“!!!”
Giây phút nghe thấy giọng nói kia, Ôn Giản Ngôn lập tức nín thở, cơ thể căng thẳng co quắp, lặng lẽ nấp vào bóng tối.
Qua ván cửa mỏng manh, có thể nghe thấy tiếng bước chân thong thả tiến đến gần.
Hình như…
Chỉ có một người.
Dựa trên những lời đối phương vừa nói, có thể nhận ra đây là một trong hai nhân cách của số 03.
Thiếu niên ôm thỏ đen bước từng bước trên hành lang.
Bên cạnh nó, vách tường hai bên và tấm thảm dưới mặt đất bỗng trở nên méo mó lạ kỳ.
“Thỏ nhỏ của em, anh có trốn kỹ không vậy? Giờ em đến tìm anh đây.”
Tay nó ôm một con thỏ làm từ da người, máu tươi chảy từ cổ tay xuống khuỷu tay, tay kia của nó đang nghịch một con dao nhọn, mũi dao sắc bén lóe sáng trong bóng đêm.
Trên mặt thiếu niên nở một nụ cười, sâu trong con ngươi đen láy lóe lên ánh sáng điên rồ.
Không phải Niall.
Ôn Giản Ngôn đặt tay lên ván cửa, một phương pháp trốn thoát nhanh chóng hiện lên trong đầu.
Tóc đen 03 thích chơi trốn tìm, có lẽ… Đó là lý do vì sao nó lại là người đầu tiên tìm thấy hắn ở nơi này.
Kích hoạt đạo cụ ẩn?
Có thể, nhưng nếu chỉ dùng để “chạy” thì hơi lãng phí.
Sau khi tiến vào phó bản Ôn Giản Ngôn đã kích hoạt vài đạo cụ ẩn. Nếu hắn cứ tiếp tục sử dụng chúng một cách mất kiểm soát, lỡ đâu sau này gặp phải tình huống nguy hiểm và cấp bách hơn thì phiền to.
Trong bóng tối, Ôn Giản Ngôn khẽ nheo mắt, vô thức vuốt ve các khớp ngón tay của mình.
Hãy suy nghĩ lại một cách cẩn thận …
Đầu tiên, lần cuối hắn gặp tóc đen 03 thì đột nhiên bị số 01 cắt ngang trước khi lời nói dối của hắn có thể bị vạch trần.
Nói cách khác, ắt hẳn đối phương còn chưa sinh ra khả năng miễn dịch đối với những lời nói dối.
Giữa không gian ắng lặng, tiếng bước chân từ xa đang tiến tới gần.
Một bước, hai bước, ba bước.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy cơ bắp toàn thân bất giác trở nên căng chặt, lòng bàn tay túa mồ hôi, trái tim trong ngực đập dồn dập.
Thứ hai, có thể nhìn thấy tính cách đối phương thể hiện trong cuộc nói chuyện lần trước… So với Niall trăm phương ngàn kế muốn móc mắt người ta, so với 04 muốn biến thi thể nhân loại thành tác phẩm nghệ thuật, sau đó lại đào sâu vào động cơ gây án của em trai, có thể thấy rằng mục đích của nó là tìm bạn chơi, chẳng qua phương thức nó dùng vô cùng bạo lực và đẫm máu.
Nói cách khác, khả năng thao túng được tâm lý nó rất lớn.
Và độ khó cũng không cao.
Ôn Giản Ngôn liên tục lặp lại ý tưởng về cảnh tiếp theo trong đầu, suy nghĩ những chỗ có thể xảy ra sai lầm hết lần này đến lần khác, sau đó lại hoàn thiện ý tưởng, thẳng cho đến khi có thể nhìn thấy tất cả các khả năng xảy ra tiếp theo mới thôi.
Có lẽ… không chừng, có thể thành công được thật.
Một suy nghĩ mơ hồ dần hình thành trong đầu hắn.
Rất gần.
Tim hắn đập như trống trận, đáy lòng ngập tràn tiếng nhịp tim. Ôn Giản Ngôn cẩn thận lắng nghe, cố gắng phân biệt khoảng cách giữa tiếng bước chân và mình.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân dừng trước cửa.
Chàng trai cắn răng, hít sâu một hơi, tiếp đó đứng dậy giơ tay mở cửa!
“!”
Ngoài cửa, tay thiếu niên tóc đen dừng lại giữa khoảng không, lần đầu tiên khuôn mặt nó xuất hiện vẻ kinh ngạc, dường như không ngờ đối phương lại dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Số 03 khẽ trợn tròn mắt, ánh mắt dán chặt vào người chàng trai đối diện, vẻ mặt ngơ ngác.
Căn phòng được bao phủ bởi thứ ánh sáng mờ ảo.
“Cuối cùng thì em cũng tới.”
Dáng người chàng trai cao gầy, làn váy bị hắn phớt lờ kéo lê dưới đất, thậm chí vải vóc tinh tế còn bị động tác thô lỗ của chủ nhân xé rách một chút. Bởi vì cuộc đào tẩu lúc trước mà làn vách trở nên tán loạn xộc xệch, dây đeo trên vai trễ xuống để lộ đường cong duyên dáng của cổ và bờ vai.
Hắn không phải kiểu người khiến người khác khó phân biệt được giới tính.
Thân hình của hắn cao lớn, bờ vai rộng, bao trùm trên xương cốt cân đối là cơ bắp mỏng, tuy nhiên làn da lại hơi tái nhợt như thể lâu rồi không thấy ánh sáng, mạch máu màu xanh quanh co uốn lượn dưới làn da mỏng, lộ ra một chút hơi thở ấm áp.
Dù những đặc điểm nam giới bị trang phục nữ làm mờ nhạt, thế nhưng những đặc điểm ấy cũng không phải bị che khuất hoàn toàn.
“Anh đã chờ em rất lâu.”
Ôn Giản Ngôn nhìn thiếu niên trước mặt bằng ánh mắt chuyên chú, nghiêm túc thủ thỉ.
Hắn nghiêng người lại gần. Trong không gian tối tăm được dệt từ tơ lụa, ruy băng và vải mềm, trong đôi mắt màu hổ phách bùng lên ánh sáng của sức sống, vẻ mặt hắn vô cùng thành khẩn, tạo ra một loại ma lực tín nhiệm từ trong nội tâm khiến người ta khó có thể khước từ.
Khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mặt, bên tai là tiếng vuốt ve vải vóc, vị đắng nhẹ nhàng khoan khoái giống như thực vật vờn quanh chóp mũi.
Số 03 lập tức hoa mắt chóng mặt, khuôn mặt bất giác đỏ bừng.
“Anh, anh đang chờ em sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Ôn Giản Ngôn gật đầu không chút do dự, cười nhẹ đáp: “Anh đã nói rồi, chúng ta là bạn có đúng không nào?”
“Anh cũng đã hứa với em là sẽ ở lại chơi cùng em, không phải sao?”
Hắn nghiêng người kề sát gần.
“Cho nên anh vẫn luôn chờ em đến cứu anh.”
“Chúng ta có thể chơi cùng nhau và mãi mãi ở bên nhau.”
“Mãi mãi?”
Khi khoảng cách giữa hai người ngày càng rút ngắn, cơ thể ấm áp của con người kề gần nhau, nhiệt độ làn da xuyên qua vải mỏng lan rộng từng chút.
Số 03 hé môi như kẻ khát nước, ánh mắt nóng rực dừng trên người Ôn Giản Ngôn. Bởi vì mờ mịt, lo lắng mà giọng của nó yếu ớt khàn khàn.
“… Mãi mãi.”
Chàng trai cúi người lại gần:
“Vậy nên, nếu em muốn có được anh… giống như anh trai của mình, em sẽ bảo vệ anh, phải không? ”
Giọng nói của hắn rất nhẹ, mang theo một chút mềm mại được khống chế, thân mật dụ hoặc.
Chẳng biết con thỏ đen nhuốm máu đã rơi xuống đất từ bao giờ.
“Vâng, đúng vậy.”
Thiếu niên ngơ ngác mở to mắt, đáy mắt bùng lên niềm vui khó tả.
Nó nhìn chăm chú chàng trai trước mặt bằng ánh mắt mê muội, mơ màng gật đầu lia lịa, mặt nó nóng ran đỏ bừng, mang theo vẻ mặt như bị thôi miên. Nó đưa tay ôm vòng eo mảnh khảnh của chàng trai, rúc mình vào mộng cảnh được dệt nên từ vải vóc hoa lệ.
Giống như một con sói nhỏ nhe răng nanh, canh giữ sít sao con mồi quý giá nhất của mình, nó ôm ghì hắn một cách đầy chiếm hữu:
“Anh là thỏ nhỏ của em, em sẽ không để bất luận kẻ nào cướp anh khỏi mình.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…”
“…”
“… Đờ mờ, tôi, tôi, tôi, cách cái màn hình thôi mà tôi cũng đỏ hết cả mặt, cứu với!”
“Đây, đây, đây là bị thao túng tâm lý à!!!”
“Ha ha ha ha ha em trai 03 đúng là cún con dễ lừa! Lần đầu bị lừa còn chưa đủ, đã thế lần thứ hai vẫn bị lừa, khổ ghê!”
“Em trai còn zin bị chị gái yêu diễm xoay mòng mòng.”
“Ha ha ha ha lầu trên tổng kết một câu chí lý thế!!! Chuẩn không cần chỉnh luôn!”
Số 03 vùi đầu vào cổ Ôn Giản Ngôn hít hà.
Dù sao nó cũng có vóc người Âu Mỹ, cho dù chưa nảy nở nhưng cảm giác áp bức mà nó mang lại vẫn không suy giảm.
“Tên em là gì?” Ôn Giản Ngôn ôm vai đối phương, dịu dàng hỏi.
“Lore.”
Số 03 Lore lầm bầm.
Một giây sau, âm thanh thông báo quen thuộc của hệ thống vang bên tai.
[Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành nhiệm vụ: Tìm ra tên thật của???
Thưởng tích phân: 200]
Có rồi.
Khóe môi Ôn Giản Ngôn cong lên.
Đúng lúc này, phía cuối hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân đi đến gần.
Lore ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt u ám quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Nếu như Lore vừa mới sà vào lòng Ôn Giản Ngôn giống như một con cún con vẫy đuôi loạn xạ thì hiện tại, nó giống như một con chó hung ác ngửi thấy mùi kẻ thù, quay về vẻ điên khùng cố chấp:
“Niall…”
Nó quay đầu dụi dụi lên người Ôn Giản Ngôn, cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào: “Thỏ nhỏ, anh nhớ trốn kỹ, chờ sau khi em giết được tên kia em sẽ trở về, nhanh thôi.”
Trong hành lang.
Thiếu niên ôm thỏ trắng chậm rãi bước về phía trước. Giữa lối đi nhỏ hẹp hỗn loạn điên cuồng, cả người cậu ta trắng tinh, ánh mắt xanh lam không hợp với hoàn cảnh xung quanh chút nào.
Chẳng bao lâu sau, Niall dừng lại.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào Lore vừa đẩy cửa đi ra cách đó không xa, khoé môi nở nụ cười: “Xin chào.”
“Cút.”
Thiếu niên tóc đen cầm con dao nhọn trong tay, ánh mắt hung bạo.
“Xem dáng vẻ này, có vẻ mày đã tìm được anh ấy rồi nhỉ?”
Thấy Lore, Niall tỏ vẻ sực tỉnh, nụ cười trên môi càng tươi: “Mày chẳng bao giờ che giấu được cảm xúc của chính mình.”
“Thì sao?” Lore nheo đôi mắt đen láy: “Đứa nào thấy trước là của đứa đó.”
“Tiếc là, tao không đồng ý.”
Thiếu niên tóc trắng mắt xanh bước đến, đáy mắt lóe lên tia sáng âm u.
“Vậy được rồi, để tao nói theo cách khác.” Khoé môi thiếu niên tóc đen vẽ một nụ cười điên cuồng: “Đứa nào mạnh hơn là của đứa đấy.”
Niall nhìn cánh cửa phòng khép hờ sau lưng Lore.
Hơi thở con người đúng là phát ra từ trong.
Số 04 bị đóng đinh tại chỗ không thể di chuyển, số 01 là con chó điên không não, quyết không có chuyện tìm được nơi đây… Thú thật, nếu không nhờ trực giác tìm người đáng sợ của em trai, Niall e rằng mình sẽ không tìm được chỗ này nhanh như vậy.
Tuy nhiên… điều đó cũng không có nghĩa thỏ nhỏ thực sự là của họ.
“Thôi được rồi, dù sao tao cũng có nghĩa vụ dạy mày hiểu, thân là em trai không nên động vào đồ đạc của anh.”
Niall mỉm cười, lần đầu tiên đáy mắt lóe lên tia sáng hung ác như sói.
*
Ôn Giản Ngôn chạy như điên trong hành lang.
Hắn sử dụng hai đạo cụ. Ngoài áo choàng tàng hình thì còn một đạo cụ cấp B trong cửa hàng, con rối thế thân. Hắn có thể chế tạo một con rối mang theo hơi thở của streamer trong một phút đồng hồ. Mặc dù cửa hàng cấp E cũng có đạo cụ tương tự, nhưng xuất phát từ vấn đề lo lắng an toàn hắn vẫn mua một đạo cụ cấp B có tích phân cao hơn.
Thời gian càng dài hiệu quả càng tốt.
Do đó, khi hai anh em nhà kia tưởng rằng hắn vẫn bị nhốt trong phòng thì Ôn Giản Ngôn đã khoác áo choàng ẩn nấp lên người, chạy trốn theo hướng ngược lại.
Động tác của hắn rất khẽ, hơi thở không những bị che lấp mà còn bị con rối sao chép thay thế, gần như không có khả năng bị phát hiện.
Mặc dù hành lang bị bóp méo bởi sự xâm nhập của bệnh nhân có độ nguy hiểm cao, song lớp thảm dày dưới đất vẫn còn tồn tại, dễ dàng cắn nuốt hết thảy tiếng bước chân, không để lại chút dấu vết nào.
Ôn Giản Ngôn quay đầu thanh nhiệm vụ bên cạnh, tích phân tích luỹ dùng để qua màn đã đạt gần năm nghìn.
Tinh thần của hắn phấn chấn.
Phải biết rằng, chỉ cần tích đủ mười nghìn tích phân là hắn có thể thông quan!
Nếu những Boss khác cũng dễ lừa gạt như Lore, vậy việc thông quan của hắn sẽ rất đơn giản, thậm chí không cần đạt được thành tích bạch kim!
“Rầm!”
Đột nhiên phía trước có tiếng chém xuống dữ dội.
Ôn Giản Ngôn dừng bước.
Hắn hơi nín thở đứng tại chỗ, nhìn về phía của âm thanh.
Cách đó không xa là một căn phòng mở toang, phía trên cánh cửa chằng chịt vết chém kinh hoàng, dưới sự áp đảo của bạo lực, cánh cửa giống như tờ giấy lung lay sắp đổ giống.
“Kít kíttt…”
Tiếng kéo lê chói tai quen thuộc vang lên.
Giây tiếp theo, Edward bước ra khỏi cửa.
Trong hành lang chật hẹp, vóc người cường tráng hơn hẳn những người phương Tây khác của đối phương càng thêm nổi bật, cho dù chỉ là đứng nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được sự áp bức đến từ trực quan.
Mái tóc vàng rối bù, con ngươi xanh nhạt mang theo thần sắc nóng nảy bồn chồn, gã bước vào phòng tiếp theo.
Edward nhấc chiếc chân dài đá văng cánh cửa tiếp theo.
Tiếng động đinh tai nhức óc vang vọng khắp dãy hành lang.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha ha, vậy là Edward đang lục soát từng gian phòng một sao?”
“Cười chết tôi mắt, bảo sao đến tận bây giờ cũng chưa tìm thấy người!”
“Đúng là quá đơn giản và thô bạo!!!”
Ôn Giản Ngôn lặng lẽ nín thở, ẩn mình trong bóng tối.
Hắn lướt qua người Edward, nhìn về phía cách đó không xa… không xa sau gã là cầu thang dẫn xuống phía dưới.
Nếu số 01 và 03 đã xâm nhập vào không gian tinh thần của số 04 theo cách tương tự như trước đây, vậy thì chắc chắn tầng dưới có một lỗ thủng dẫn ra bên ngoài.
Băng qua đại sảnh lại băng tiếp qua lỗ thủng, nguy hiểm hắn phải đối mặt sẽ giảm đi rất nhiều…
Ôn Giản Ngôn vừa ôm bộ quần áo vướng víu vừa nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Áo choàng tàng hình không chỉ che chắn cơ thể mà còn làm giảm hơi thở và âm thanh xuống một mức độ nhất định, gần như khiến người khác không thể nhận ra.
Miễn là hắn đủ thận trọng, cẩn thận từng li từng tí thì xác suất bị phát hiện sẽ không cao.
Một bước, hai bước, ba bước.
Ôn Giản Ngôn nín thở, cố gắng giữ cho tất cả âm thanh mà mình phát ra ở mức nhỏ nhất, lưng áp sát vào vách tường để cách Edward xa nhất, lặng lẽ nhích từng bước về phía trước.
Rất nhanh, khoảng cách giữa hai người được thu hẹp.
Ôn Giản Ngôn gần như có thể ngửi thấy mùi máu tươi chưa bay hết trên người đối phương, có thể nhìn thấy rõ ràng cơ bắp cuồn cuộn như ngọn núi dưới bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh. Edward giống như cỗ máy giết chóc được huấn luyện bài bản, có thể dễ dàng bóp nát sọ não của nhân loại.
“…”
Cẩn thận, cẩn thận.
Yên tĩnh, yên tĩnh.
Ôn Giản Ngôn dán sát lưng vào vách tường, chậm rãi vòng qua bên cạnh đối phương.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A a a a a a a a cứu mạng, tôi hồi hộp quá!”
“Tôi cũng vậy tôi cũng vậy!”
“Đờ mờ, tôi không thể phân biệt được liệu mình có muốn streamer bị bắt hay không, cứ luôn cảm thấy dù hắn bị bắt cũng có cách chạy thoát thân!”
“Nhắc nhở thân thiện với mọi người ngồi trước màn hình, có thể thở rồi.”
Đột nhiên, hàng mi vàng nhạt của người đàn ông thình lình vén lên, giống như cảm nhận được thứ gì đó đã chết, con ngươi xanh nhạt của gã chuyển động, quét về hướng Ôn Giản Ngôn đào tẩu.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“???”
“!!!!”
“A a a a a a bị phát hiện sao? Chắc là không đâu? Tôi không tin nổi, cứu mạng a a!”
“Không thể nào, đây chính là áo choàng ẩn nấp mà! Mọi người đừng hoảng, tôi cảm thấy không có chuyện gì đâu!”
“Chờ đã… Tự nhiên tôi nhớ tới một chuyện, lúc trước ở trong phòng giam tôi nhớ streamer đã dùng áo choàng tàng hình một lần…”
“Mẹ kiếp, tôi cũng ấn tượng đoạn đấy. Khi ấy streamer chẳng làm gì cả, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không phát ra, thế mà kết quả vẫn…”
Ôn Giản Ngôn cũng nhớ tới chuyện này.
Phút chốc, tim hắn giống như bị một bàn tay bóp chặt, cảm giác hoảng sợ mãnh liệt lập tức đánh vào trong lòng.
Chết tiệt.
Hắn quên mất rằng, mặc dù chỉ số thông minh của gã không bằng Niall và số 04, thế nhưng có lẽ vì để lấp đầy khuyết điểm này, Edward được ban cho một loại trực giác đáng sợ giống như dã thú.
Lúc trước khi ở trong phòng giam hắn suýt chút đã bị bắt!!!
Tiếng máu chảy đánh trống reo hò bên tai Ôn Giản Ngôn, hắn gạt phắt chuyện phát ra tiếng động sang bên cạnh, dứt khoát nhấc chân chạy như điên về hành lang phía trước!!
Hắn nghiến chặt răng.
Mẹ kiếp, hắn mặc kệ luôn, cứ chạy trước rồi tính!
Trong tầm nhìn dao động, cầu thang rộng mở đang gần kề hơn, bóng tối âm u bị ánh sáng thay thế…
Ngay đây! Ngay bây giờ!
Ôn Giản Ngôn nghiến chặt răng, lao thẳng xuống cầu thang…
Nhưng hắn vừa mới bước xuống bậc thang đầu tiên thì một cánh tay to khoẻ như đúc từ sắt bỗng vòng qua eo hắn, kéo hắn về phía sau! Một giây sau, Ôn Giản Ngôn cảm giác mình bị người ta nhấc bổng, vóc người hắn rất cao, cân nặng cũng không nhẹ, thế nhưng lúc này lại như không có tí trọng lượng nào, bị Edward nâng lên một cách dễ dàng.
“… Đệt!”
Tiếng chửi thề đè nén thoát ra khỏi kẽ răng chàng trai.
Không biết là vì tức giận hay là vì bị đột nhiên ôm lên, Ôn Giản Ngôn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, máu dồn lên não, hận không thể cho gã đàn ông trước mặt một quyền.
Mẹ kiếp!
Rõ ràng có thể đi ngay rồi!!!
Cánh tay thon dài như bao bọc thứ gì đó giữa khoảng không, giống như giam cầm một hình người trong suốt đang ra sức giãy giụa, dù rằng không thể nhìn thấy nhưng cảm giác trong lồng ngực quá rõ ràng.
Người đàn ông nở nụ cười vui sướng, để lộ răng nanh sắc nhọn trắng tinh.
“Cưng à, bắt được em rồi.”
“Mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng mà…”
Edward chớp mắt.
Gã dễ dàng cầm tù người kia trong vòng tay, dùng một tay khác vuốt ve không khí, dường như đang xác nhận đường nét cơ thể của đối phương:
“Em đang ở đây, đúng chứ?”
“***!” Ôn Giản Ngôn tức giận đến độ hai mắt tối sầm.
Để cho đối phương không tiếp tục sờ lần xuống dưới, hắn đành chủ động huỷ bỏ áo choàng tàng hình trên người.
Một giây sau, cơ thể của hắn xuất hiện từ khoảng không.
Edward dừng động tác, cúi đầu nhìn ngực mình.
Khuôn mặt chàng trai đỏ lựng, đôi mắt màu hổ phách bùng lên tia sáng căm hờn.
Váy vóc xộc xệch, làn váy bồng bềnh phủ sa tanh, tất cả đều là chất liệu cực kỳ xa xỉ ánh lên tầng sáng mỏng manh, giống như một đoá hoa bung nở làm nổi bật vòng eo thon gọn.
Chiếc váy màu đỏ.
Đó là một chiếc váy màu đỏ vô cùng rực rỡ và xinh đẹp.
“…”
Edward sững sờ.
Một loại ham muốn mãnh liệt gần như khao khát ẩn trong mắt gã, giống như một kẻ lữ hành tìm thấy nguồn nước trong sa mạc dài vạn dặm, khiến cho bản năng của gã bộc phát, khát vọng rung động mãnh liệt trước màu sắc này.
“Đẹp thật.”
Gã thì thầm.
“…?”
Ôn Giản Ngôn ngơ ngác, nhưng hắn còn chưa kịp hiểu đối phương nói gì thì bỗng cảm thấy hoa mắt. Sau một hồi đất trời chao đảo, hắn nhận ra mình bị Edward đẩy mạnh lên tường.
Lưng hắn đập vào vách tường lạnh lẽo cứng ngắc, phát ra một tiếng “rầm” mạnh. Nội tạng trong người như bị lệch đi, trước mắt Ôn Giản Ngôn tối sầm lại, hắn cắn răng nuốt tiếng nức nở nghẹn ngào vào trong cổ họng.
“Đẹp quá.”
Edward cuồng nhiệt nhìn hắn chăm chú, thì thầm và ca ngợi hắn một cách điên cuồng.
“…”
Ôn Giản Ngôn vô thức ngửa người ra sau, da đầu run lên bần bật dưới cái nhìn của gã.
Ngay cả khi nhìn phần nội tạng đỏ tươi chảy ra từ trong bụng mình thì Edward cũng không lộ vẻ kích động như bây giờ.
Tuy nhiên, ánh mắt này… thực sự quá đỗi quen thuộc.
Kể từ sau khi tiến vào phó bản, Ôn Giản Ngôn đã bắt gặp ánh mắt này không chỉ một lần… Lore vừa mới ôm ghì lấy hắn, số 04 giúp hắn kéo tất lên, tất cả đều lộ vẻ mặt giống hệt nhau.
Nóng bỏng, điên rồ và mất kiểm soát.
Chết tiết.
Nếu như trước đây chỉ là một tên biến thái bình thường, vậy thì hiện tại… gã đã trở thành một tên biến thái nảy sinh ý đồ với hắn.
“!!!”
Đờ mờ!
Cứ thấy tình tiết phát triển sai sai!!!
Ôn Giản Ngôn cảm thấy sống lưng lạnh toát, một ý nghĩ muốn xoay người bỏ chạy dâng lên từ dưới đáy lòng. Hắn bắt đầu ra sức giãy dụa, thế nhưng lại bị đối phương nhẹ nhàng kìm hãm, như thể không phí một chút hơi sức nào.
“Xoẹt…”
Trong lúc giãy dụa, lớp vải sa tanh mỏng manh phát ra âm thanh bị xé toạc, vải vóc mềm mại rơi xuống chất chồng.
“03 vừa nói với tôi một điều rất thú vị.”
Edward cụp mắt nhìn chăm chú vào đôi chân săn chắc thon dài đang buông thõng bên eo mình.
Lớp vải mềm mại, trải dài, che khuất gần hết làn da, phản chiếu ánh sáng lấp lánh tựa như ngọc trai dưới ánh đèn.
“Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy nó rất lắm mồm, cái gì mà mặc hay không mặc, so với màu sắc, những thứ ấy chẳng có chút nghĩa lý nào.”
Giọng của Edward khàn khàn, ánh mắt u ám như bị mê hoặc, mang theo một chút mê luyến gần như mất hồn.
Gã vươn tay ra cầm bắp chân Ôn Giản Ngôn.
Bàn tay của người đàn ông rất lớn, dễ dàng đặt bắp chân thon dài của đối phương vào lòng bàn tay. Lòng bàn tay nóng hổi lập tức in dấu lên da, nhiệt độ dễ dàng lan tràn vào trong vải vóc.
Bắp chân căng cứng kia khẽ run lên, cơ bắp ẩn dưới làn da mỏng manh đột nhiên co rút.
“Bây giờ xem ra…”
“Đúng là thú vị.”
Edward khẽ cười, lồng ngực rung lên.
Gã cắn vành tai của Ôn Giản Ngôn tuyên bố: “Tôi không thích phụ nữ cũng chẳng thích đàn ông, tất cả con người đều chỉ là một vật chứa màu sắc.”
“Tôi nhớ con rắn độc kia từng nói, em thích tôi như thế này?”
Người đàn ông nhìn chăm chú chàng trai trước mặt bằng đôi mắt xanh lam đầy nhiệt huyết, yết hầu của gã nhấp nhô, giọng nói khàn khàn: “Cưng à, trùng hợp làm sao, tôi nghĩ mình cũng thích em mất rồi.”
Gã giơ tay lên ôm chàng trai rồi tự so sánh với mình. Vòng eo của hắn quá đỗi thon gọn, gã cân nhắc nói: “Tốt nhất vẫn nên vỗ béo thêm chút.”
Đôi mắt màu xanh của Edward dường như đang bùng cháy.
Gã dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn Ôn Giản Ngôn chăm chú:
“Tôi không muốn em cảm thấy ngột ngạt.”
“…”
Ôn Giản Ngôn thấy khó thở.
Trong tầm mắt mơ hồ, hắn nhìn thấy cách đó không xa, dưới cầu thang, đôi mắt màu xám lạnh lùng chứa đầy sát khí của số 04 đang chăm chú quan sát mọi động tĩnh phía bên này.
Khuôn mặt hắn ta vô cảm, thế nhưng vẻ mặt lại vô cùng khủng khiếp.
Đờ mờ nó.
Đéo thèm quan tâm nữa.
Ôn Giản Ngôn cắn răng nâng ngón tay lên, mở giao diện livestream trên không trung.
[Đạo cụ giam cầm]
[Huỷ bỏ]