Gia Hân nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của Diễm Phương rồi khuyên cô bé:
- Lưới trời lồng lộng, tuy thưa như khó lọt. Nếu em giết chúng thì chẳng khác nào em là bọn chúng cả. Rồi sau này, những kẻ như cậu ta cũng phải chịu sự trừng phạt của ông trời thôi. Chết rồi thì bị đày xuống địa ngục chịu tra tấn liên tục không ngừng nghỉ.
Cô liếc mắt sang phía người con trai cao lớn bất tỉnh nhân sự đang bị treo trên lan can của sân thượng. Địa ngục có 18 tầng với những hình phạt kinh khủng khác nhau. Người như cậu ta sau khi chết đi phải chịu hình phạt mài thành tương ở tầng thứ 17 (Thạch Ma địa ngục), hết thời gian chịu phạt phải chuyển lên tầng thứ 9 (Dầu Oa địa ngục) để nếm mùi vị bị quăng vào trong chảo dầu. Tiếp đến là bị cột làm trụ sắt bị nung đỏ ở tầng thứ 6 (Đồng Trụ địa ngục) và cuối cùng bị dùng kim rút lưỡi ở tầng thứ nhất (Bạt Thiệt địa ngục). Không phải chết là hết, cũng không phải trốn tội là xong, chỉ có đúng người đúng tội sẽ bị trừng phạt thích đáng.
- Nhưng chờ đến lúc nào cơ chứ? Chẳng lẽ chờ đến khi tôi chịu xong hình phạt của Uổng Tử địa ngục rồi tên chó chết này mới bị chịu trừng phạt ư? Thế giới này không công bằng đã lâu rồi thì để cho tôi chứng minh cho mọi người biết thế nào là công bằng. – Câu cuối cùng Diễm Phương như ra sức gào thét. Cô ta lao tới xô ngã cậu thiếu niên xuống dưới.
Gia Hân và Quốc Thiện thấy vậy thì lao tới. May mắn thay, Quốc Thiện đã chộp được cổ áo của cậu ta. Gia Hân đứng một bên cố gắng túm một bên bắp tay đang buông lỏng của cậu ta ra nhưng vì do trọng lượng quá lớn nên không thể đưa cậu ta lên ngay được.
Thấy dự định của mình bị ngăn cản, Diễm Phương nổi điên lên, phóng ra toàn bộ năng lượng trong cơ thể bắn về phía hai người. Nhưng kỳ lạ thay, hai người không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, giống như xung quanh hai người được tạo ra một lớp kết giới ngăn chặn tất thảy những thứ xấu xa muốn hãm hại hai người.
Ở phía bên này, đột nhiên Anh Tuấn tỉnh lại. Cậu ta thấy bản thân đang lơ lửng ở trên không trung thì la hét thất thanh khiến hai người bị bất ngờ, suýt nữa tuột tay cậu ta. Trong lúc đang cận kề cái chết, không dám nhìn xuống phía dưới, cậu ta ra sức nhìn lên trên kêu cứu: "Cứu tôi...cứu tôi. Mẹ tôi sẽ hậu tạ cho hai người."
Đến nước này rồi con nhớ đến mẹ luôn à?
Dồn hết tất cả sức lực để lôi cậu ta lên, hai người mệt mỏi thở hắt ra. Còn cậu ta, sau khi được cứu thì nhìn lên phía nữ quỷ đang tức giận và ngoại hình trở về thời điểm cô bế chết đi. Mặc dù hơi hoảng sợ nhưng nghĩ hai người phía sau kiểu gì cũng sẽ không để mình chết, cậu ta lên giọng:
- Sao mày chết rồi vẫn không tha cho tao? Lúc sống vô dụng thì lúc chết cũng vậy thôi cho nên lúc tao chưa nổi giận thì mày cút về nơi mày cần về đi. – Nói xong thì cậu ta nhổ một bãi nước bọt.
"Mày không nói không ai bảo mày câm đâu." – Tự nhủ trong lòng xong, nhằm lúc lệ quỷ phía trước còn chưa kịp nổi điên lên, Gia Hân đưa tay đánh lên cổ cậu ta khiến cậu ta bất tỉnh. Khi thấy người đã ngất xỉu ngã trên nền đất thì cô tiện chân đạp cậu ta hai đạp vào lưng.
Nhìn thấy cảnh này thì Quốc Thiện đứng hình một lúc. Ờ, đúng là anh cũng rất muốn đánh cho cậu ta một trận nhưng mà lương tâm cảnh sát không cho anh động thủ.
Gia Hân nhanh chóng niệm chú cường hóa vòng tay đồng xu cổ để trói nữ quỷ đã bị hận thù làm mờ mắt. Từng luồng âm khí lạnh lẽo và nặng nề lan toàn khắp không gian trường học, kể cả linh khí của cô cũng không đủ để kéo giữ cô ta lại. Trong lúc sợ dây màu đó đang trong trạng thái gần bị kéo đứt, cô nhanh trí kêu gọi sự trợ giúp của thổ thần khu vực này ra. Một tay bắt ấn giữ trạng thái của sợi dây, một tay dùng ấn Chỉ Thiên niệm chú:
"Niệm Quán Thế Âm niệm, Niệm Quán Thế Âm Mộ, Niệm tùng tâm khởi niệm phật bất ly tâm, nhân ly tâm, nạn ly thân, nhật thiết ly nhân, nhật thiết tai ưng hóa vi trần, động đáo thổ địa hiện thân tương hổ, khẩn thiết cầu xin, cấp cấp như luật lệnh."
Vừa niệm xong thì chưa đầy một phút sau, một ông lão dáng tự trích tiên, tay cầm quải trượng xuất hiện bên cạnh cô. Nhưng khác ở chỗ là ông không mang áo quần kiểu cổ đại mà mang một bộ áo vest khá thời trang, được là ủi cẩn thận.
Sự việc cấp thiết nên bỏ qua những chi tiết ngoài lề, Gia Hân lên tiếng:
- Cảm tạ Thổ địa xuất hiện, kính mong ngài ra tay trợ lực, giúp ta giam giữ nữ quỷ này. Sự việc cấp bách, không kịp thời chuẩn bị đại lễ nhưng xong việc sẽ có hậu tạ. – Thầy Long thường nói, thần tiên cũng đã từng có thời gian làm người, cho nên họ có những hỉ nộ ái ố thường thấy của con người. Cho nên muốn nhờ thần ngoài thành tâm phải có lễ vật. Nhưng mà hiện tại không kịp chuẩn bị, chỉ xin khất cho đến khi xong việc vậy.
Nghe cô nói vậy thì Thổ Địa cũng đồng ý, bay tới sau lưng cô và truyền cho cô luồng Thần Khí mạnh mẽ để duy trì sợi dây trói. Ở phía sau, Quốc Thiện che chở cho bác bảo vệ cùng Anh Tuấn đang ngất xỉu ở phía sau, bởi vì luồng âm khí mạnh mẽ này dường như muốn đánh tan hết tất cả sự sống ở gần nó. Tuy nhiên, khi đi qua người Quốc Thiện, nó bị đánh lật hướng và đi vòng qua anh, và anh biết là nó không ảnh hưởng gì đến mình cho nên che chở hai người họ ở phía sau lưng.
Giằng co một hồi lâu thì nữ quỷ phía đối diện cũng đã dần kiệt sức, cô ta dần dần buông lỏng, thay vì giận dữ thì lúc này, cô ta lại khóc.
- Tại sao vậy? Tại sao mọi người lại luôn ghét bỏ tôi? Tại sao mọi thứ không thể theo ý tôi được chứ? Tại sao... - Liên tục hỏi những câu tại sao nhưng không mong muốn nhận câu trả lời, Diễm Phương ngửa mặt lên trời không biết là đang hỏi ông trời hay là tự hỏi bản thân mình nữa.
Thấy cô bé đã dần dần bị khống chế và bình tĩnh lại, Gia Hân lại gần, dùng ngón tay trỏ điểm nhẹ lên trán của cô bé. Gia Hân muốn gợi lại những kỷ niệm đẹp đẽ của cô bé để cô bé nhận ra rằng dù trên thế giới này có 1000 điều bất công thì 1 kỷ niệm đẹp cũng là thứ có thể níu giữ chúng ta về với sự lương thiện.
Từng ký ức cứ chạy quanh trong đầu Diễm Phương, có những buổi chiều đi học thêm cùng Thành Dương, có những lần đi chơi cùng với mẹ, có những lần nhận được bằng khen của trường, có những lần nhìn thấy đứa bé đáng yêu nở nụ cười với mình,...Diễm Phương nhận ra rằng một phần trong ký ức của cô thật tuyệt với.
- Diễm Phương à, em luôn là một cô gái lương thiện. Thực chất em không muốn giết bọn chúng để trả thù. Em chỉ muốn chúng phải hối hận về những gì đã làm, nếu không lúc bọn chị tới, cậu ta đã ngừng thở rồi. Dù không thể bênh vực cho hành động tự sát của em nhưng gì dù em cũng là người bị hại, Thập Điện Diêm Vương cũng sẽ phát xét và giảm nhẹ tội nghiệt cho em ở Uổng Tử địa ngục. Sau này, em sẽ gặp lại mẹ mình sớm thôi. Quay về địa ngục em nhé?
Phía sau lưng, Quốc Thiện cũng đứng lên nói:
- Sau một thời gian tìm kiếm thì bọn anh cũng đã tìm kiếm được một đoạn camera hành trình của xe ô tô đỗ gần đó. Sau khi đưa tất cả bằng chứng và đoạn video mà các bạn học sinh này quay vào hồ sơ, Luật pháp sẽ cho em một câu trả lời. Dù muộn hay không thì công lý vẫn sẽ được thực thi. Ngôn Tình Hay
Oán khí xung quanh nữ quỷ bị giảm bớt, trạng thái linh hồn cũng quay về hình dáng chân thật ban đầu. Diễm Phương vừa khóc vừa gật gật đầu chấp nhận. Thấy vậy, Gia Hân vui mừng không xiết, thật may quá, cô bé đã nghĩ thông suốt rồi.
Cô bắt ấn, lôi chiếc xỉ* bằng gỗ bị sét đánh cho nên có màu đen tuyền ta, vừa lẩm nhẩm câu thần chú vừa nói: "Ngũ Giới phân ly, Thiên địa hợp nhất, Địa Ngục nhất môn, kính xin khai mở, Đầu Trâu Mặt Ngựa, thực thi hành pháp, tróc quỷ bắt hồn, may may nhận lệnh*".
Địa Ngục có tám cửa lớn, được trông coi rất nghiêm ngặt và cẩn thận. Cửa gần với Nhân giới nhất vừa có kích thước và độ dày lớn nhất. Chỉ tầm hơn 1 phút sau, một chiếc cổng vòm to lớn, màu xanh lục đậm được chạm trổ tinh xảo xuất hiện, ở phía trước, có hai người đàn ông mang bộ đồ quân lính thời xưa, mặt chữ điền góc cạnh và lạnh lùng không có một biểu cảm nào. Tuy nhiên, nhìn kỹ thì một người có hai cái sừng đen to ở trên đầu và một người có bộ tóc cam khác dài và uốn lượn vào nếp.
- Cho hỏi ai là người đã xin mở Quỷ Môn Quan vậy? – Một người trong số họ lên tiếng.
- Là ta. Cho hỏi hai vị là...
- Chúng ta là đầu trâu mặt ngựa, là quan quân làm việc dưới trướng của Diêm Vương. Chịu trách nghiệm bảo vệ Địa Phủ và bắt linh hồn tới số về Địa Phủ. Linh hồn nào cần phải đưa về Địa Ngục vậy.
Ờ, sao không giống như tưởng tượng cho lắm. Đầu Trâu Mặt Ngựa thì phải thân người còn đầu Trâu hoặc Ngựa, mặt mày hung hãn chứ nhỉ?
Quốc Thiện phía sau không thấy được hai hung thần của Địa Phủ nên chỉ nhìn vào khoảng không mà Gia Hân đang hướng về phía trước với hy vọng có thể thấy được gì đấy.
- Hai ngài không giống như ta tưởng tượng lắm. – Gia Hân cười giượng rụt rè nói.
- Địa phủ bây giờ số hóa rồi, ai cũng đề cao cái đẹp hết. Lúc trước ở giao diện cũ thì ai thấy tên Đầu Trâu này cũng hét toáng lên nhức hết cả đầu cho nên là Thập Diện Diêm Vương cũng cân nhắc bọn ta phải thay đổi chút xíu để làm tốt công việc của mình hơn. – Mặt Ngựa nói.
Ở bên kia, Đầu Trâu hơi hơn thua đáp:
- Mặt của cậu cũng không hơn là bao đâu. – Rồi lôi ra máy tính bảng, mở app công vụ của địa phủ ra rồi dò xung quanh và biết được có linh hồn ở bên cạnh cần đưa về.
Địa Phụ bây giờ cũng hiện tại thế, nhìn có vẻ chuyên sang 4.0 rồi chứ chả đùa
– Nguyễn Thị Diễm Phương, 17 tuổi, chết do tự vẫn. Bỏ trốn không xuống Địa phủ mấy tháng trời nay. May quá nhờ có cô mà ta chạy đủ KPI tháng này rồi. Cô bé theo ta về, Thập Điện Diêm Vương cùng Nghiệp kính đài đang chờ để xét xử đấy. Theo chúng ta.
Mặt Ngựa vung cây chổi lông về phía Diễm Phương, dây trói tự khắc buông lỏng ra, linh hồn theo quán tính đi về phía cửa Địa Phủ. Trước khi đi thì Diễm Phương còn cúi đầu chào cô và nhổ âm khí về phía Anh Tuấn đang ngất xỉu ở đằng xa.
Gia Hân và Quốc Thiện thở phào một hơi. Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc.
Thổ Thần phía sau cũng xin cáo từ. Trước khi đi thì ông nhìn hai người phía trước đang quay lưng về phía mình rồi cúi người chắp tay không để hai người họ thấy được rồi biến mất khỏi khoảng không.
Tuy nhiên, từ đằng xa, có một dây lớn cuốn lấy linh hồn của Diễm Phương rồi lôi đi, sau đó hất văng Đầu Trâu Mặt Ngựa vào cửa Địa Ngục rồi đóng sập cửa lại.
Đó là một người đàn ông dáng người thanh mảnh, mang một bộ áo quần rất hợp thời trang, trên da hiện lên những chiếc vảy màu xanh ngọc đẹp đẽ, xung quanh hắn ta tỏa ra một mùi hương mặn mòi của biển cả. Hắn ta nở nụ cười nói:
- Đồ vô dụng. Nếu biết ngươi không giết nổi mấy tên tép riu này, ta đã nhai ngấu nghiến linh hồn của ngươi ngay lúc đó chứ không phải cho ngươi sức mạnh rồi ngồi chờ ngươi giết người đâu. – Vừa nói hắn vừa liếm môi – Lâu lắm rồi ta chưa ăn linh hồn trinh nữ. Không biết mùi vị ra sao.
Có phải đây là kẻ mà đã cho Diễm Phương sức mạnh không?
Nghỉ lễ hơi lười nên tuần này chỉ có 1 chương, vì vậy mình đã cố gắng viết chương ngày dài hơn (một chút). Chương sau sẽ có sau 1 hoặc 2 ngày vì đang tới đoạn hấp dẫn. Mình muốn viết tiếp chứ không chờ cho nên các bạn kiên nhẫn đợi mình nhé.