Cô cũng đang dự tính để tới nhà thầy Long để trả lại cuốn sách chép tay kia nhưng mà không ngờ cô lại phải quay trở lại đây sớm như vậy.
Bây giờ đã gần 6h tối, là giờ tan tầm, tuy nhiên có khá đông người tới đây để xem bói và trả lễ.
Sự việc hôm qua cứ canh cánh mãi trong đầu của cô, cả ngày hôm nay làm việc nhưng đầu cứ vẩn vơ hết cả ngày. Chờ cho xong việc để đến đây nhưng cô còn phải chờ một lúc bởi vì thầy Long đang bận.
Khuôn viên của tổ hợp sân nhà vườn này vào lúc chạng vạng chiều tối được bật điện lên khá là sáng. Cô để ý thấy mặc dù đã gần tới giờ cơm tối rồi nhưng vẫn có người bưng một mân lễ quả tới ngồi chờ ở dãy ghế đá ngoài sân.
Gia Hân đang ngồi tại cái ghế mà lúc trước khi cô đến đây đã ngồi. Lúc này thì tâm trạng đã khác, sự tò mò của buổi hôm trước đã bị đánh bay bởi sử sầu tư lo lắng.
Nói thật thì cô đang sợ hãi. Không có lý nào một người qua 26 năm tồn tại ở giữa đất trời này tự dưng thấy quỷ lại cảm thấy hào hứng hết.
Cô còn nhớ, buổi trước đó, thầy Long có nói rằng cô có Thiên nhãn. Lúc đấy cô không tin, những giờ chủ nghĩa vô thần đã bị đánh bay hoàn toàn ra khỏi đầu cô. Ma quỷ có tồn tại và cô nhìn thấy nó.
Chiêm nghiệm lại những ngày quay thì có lẽ, cô bé mà cô gặp ở trường của Linh Lan chính là cô bé đã mất kia.
Tối nay là một buổi tối mát trời, gió hiu hiu thổi qua từ tán cây làm cho bóng cây hắt ra lung lay như một người đang vẫy vẫy cánh lá của mình.
Bẵng đi một lúc thì cậu thiếu niên hôm trước cô xuất hiện ngay trước mặt. Hôm nay cậu mang một bộ chiếc trắng quần xanh, đồng phục của một trường cấp 3 gần đó. Gương mặt thì toát ra hơi thở tươi mát của tuổi trẻ.
- Phải một lúc lâu nữa ông của em mới xong việc. Ông bảo em mới chị vào nhà ăn cơm trước đã.
Nói thật cô hơi ngại, cô chưa từng ăn cơm của người mà mình chưa quen thân thiết bao giờ, tuy nhiên giờ cũng đã tới giờ cơm rồi, xung quanh đây cũng ít hàng quán cho nên cô đứng lên đi theo cậu vào ngôi nhà mới xây ở phía bên phải.
Khác với hôm trước cô đi với bố mẹ thì lúc cô tiến vào trong gian nhà ăn lớn này cô gặp khá nhiều người. Có các cô khoảng 7 8 bác giá cỡ 40-50 tuổi ngồi cùng nhau ở cái giếng nước gần đó đang cùng nhau rửa mấy thau hoa quả cười nói rồm rả.
Thấy cô tò mò nhìn qua thì cậu bé trả lời:
- Mai có lễ lớn nên tối nay mọi người tranh thủ chuẩn bị trước để sáng sớm mai bắt đầu.
- Nhưng mà hôm trước chị tới cũng không thấy ai hết mà. Sao hôm nay nhiều vậy.
Nghe cô hỏi vậy, cậu ấy trả lời:
- Em cũng không biết giải thích cho chị như thế nào. Đại khái là giống như người Trung Quốc hay nói là đệ tử ngoại môn ý. Những cô này hay tới để nhờ ông em xem bói cũng như là muốn. Thường thì có những người sẽ trả lễ theo kiểu tiền công đức hay là mâm lễ quả, nhưng cũng có người sẽ trả lễ theo kiểu góp công góp sức tới giúp việc chuẩn bị lễ hay dọn dẹp phủ thời. Các bác ấy cũng có nhà riêng cho nên khi chuẩn bị xong xuôi hay không có việc gì nữa thì các bác ấy sẽ về nhà mình. Ai ở đây cũng có công việc riêng cả cho nên chỉ có giờ này là rảnh rang thôi.
Vừa nói thì 2 người bọn cô lướt qua một phòng ăn lớn, chứa được khoảng 40 -50 người, bây giờ có một vài người khác đang dọn dẹp lau chùi. Tuy nhiên, các cô không có dừng ở đó mà băng quay căn nhà đó tiến vào phía sau của khu đất này. Thật không ngờ, khu đấy này lớn như vậy
Hiện trước mắt cô là một căn nhà hai tầng cổ kính, được xây bằng gạch đá và gỗ lim, nhìn kiến trúc khá giống các căn nhà cổ ở Hội An. Mặc dù ở trong một khu đất được hàng rào kính bao quanh nhưng căn nhà này có một dãy tường rào cây hoa râm bụt được điểm xuyến một vài bông qua đỏ rực rỡ.
Mặc dù không có cổng nhưng hàng rào này không chỉ để tô điểm thêm cho ngôi nhà mà còn như một lời cảnh báo rằng không cho ai tự tiện tiến vào ngôi nhà này khi không được cho phép.
Bước vào bên trong thì chính giữa phòng khách có 1 bộ bàn ghế gỗ cổ, trên đó có 2 đứa trẻ đang ngồi cùng nhau đọc sách.
Gia Hân nhớ ra là hai đứa bé tên Ớt và Cà mà cô gặp đợt trước, hôm nay hai đứa mang một bộ đồ nhà trẻ, hình như cũng vừa mới đi học về.
Nghe thấy tiếng bước chân thì hai đứa quay mặt nhìn lại, thấy là anh trai và Gia Hân thì hai đứa bé đáng yêu nhảy xuống ghế, để cuốn truyện tranh mà chúng nó chỉ có thể nhìn hình chứ không có thể đọc chữ được lên bàn.
Đứa bé trai nhanh nhẩu chạy tới trước mặt chàng trai rồi nói:
- Anh Hai ơi em đói rồi. Mình ăn cơm được chưa?
Thiếu niên vuốt vuốt đầu của cậu bé rồi nói:
- Nãy anh bảo em đi tắm sao không tắm đi? Xí nữa ăn xong 15 phút phải tắm đi nghe chưa.
Bên này thì bé gái như củ khoai tây bên cạnh chạy tới trước mặt cô, khuôn mặt phúng phín ngước lên nhìn thẳng vào mặt cô, tay chắp sau lưng đáng yêu hỏi:
- Chị đến chơi với em đúng không ạ?
Cô chưa kịp trả lời thì cậu bạn đứng bên cạnh thúc giục đi tới phòng ăn để ăn tối trước khi đồ ăn bị nguội.
Đi vào một cái hành lang thông từ phòng khác là đến phòng bếp. Khác với lối kiến trúc bên ngoài thì phòng bếp trông khác hiện đại khi có bồn rửa bát, bếp điện, bàn ăn tròn.
Một người phụ nữ cỡ 50 tuổi đang loay hoay dọn đồ ăn để trên bàn. Biết có người tới, người phụ nữ lớn tuổi quay lại nhìn rồi nói:
- Cơm cô dọn ra sẵn rồi đấy. Chắc ông cháu chắc phải một lúc nữa mới xong xuôi cho nên ta để phần lại trong nồi rồi. Con cứ ăn đi rồi xong thì gọi ta qua dọn chén bát nha. Bé Liên mới đi làm thêm về cho nên cô phải qua dọn cơm cho nó – Nói xong thì quay qua nhìn cô nở nụ cười chào hỏi.
Thấy cô cũng cất tiếng chào hỏi rồi bác ấy cũng đáp lời rồi đi ra ngoài. Để lại không gian nhà bếp chỉ còn 2 người lớn và 2 trẻ em.
Cậu trai lên tiếng mới cô ngồi vào bàn ăn, rồi cũng ngồi xuống, hai đứa trẻ thấy thế cũng chạy lại leo lên ghế, ngồi rất chỉnh chu.
Ớt và Cà ngồi cạnh nhau, vì ghế quá cao nên chân đung đưa chờ anh trai mình gắp đồ ăn vào trong tô. Hình như hai đứa trẻ này được giáo dục rất tốt, mặc dù rất đói nhưng cũng không hối anh mình gắp đồ ăn nhanh lên.
Khi đã gắp đồ ăn xong cho hai đứa trẻ, mọi người cũng bắt đầu ăn cơm.
Hai đứa trẻ vừa xúc đồ ăn vừa tíu tít kể chuyện hôm nay ở trường cho anh của mình, thì là bạn nào vẫn còn tè dầm, bạn nào bị ngã ngồi khóc rồi là ở trường các cô giáo đang tập văn nghệ cho các bạn trong lớp.
Chàng trai trẻ ngồi bên cạnh vừa ăn vừa kiên nhẫn dịu dàng ngồi nghe hai đứa em của mình tíu tít trò chuyện.
- ------------------------------------------------------
Cô đã ăn xong, bên kia chàng trai cũng vậy nhưng mà hai bạn nhỏ vẫn đang ngồi ăn nghê nga. Nhìn cảnh trẻ con vừa ăn vừa tíu tít như vậy làm cô có chút gì đó vui vẻ, đáng yêu thật.
Chàng trai dù ăn xong rồi thì vẫn không quên theo dõi hai đứa trẻ bên cạnh ăn như thế nào.
Ngồi đối diện chàng trai, cô hơi tò mò hỏi:
- Chị đã biết tên em là gì chưa nhỉ? Chị là Gia Hân, hôm trước gặp mặt không kịp chào hỏi em rõ ràng.
- Em là Minh Dương, học sinh lớp 11. – Rồi hướng tay qua hai đứa trẻ đang ăn bên cạnh. – Đây là em trai và em gái sinh đôi của em tên Ớt và Cà, tên đi học là Minh Khôi và Minh Anh. Bọn em là cháu của ông Long ạ.
Ngoài bọn cô ra thì có lẽ trong nhà hiện tại không còn có ai. Hơi thấy kì lạ nên cô hỏi:
- Mình ăn trước thế này có sao không? Sao không đợi bố mẹ em về rồi ăn cơm cũng được?
Nghe cô hỏi vậy, Minh Dương chỉ cười buồn chứ không nói gì. Tuy nhiên, đứa bé gái đang ăn ngước lên nhìn cô rồi trả lời:
- Ông nói bố mẹ em đi gặp ông bà cố rồi vì ông bà cố ở một mình nên buồn, cho nên bố mẹ em phải đi ở với ông bà cố, ăn cơm với ông bà cố cho bớt cô đơn. Phải một thời gian nữa thật dài thật dài bọn em sẽ được gặp bố mẹ.
Nghe lời kể ngây ngô của cô bé, cô cũng hiểu được phần nào. Bây giờ thầy Long cũng đã 70 tuổi rồi, lấy đâu ra ông bà cố còn tồn tại chứ. Họa chăng cũng chỉ là lời nói lừa dối của người lớn để trẻ con bớt đau lòng mà thôi.
- Chị xin lỗi - Gia Hân hướng lời xin lỗi tới Minh Dương đang ngồi đối diện.
Cậu ấy chỉ cười biểu hiện việc mình đã quen với điều đó:
- Chị cũng biết rồi đó, ông nội của em là làm nghề tâm linh nhưng mà nghề nào chả có rủi ro. Việc nói cho người khác biết tương lai đã phạp vào điều luật thiên cơ bất khả lộ cho nên ai cũng vậy sẽ phạm vào KHUYẾT*. Khuyết tử tức là điều mà ông của em phải gặp phải. – Cậu cười buồn – Đôi khi em giận ông nội lắm, tại sao lại làm việc này trong khiến cho ba đứa bọn em không còn bố mẹ nữa. Nhưng mà ai sinh ra số mệnh cũng được sắp đặt, ông em cũng thế và bố mẹ em cũng vậy cho nên phải chấp nhận thôi. Nhưng mà cũng may mắn, ông em đôi khi có thể chuyển lời của bố mẹ cho bọn em, biết là hai người vẫn dõi theo và bảo vệ bọn em thì bọn em cũng vui rồi.
Nghe lời kể của Minh Dương thì cô nhận ra, việc tâm linh đôi lúc cũng chưa hẳn là việc mê tính dị đoan, đôi khi tâm linh giống như một biện pháp cứu rồi trái tim, linh hồn và cuộc sống của những người còn đang ở lại.
- ------------------------------------------------------------------------
Mộng Miên: Hôm rày bận quá nên mỗi ngày viết được 1 chút 1 chút, hi vọng vẫn mành lạc. Cảm ơn mọi người đã cố gắng đọc đến chương này, nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý bỏ qua.