• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vương Gia Lạc, tiên sư nhà ông nữa chứ, ông nói cái của khỉ gì thế, bà đây nhập nhằng gì với hắn bao giờ!”, nghe Vương Gia Lạc nói thế, Hàn Tố Phân nhịn thế nào được, vội vàng gào to mồm lên cãi.

Tuy rằng có từng cùng Vương Gia Lạc phát sinh quan hệ, nhưng đó cũng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi. Hôm nay trước mặt bao nhiêu người trong thôn như thế, bị Vương Gia Lạc đặt điều dèm pha, mà đối tượng lại còn là cái của nợ vô tích sự Lưu Nhị Hỉ, cho dù là ai cũng chẳng bằng lòng cho được.

“Trưởng thôn, sao ông lại nói chị dâu Tố Phân thế được. Tuy rằng chị ấy góa chồng, nhưng ông cũng không thể bắt nạt chị ấy thế chứ”, Lưu Nhị Hỉ cười thầm trong lòng, nhìn hai người tranh chấp nội bộ ồn ào ầm ĩ, cũng vội vàng ra vẻ làm người tốt mà lên tiếng.

“Đúng đấy, trưởng thôn, Tố Phân một thân một mình cũng khó khăn lắm…”

“Đúng thế, Tố Phân góa chồng, ông lại còn bắt nạt người ta như thế”.

“Thôi bỏ qua chuyện này đi, trưởng thôn…”

Đám phụ nữ bên cạnh nhìn Vương Gia Lạc với Hàn Tố Phân cãi nhau om sòm, cũng nhanh chóng khuyên can.

Lưu Nhị Hỉ đứng kế bên, nhìn thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Vương Gia Lạc, trong lòng thoải mái khỏi bàn, xem ra sau này phải trêu chọc lão chó này nhiều thêm mới được.

Thấy mọi người đều đến khuyên can, Vương Gia Lạc cũng biết mình thân là trưởng thôn, không thể tiếp tục cãi nhau ủm tỏi nữa, hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Nhị Hỉ với Hàn Tố Phân một cái, đẩy đám đông ra đi về hướng nhà mình.

Thấy Vương Gia Lạc đi khá xa rồi, đám đông an ủi Hàn Tố Phân mấy câu, rồi cũng từ từ giải tán.

“Chị Tố Phân này, chị không sao chứ?”, Lưu Nhị Hỉ cười thầm trong bụng, ra vẻ ngây thơ vô số tội hỏi thăm Hàn Tố Phân.

“Hừ!”, Hàn Tố Phân hừ lạnh một tiếng, trừng mắt xấu hổ nhìn Lưu Nhị Hỉ, hờn mát nói: “Ra vẻ người tốt với tôi làm gì hả tên nhóc này, tôi hỏi cậu nhé, tôi nói với cậu có chó điên bao giờ”?

“Hí hí… Chị Tố Phân đừng có giận vội, em đùa tí ấy mà!”, Lưu Nhị Hỉ cười hí hí, nhẹ giọng đáp.

“Tên nhóc này giỏi nhỉ, cậu cố ý làm tôi khó xử đúng không…”, nhìn vẻ mặt mang chút ý trêu ghẹo của Lưu Nhị Hỉ, cơn giận của Hàn Tố Phân tự dưng nổi lên, ngón tay thon thon tức giận chỉ mắng.

Lưu Nhị Hỉ cười nhạt, chầm chậm bước đến trước mặt Hàn Tố Phân, cố ý đè thấp giọng, khẽ nói: “Chị Tố Phân, chẳng phải hôm nay lúc em lên núi, chị nói với em lúc ở hồ Ngọc Nhân còn gì…”

“Cậu…Sao cậu biết tôi ở đó…”

Hàn Tố Phân thầm kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên căng thẳng, vầng trán trắng nõn tức khắc đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp nhìn Lưu Nhị Hỉ.

“Hí hí, em không chỉ biết chị ở đâu, em còn biết chị ở đó với ai nữa cơ”.

Lưu Nhị Hỉ chưa kịp nói xong, Hàn Tố Phân đã nhanh chóng đưa bàn tay non mềm ra bịt kín miệng hắn, nhìn xung quanh với vẻ mặt lo lắng, thấy ở đây không có ai để ý mới yên tâm.

Cảm nhận được sự mát lạnh trong lòng bàn tay của Hàn Tố Phân, lưỡi của Lưu Nhị Hỉ vô tình liếm lên.

“A!”, cảm nhận được sự ẩm ướt trong lòng bàn tay, Hàn Tố Phân sợ hãi hét lên.

“Chị Tố Phân, chị chặn miệng em làm gì, em cũng đâu có nói chuyện chị vụng trộm với ai đó ra ngoài đâu”, Lưu Nhị Hỉ cười nhẹ như không nhìn Hàn Tố Phân, thấp giọng nói.

“Cậu…”, Hàn Tố Phân đanh mặt lại, sắc mặt trông rất lúng túng. Thảo nào, lúc làm chuyện đó với Vương gia Lạc ở bên ngoài, hình như nghe thấy có một tiếng kêu của ai đấy, hóa ra là tên nhóc Lưu Nhị Hỉ này.

Chưa cần nói đến cái khác, riêng nước bọt của đám người trong thôn cũng đủ để dìm chết cô.

Hàn Tố Phân nhìn Lưu Nhị Hỉ như thể cầu xin lòng thương hại, đôi gò bồng đào ép chặt lên cánh tay của hắn, nhõng nhẽo nói: “Nhị Hỉ à, chuyện này ấy, cậu thực sự không được nói cho ai đâu đấy nhớ, nếu không á, chị dâu đây xong đời là cái chắc”.

Cảm nhận được cảm giác kỳ diệu trên cánh tay của mình, Lưu Nhị Hỉ không kìm được cả người giật giật.

Mợ nó, cái con mụ dâm đãng Hàn Tố Phân này ấy thế mà lại không mặc đồ lót. Cảm giác hai cái điểm nhỏ nhỏ lồi lên cọ xát qua lớp áo ngoài, làm cho tên nhóc của Lưu Nhị Hỉ dần dần có phản ứng.

Lưu Nhị Hỉ nào đã từng gặp qua thế trận như thế này, ánh mắt nóng bỏng không kìm được mà lén liếc nhìn Hàn Tố Phân một cái.

Lúc này hắn mới phát hiện, Hàn Tố Phân mặc một chiếc váy xanh nhạt dài có hoạt tiết hoa nhí, trước ngực lồi lên như hai cái bánh bao thịt lớn treo lên đó, khe núi nơi sâu thẳm kia như sắp làm nứt tung cái váy ra.

“Nhị Hỉ, xem như tôi xin cậu đấy, cậu chôn chặt chuyện này trong lòng đi có được không”?

Thấy Lưu Nhị Hỉ nhìn chằm chằm vào ngực mình, Hàn Tố Phân mặt đỏ lên, trong lòng thầm rủa, thứ đó của tên nhóc này vô dụng rồi, sao còn dâm dê thế không biết.

Hàn Tố Phân đảo mắt một cái, đột nhiên cả người bổ nhào vào lòng Lưu Nhị Hỉ, vẻ mặt ngượng ngùng, đôi bồng đào phập phồng cứ dính chặt vào vòm ngực Lưu Nhị Hỉ, miệng ngọt như mía lùi, làm ra vẻ thẹn thùng mà nói: “Nhị Hỉ tốt của chị ơi, cậu xem chị sống một mình cũng khổ lắm rồi, xin cậu nương tay mà bỏ qua cho chị nhớ…”

Lưu Nhị Hỉ trong lòng gợn sóng, trai tân như hắn sao mà cưỡng lại được sức cám dỗ của một người đàn bà đẹp mặn mà như Hàn Tố Phân. Hắn đứng ngây như trời trồng, nhìn chăm chăm vào Hàn Tố Phân, chẳng thốt nên lời.

Gương mặt xinh đẹp của Hàn Tố Phân đỏ lên, như là đã hạ được quyết tâm rất lớn, một phát kéo bàn tay to lớn của Lưu Nhị Hỉ đặt lên đỉnh cặp núi đôi đầy đặn của mình, nhẹ giọng nỉ non: “Có được hay không nào, Nhị Hỉ”!

“To! To quá…”, lòng Lưu Nhị Hỉ khẽ rung động. Cặp ngực này sờ vào cảm giác như là hai cái bánh bao to mới ra lò, vừa nóng hổi vừa non mềm, bàn tay thô ráp của hắn kìm lòng không đậu, khẽ bóp nhẹ một cái.

“Ưm…”

Trước ngực tự nhiên nhói lên một cái, làm Hàn Tố Phân không nhịn được rên rỉ một tiếng, gương mặt ửng hồng, ngượng ngùng nhìn Lưu Nhị Hỉ, nũng nịu nói: “Nhị Hỉ tốt của chị ơi, cậu có muốn xem chỗ đó của chị đây trông như thế nào không?”

“Ừng…ực!”, nghe Hàn Tố Phương nói thế, Lưu Nhị Hỉ nuốt nước bọt, vội vàng gật đầu.

“Thế, thế sau này cậu không được nói với người ta, là cậu thấy chị ở trên núi đâu đấy nhớ”?

Sắc mặt Hàn Tố Phân hướm đỏ, nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý. Một thằng choai choai mà thôi, bà đây không tin không trị được ngươi. Than ôi, chỉ đáng tiếc, cái đó của tên này không nên thân, nếu không thì cũng muốn được nếm thử tên nhóc này thật.

“Như này, chị Tố Phân, sợ là như này không tốt đâu…”, Lưu Nhị Hỉ nhìn Hàn Tố Phân thẹn thùng trước mặt, khó khăn rặn nốt câu.

“Tại sao chứ, đừng thế mà, Nhị Hỉ…”, sắc mặt Hàn Tố Phân trầm xuống, nũng nịu truy hỏi.

Ngực của ta cũng cho tên nhóc mi sờ rồi, thế mà bây giờ lại nuốt lời, lẽ nào, Lưu Nhị Hỉ còn muốn kích thích hơn nữa sao?

Hàn Tố Phân mặt mũi đỏ bừng, nhẹ nhàng bắt lấy đôi tay của Lưu Nhị Hỉ, như xoay tròn mà xoa bóp bộ ngực mềm mại của mình.

“Ưm…”, rên nhẹ một tiếng, hơi nóng từ miệng của Hàn Tố Phân phả nhẹ vào dái tai của Lưu Nhị Hỉ mà nũng nịu: “Nhị Hỉ tốt ơi, đợi tí nữa đến nhà của chị Tố Phương đây, chị cho cậu xem cái này hay lắm…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK