• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A”

Hàn Tố Phân không nhịn được rên rỉ, xấu hổ lườm Lưu Nhị Hỉ một cái, lả lơi nói: “Tên nhóc thối… cậu… cậu mau ra đi chứ… cả người tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi…”

“À… em, em cố gắng, chị Tố Phân…”, Lưu Nhị Hỉ cười ngờ nghệch, nhìn vẻ mặt mệt mỏi rã rời mà vội nói.

“Thế… thế cậu nhanh lên nhé… cậu đi lâu thế không về… tôi sợ… chị dâu Trương Ngọc Hương của cậu sẽ nghĩ linh tinh…”

Mặt Hàn Tố Phân phiếm hồng, trong lòng cô ta cũng có chút không nỡ “cậu bé” phổng phao của Lưu Nhị Hỉ.

Nhưng cô ta sợ nói là Lưu Nhị Hỉ đến nhà mình lấy rau thơm mà đi lâu quá không về, Trương Ngọc Hương sẽ nghĩ nhiều, với lại cơ thể quả thật cũng không chịu nổi sự giày vò của Lưu Nhị Hỉ nữa.

Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ ngây ra, lúc này mới nhớ ra chị dâu vẫn đang ở nhà đợi mình đem rau thơm về.

Hắn ưỡn phần bụng dưới lên, vội ôm đôi chân nõn nà của Hàn Tố Phân, thuận theo nơi chốn bồng lai ẩm ướt đó, đâm phụt một cái vào trong.

“Ưm…”

Hàn Tố Phân không nhịn được rên một tiếng, thật sự không gồng lên được một chút sức lực nào, chỉ đành xuôi theo cử động của Lưu Nhị Hỉ trên cơ thể mình.

Cốc cốc cốc!

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập, doạ Lưu Nhị Hỉ giật bắn người, bao nhiêu tinh hoa tinh tuý gì bắn hết vào trong cơ thể của Hàn Tố Phân.

“Ô! Nhị Hỉ… sao cậu lại bắn vào trong rồi, lỡ dính bầu thì làm sao!”

Cơ thể Hàn Tố Phân bỗng nóng lên, vội mở mắt, nhìn Lưu Nhị Hỉ đang ra vẻ vô tội mà nói.

“Khụ khụ… chị à, em không cố ý đâu, hình như em nghe thấy có người gõ cửa ngoài kia!”, Lưu Nhị Hỉ cười ngây ngốc, ngại ngùng nhìn Hàn Tố Phân mà nói.

“A!”, trong lòng Hàn Tố Phân đột nhiên căng thẳng, chẳng hơi đâu để ý đến Lưu Nhị Hỉ đang nói gì, vội xoay người đứng dậy.

“Nhị Hỉ, mau dậy đi, tôi đoán là Vương Gia Lạc đến tìm tôi đấy, cậu mau lủi về từ phía cửa sau sân, đừng để lão ta nhìn thấy!”

Đệt! Lưu Nhị Hỉ mắng thầm trong lòng, vội rút ra khỏi cơ thể Hàn Tố Phân, luống cuống mặc quần áo lên.

Thứ bành trướng trong cơ thể kia đột nhiên biến mất, cơ thể Hàn Tố Phân không kìm được khẽ run lên, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thất vọng.

“Này, Tố Phân, mở cửa cho tôi, cô đang ở trong phòng làm cái gì thế! Cô còn không mở cửa là tôi đạp cửa đấy!”

Lúc này, mặt Vương Gia Lạc ngà ngà say đứng trước cửa gào to vào bên trong.

“Đây đây, ông vội cái gì, ông mà đạp hỏng cửa là không xong với tôi đâu!”

Hàn Tố Phân vẻ mặt căng thẳng, mặc vội quần áo, kéo Lưu Nhị Hỉ ra sân sau, hai khối trắng nõn trước ngực đè mạnh lên cánh tay hắn.

“Nhị Hỉ, cậu mau nhân lúc trời tối đi mau đi, nếu mà để Vương Gia Lạc nhìn thấy là hai ta xong đời đấy!”

Vừa nói xong, Hàn Tố Phân cũng không kịp đợi Lưu Nhị Hỉ nói gì nữa, luống cuống đẩy hắn ra cửa nhỏ sân sau.

“Tố Phân, làm gì thế hả, còn không chịu mở cửa!”, Vương Gia Lạc bên ngoài thấy Hàn Tố Phân vẫn chưa chịu mở cửa cho hắn, rõ ràng đã không còn kiên nhẫn, rống lớn vào trong nhà.

“Đây mà… ông không đợi tôi mặc quần áo được à!”

Hàn Tố Phân ngúng nguẩy đáp một tiếng, vội xoay mình nhìn Lưu Nhị Hỉ, xấu hổ nói: “Nhị Hỉ, cậu về trước đi, đợi khi nào rảnh, tôi vẫn tìm cậu gãi ngứa giúp tôi nhé…”

“Ừ… Được thôi, lần sau, em chắc chắn sẽ giúp chị gãi ngứa thật tốt…!”, lòng Lưu Nhị Hỉ nổi sóng, vội gật đầu đồng ý.

“Thôi ông biến đi ạ!”

Hàn Tố Phân lẳng lơ lườm Lưu Nhị Hỉ một cái, vội đi ra hướng cửa lớn, dù sao Vương Gia Lạc vẫn đang đợi ngoài đó, nếu mà ra muộn, chẳng biết lại ồn ào cái của khỉ gì.

Lưu Nhị Hỉ không kìm được nhìn bờ mông nẩy lên nẩy xuống theo bước chân của Hàn Tố Phân thêm mấy lần, cảm giác tiêu hồn động phách trên cơ thể cô ta lúc nãy ở trong phòng, làm hắn khó mà quên được.

Sắc mặt Lưu Nhị Hỉ trở lại nghiêm chỉnh, nhớ tới chị dâu vẫn còn đang đợi mình ở nhà, vội chỉnh đốn lại quần áo, bước nhanh về nhà mình.

Lưu Nhị Hỉ đi được nửa đường, tự dưng nhớ ra mình đến nhà Hàn Tố Phân để lấy rau thơm, bây giờ tay không về nhà, làm sao giải thích được với chị dâu.

Lưu Nhị Hỉ nghĩ một lúc, liền xoay người quay về chỗ cũ, đến cửa nhỏ sân sau nhà Hàn Tố Phân, rón rén lủi vào trong.

“Tố Phân, mau, mau làm ông đây cảm thấy mới lạ đi…”

Vừa vào đến trong sân, hắn đã nghe thấy rõ ràng âm thanh dung tục của Vương Gia Lạc.

“Biến đi, cả người đầy mùi rượu, khó ngửi chết đi được!”

Hàn Tố Phân chán ghét nhìn Vương Gia Lạc, cô ta vừa làm chuyện đó với Lưu Nhị Hỉ, làm gì còn hơi sức đâu nữa, liền vội đẩy gã ra.

“Hề hề… mai thôn ta chả có buổi bầu chọn trưởng hội phụ nữ là gì, bí thư Ngô vừa được phái từ trên thị trấn xuống muốn đến thăm thôn chúng ta, tôi mới cố ý mời cô ta một bữa to ở quán rượu Hải Vượng, uống quá chén rồi…”

Vương Gia Lạc không khỏi bặm môi, vẻ mặt dâm đãng nói: “Chưa nói cái khác, da dẻ cô này khá tốt, trắng trẻo đến nỗi véo được ra nước, không hổ là đến từ thành phố, tươi ngon mọng nước thật sự!”

“Ặc? Cô này đến thôn ta làm gì, ngày mai cái chức trưởng hội phụ nữ của tôi sẽ không có vấn đề gì chứ!”

Hàn Tố Phân kinh ngạc trong lòng, chẳng quan tâm gì khác, chỉ sợ sau khi cái cô chủ nhiệm Ngô kia đến thì cái chức trưởng hội phụ nữ của mình công cốc mất thì làm sao!

“Không sao, có tôi đây, không xảy ra vấn đề gì đâu!”

Vương Gia Lạc cười hề hề, bàn tay thô ráp hướng thẳng đến khối trắng mềm trước ngực Hàn Tố Phân, ra sức bóp mạnh một phát.

“A!”

Trước ngực chợt đau nhói, Hàn Tố Phân không nhịn được, kêu lên. So với sự dịu dàng của Lưu Nhị Hỉ, Vương Gia Lạc rõ ràng thô bạo hơn nhiều, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.

“Nào, Tố Phân, chúng ta mau làm một trận đi, lâu lắm không chơi với cô rồi, nhớ chết đi được đây này…”

Vẻ mặt Vương Gia Lạc thô tục, một phát ôm gọn cái eo thon thả của Hàn Tố Phân, bàn tay to lớn không hề khách khí mà luồn sâu vào giữa đôi chân cô ta.

“Tố Phân, cô xem chỗ này của cô đã ướt như vậy rồi, còn không mau để tôi yêu cô nào!”

Mặt Hàn Tố Phân đỏ ửng, đấy nào phải ướt, đấy là chất dịch của Lưu Nhị Hỉ vừa nãy mới ra trong đó bị chảy ra ngoài!

“Đừng… Gia Lạc… hôm nay thật sự không được, tôi mệt lắm, hay ta để hôm khác đi, tôi đảm bảo sẽ phục vụ ông thật tốt…”

Hàn Tố Phân vẻ mặt rã rời, cũng không biết là do mệt thật, hay là do trong lòng không tình nguyện, liền vội đẩy Vương Gia Lạc ra, nhẹ giọng nói.

Bốp!

Vương Gia Lạc đang hưng phấn bừng bừng, thấy Hàn Tố Phân mà lại dám từ chối mình, lòng bùng lửa giận, đánh một cái bạt tai mạnh đến nổ đom đóm mắt.

Bỗng chốc, trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của Hàn Tố Phân liền xuất hiện một dấu tay đỏ hồng.

“Mẹ kiếp con mụ lẳng lơ này, ra vẻ cái gì, hôm nay ông đây không làm chết mày không được mà!”

Vương Gia Lạc mạnh mẽ đẩy Hàn Tố Phân lên giường, ép chặt cô ta nằm xuống, bàn tay to lớn thuần thục cởi quần bò của Hàn Tố Phân xuống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK