tầng 10. Bầu không khí ồn ào biến mất tăm, chỉ còn lại sự im lặng thuần túy kinh khủng lan tràn trước mặt, khiến người ta sinh ra ý định muốn co chân bỏ chạy.

"..."

Thực sự chẳng muốn đi tẹo nào.

Ôn Giản Ngôn dùng sức nhắm mắt, từ từ hít sâu một hơi rồi bước ra ngoài thang máy.

Hẳn mở điện thoại xác nhận nhiệm vụ của mình lần nữa.

[Nhiệm vụ tuyến chính 2: Đến phòng 1304 ghi hình, thời gian quay chụp không dưới 10 phút.]

[Mức độ hoàn thành: 0%]

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Ha ha ha ha ha ha, nhiệm vụ đầu tiên ở tầng 13, stream nhọ thật."

"Tôi nhớ chưa có người nào cầm thẻ nhận dạng Streamer thám hiểm thần quái sống sót qua nhiệm vụ này nhỉ?"

"Hu hu hu, vợ ơi cố lên."

Ôn Giản Ngôn cẩn thận di chuyển từng bước về phía trước. Tất cả các hộ gia đình sống ở hai bên hành lang đều khóa chặt cửa, trên vách tường dán bùa vàng viết mực đỏ, hoặc là treo gương bát quái trừ tà, càng đi về trước càng có vẻ thêm tà môn.

Ánh mắt của hắn lướt qua số nhà trên cửa phòng, rốt cuộc...

Đã đến 1304.

Ôn Giản Ngôn không đi vào ngay mà tiến lên phía trước hai bước.

Theo khoảng cách được rút ngắn lại, bóng tối dày đặc bị xua tan một chút, một cánh cửa nằm phía cuối hàng lang lọt vào mắt hắn.

Dây xích bằng sắt niêm phong toàn bộ cánh cửa, bên trên dán chi chít bùa, ở dưới ánh sáng lờ mờ có vẻ vô cùng khủng bố.

Số nhà rỉ sét loang lổ hơi lệch, miễn cưỡng có thể nhìn thấy con số 1316 phía trên.

Ôn Giản Ngôn giật mình lùi lại, quay đầu nhìn căn phòng 1304 đáng lẽ mình phải vào.

Tối om, bẩn thỉu, hoang vu, không có mấy thứ bùa chú linh tinh.

"......"

Không hiểu vì sao nhưng cánh cửa này bỗng trở nên thuận mắt hơn nhiều.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi vươn tay đẩy nhẹ cửa.

"Két..."

Cửa phòng không khóa, phát ra tiếng cọ sát chói tai, chậm rãi hướng vào bên trong bóng tối.

Cùng lúc đó, một mùi hôi thối nồng nặc xông ra ngoài khiến Ôn Giản Ngôn bị sặc ho khan mấy cái, phải dùng tay áo che mũi miệng.

Hắn cẩn thận đi vào phòng.

Rõ ràng bây giờ còn chưa đến lúc hoàng hôn buông xuống, nhưng ánh sáng lờ mờ bên trong lại khiến người ta không thể nhìn rõ đồ đạc. Ôn Giản Ngôn mở đèn điện thoại ra, quét ánh đèn pin yếu ớt khắp căn phòng.

Trên tường vẫn còn vết nước, đường viền đen kịt của đồ nội thất nhấp nhô khắp phòng.

Ánh đèn dừng trên cửa sổ một lát. Bên ngoài cửa sổ bị gạch chặn lại, ánh sáng không thể xuyên qua, ảnh chụp phủ đầy bụi bặm không thể nhìn rõ bóng người bên trong.

Mùi ôi thiu hôi thối càng bốc lên nồng nặc.

Ôn Giản Ngôn mở camera bắt đầu ghi hình.

Cùng với nguồn sáng khẽ đung đưa, hình ảnh ở trong bóng tối chậm rãi xẹt qua màn hình, chữ REC đỏ tươi nằm ở góc trên bên phải nhấp nháy.

[Bắt đầu đếm ngược: 10:00]

Trong phòng khách gần nhà ăn đặt một điện thờ nom khá quái dị, được camera ghi lại.

Ánh mắt Ôn Giản Ngôn hơi dừng, sau khi xác nhận thời gian sinh tồn của mình không giảm bớt mới cẩn thận tiến tới gần, mượn ánh sáng đèn pin nhìn điện thờ.

Điện thờ không lớn, hai bên đặt cây nên đỏ bằng điện nhưng vẫn chưa được bật sáng, chiếc máy phát nhạc Phật đặt cạnh điện thờ, phía trên đã phủ một lớp bụi mỏng.

Bên ngoài điện thờ bày ba chiếc đĩa, hoa quả bên trong đã biến chất chuyển sang màu đen, tản ra thứ mùi thối rữa gay mũi.

Bên trong điện thờ đặt một bức tượng Bồ Tát nho nhỏ.

Hai chân Bồ Tát xếp bằng trên tòa sen, ba khuôn mặt hướng về ba phía khác nhau, nét mặt hiền lành từ bi hàm chứa ý cười, Trong tay Bồ Tất cầm một cây bảo trượng, nhưng cây bảo trượng lại có tạo hình vô cùng kỳ lạ.

Mắt của Bồ Tát nâng lên, bình tĩnh chăm chú nhìn vào bóng tối, khiến cho khuôn mặt từ bi mỉm cười có vẻ đặc biệt quỷ dị.

Ôn Giản Ngôn khẽ nhíu mày.

Mặc dù hắn không cầu thần bái Phật, nhưng vẫn có chút hiểu biết đối với phương diện huyền học. Trong ấn tượng của hắn, cho dù là Đại Thừa Tiểu Thừa hay Mật Tông, tuyệt đối không có vị Bồ Tát nào quỷ dị như vậy.

Khí lạnh men theo đầu ngón tay Ôn Giản Ngôn chạy khắp người, điện thoại trên tay hơi rung lắc, ánh sáng đèn pin bất giác lia vào phòng ăn.

Ánh sáng xẹt qua phía trước bàn ăn, để lộ ba chiếc bóng đen dưới ánh sáng. Bọn chúng im hơi lặng tiếng ngồi bên bàn, dường như đã chờ ở đó từ sớm.

"!!!"

Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co lại, hắn sợ tới mức lùi về phía sau nửa bước, gần như muốn quay đầu bỏ chạy.

Lý trí kìm hãm bước chân của hắn, Ôn Giản Ngôn nhìn lướt qua thời gian đếm ngược trên màn hình.

[06:26]

Mẹ kiếp.

Ôn Giản Ngôn nghiến chặt răng, thầm mắng một câu thô tục trong lòng, mạnh dạn nhìn về phía bàn ăn thêm lần nữa.

Ba bóng người vẫn bất động, Ôn Giản Ngôn xác nhận thời gian sinh tồn còn lại của mình... không giảm.

Không có vấn đề.

Hắn run rẩy tiến lên trước một bước, nín thở dùng đèn pin chiếu vào bàn ăn.

Trên bàn đặt đầy thức ăn đủ loại đã bị ôi thiu. Giòi trắng bò đầy trên đầu lợn, gà nguyên con, cá, nước canh hầm xương,... tản ra thứ mùi hôi thối.

Mà ngồi bên cạnh bàn ăn... là ba người giấy.

Người giấy được làm cực kỳ tinh xảo, mặt mày sống động như thật, gò má và môi trên khuôn mặt giấy trắng bệch được tô đỏ, ở giữa không gian tối tăm có vẻ vô cùng kinh dị.

Một nhà ba người mỉm cười ngồi trước bàn ăn, dường như đang chuẩn bị ăn bữa tối.

Sắc mặt của Ôn Giản Ngôn cũng hơi trắng bệch, vô thức nắm chặt điện thoại di động trong tay.

Đâu đâu trong phó bản này cũng lộ ra vẻ quỷ dị.

Thật sự quá đáng sợ.

Còn chưa vào được năm phút, hắn liền cảm thấy sau lưng ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch liên hồi, cả người rơi vào trạng thái thấp thỏm hồi hộp.

"Rì rì."

Tiếng dòng điện chạy vang lên. Ôn Giản Ngôn bị dọa suýt giật bắn người, hoảng hốt quay đầu nhìn về phía âm thanh.

Chỉ thấy hai ngọn nến điện ở sau lưng hắn từ từ sáng lên, hả điểm màu đỏ như máu vô cùng bắt mắt giữa bóng đêm, giống hai con ngươi đang chậm rãi hé mở.

"Rì rì."

Cùng với tiếng dòng điện, máy hát nhạc Phật bắt đầu phát nhạc.

Từng lời tụng kinh bị gián đoạn bởi âm thanh của dòng điện, nghe qua có vẻ biến điệu mơ hồ, hợp thành một loại làn điệu quỷ dị xa xăm, vang vọng giữa căn phòng tối hoang vắng.

... Đờ mờ chúng mày, tao đéo ghi hình nữa.

Ôn Giản Ngôn nhảy dựng lên, giống như con thỏ lao về phía cửa.

... "Rầm!"

Trước khi sắp vọt ra ngoài hành lang, cánh cửa đóng sầm lại trước mặt hắn, bóng tối dày đặc bao phủ.

"..."

Không có việc gì không có việc gì, không phải sợ.

Thẻ bác sĩ Lâm Thanh có thể giúp hắn ngăn cản một lần công kích trí mạng, còn có thể cung cấp hiệu quả kim thân một lần, hoàn toàn không phải lo ngại.

Mặt Ôn Giản Ngôn trắng bệch, thầm nói không ngừng ở trong lòng.

Hắn gắng gượng dùng sức nhắm chặt mắt, sau đó chậm rãi xoay người nhìn về phía sau.

Những ngọn nến điện đỏ tươi nhấp nháy giữa bóng tối, chiếu sáng lối đi đến nhà ăn.

Bên trong căn phòng tối đen, không biết ba người giấy kia đã quay đầu từ lúc nào, lúc này khuôn mặt trắng bệch mỉm cười của chúng đang nhìn chằm chằm Ôn Giản Ngôn.

Khoan đã...

Ba?

Ôn Giản Ngôn thoáng sững sờ.

Hắn hồi tưởng lại, theo manh mối hàng xóm tầng dưới cung cấp, số người tử vong tại phòng 1304 là bốn người.

Hay nói cách khác...

Xét về số lượng, bên trên bàn ăn vẫn thiếu một.

Chẳng lẽ...

... Kệ vậy, cứ đánh cược thôi!

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi buộc bản thân phải tỉnh táo, sau đó nâng đôi chân đã hơi mềm, bước từng bước về phía bàn ăn.

Khuôn mặt của ba người giấy vẫn nhìn hắn nở nụ cười.

Không biết có phải do ảo giác không, hắn luôn cảm thấy con ngươi của chúng như đang từ từ chuyển động theo dõi bước chân của hắn.

Ôn Giản Ngôn cảm thấy lạnh sống lưng, bên tai vang vọng tiếng tim đập thình thịch của chính mình, ngay cả âm thanh từ máy phát nhạc Phật cũng không nghe thấy nữa.

Hắn cắn răng ngồi xuống ghế trống bên cạnh bàn ăn.

Ngay khi hắn vừa đặt mông ngồi xuống, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên.

"Ting! Phát hiện điều kiện đáp ứng, nhiệm vụ nhánh ẩn mở ra..."

Sau đó, Ôn Giản Ngôn thấy trước mặt hoa lên, cảm giác choáng váng quen thuộc truyền đến, cả người như bị kéo xuống, cảnh tượng xung quanh đột ngột thay đổi khiến hắn có chút không kịp định thần.

"Cạch cạch."

Tiếng dao chặt xuống mặt thớt vang lên, Ôn Giản Ngôn nhíu mày từ từ mở hai mắt.

Xung quanh sáng sủa.

Hắn đã ngồi vào bàn ăn, trên bàn được bày mấy món thơm phức, bên cạnh là hai đứa nhỏ cười đùa vui vẻ, đứa lớn khoảng bảy tám tuổi, đứa nhỏ thì hai ba tuổi. Cách đó không xa là TV chiếu kênh thời sự, hoàng hôn chiếu rọi khắp phòng.

Tất cả mọi thứ thật bình yên và hài hòa, tràn ngập mùi vị cuộc sống thường nhật.

Đây... là đâu?

Ôn Giản Ngôn ngồi ngơ ngác, trong đầu chậm rãi hiện lên suy đoán.

Cảnh được tái hiện?

Chẳng mấy chốc, âm thanh thái rau trong bếp đã ngừng, cửa trượt bị kéo ra, người phụ nữ bưng đĩa thức ăn cuối cùng ra ngoài.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đối phương, đồng tử của Ôn Giản Ngôn bất giác co lại.

Người phụ nữ có khuôn mặt trắng bệch như giấy, hai má tô hai vòng tròn đỏ chói, con ngươi vô thần như được vẽ lên, khóe môi khẽ nhếch nở một nụ cười sượng xạo cứng đờ:

"Tú Thanh, ăn cơm thôi."

Nói xong, người phụ nữ đặt đĩa rau trong tay xuống trước mặt Ôn Giản Ngôn.

Hai đứa nhỏ đang nô đùa bên cạnh cũng dừng lại, đồng loạt nhìn qua. Khuôn mặt chúng nó trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, nét mặt ửng đỏ vô cùng chói mắt.

Bọn chúng mỉm cười đồng thanh:

"Bố ơi, ăn cơm thôi nào."

Ôn Giản Ngôn: "..."

Dưới cái nhìn chăm chú như hổ rình mồi của ba người giấy, hắn trầm tư cúi đầu nhìn đĩa rau xanh bị hạ độc đổi màu.

... Có cần bỏ thuốc... một cách trắng trợn như thế không?!

Editor có lời muốn nói:

+ Đoạn phòng 1316 mình hơi thắc mắc vì thường ở gần 1304 phải là 1306 chứ nhỉ, nhưng thôi, check raw rồi tác giả viết sao mình edit vậy "v"


+ Được bữa gửi ảnh vào nhóm để tiện lưu trữ lấy ra dùng thì bị nói thế này đây =.= Chính là bức fanart có cây gậy phát sáng lần trước mình kể á... Coi tức ghê không.



Hết chương 43

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK