• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ặc? Nhị Hỉ, em nói cái gì đấy?”, Lưu Đại Trụ đơ mặt ra, biểu cảm kỳ lạ nhìn Lưu Nhị Hỉ.

“Hừ!”

Lưu Nhị Hỉ hừ lạnh, tức giận mà gào lên với Lưu Đại Trụ: “Anh cả, anh tưởng rằng chuyện hôm nay em không thấy gì sao, anh làm thế không sợ chị dâu tổn thương à!”

“Nhị Hỉ, em còn nhỏ, còn có nhiều việc mà em chưa hiểu hết, đàn ông ra ngoài chơi bời không phải là việc rất bình thường sao, hơn nữa chị dâu của em cũng đâu có biết”.

Lưu Đại Trụ nhìn Lưu Nhị Hỉ mặt mũi hằm hằm, làm ra vẻ chẳng có gì to tát mà nói.

“Lưu Đại Trụ, anh làm như vậy có xứng với chị dâu không!”, Lưu Nhị Hỉ nhìn thái độ anh cả dửng dưng thờ ơ, đột nhiên nổi đóa, gọi cả họ tên của gã ta.

“Em vừa gọi anh là cái gì cơ! Lưu Nhị Hỉ, cái đồ nhát gan vô dụng này, tạo phản hả, em nói chuyện với anh của mình thế sao!”, Lưu Đại Trụ rõ ràng đã bị lời nói của Lưu Nhị Hỉ chọc tức.

“Em tưởng anh không biết chắc, không phải em thích Trương Ngọc Hương sao, cái thứ vô dụng đó của em, cho dù anh đây có ly hôn, em cũng cưới được cô ta chắc!”

“Em cưới được!”, thần sắc Lưu Nhị Hỉ có hơi đơ ra, sau đó vẻ mặt kiên định, nhìn Lưu Đại Trụ mà đáp.

Lưu Đại Trụ đột nhiên sững sờ, nhìn dáng vẻ vừa kiên định vừa chân thành của Lưu Nhị Hỉ, gã bỗng cảm thấy trước đây bản thân mình hình như hơi coi thường người anh em có chỗ đó bất lực này rồi…

“Được, thằng ranh, bây giờ em lớn thật rồi đấy nhỉ”.

Lưu Đại Trụ vẻ mặt nghiêm túc, bỗng vỗ mạnh một phát lên vai Lưu Nhị Hỉ, nhìn hắn đầy ẩn ý, xoay người bước đi.

“Anh cả, anh đi đâu đấy!”, Lưu Nhị Hỉ thấy Lưu Đại Trụ tự dưng im lặng rời đi, vội vàng cất tiếng hỏi.

“Anh phải ra bến đón xe rồi, sau này em cứ chăm sóc cho chị dâu… à, đúng rồi, bây giờ anh nên gọi người ta là Ngọc Hương mới đúng…”, Lưu Đại Trụ cười tự giễu, nói: “Đúng rồi, em quay về nói với cô ta, anh với cô ta không có quan hệ gì hết, bảo cô ta sau này muốn làm gì thì làm!”

Nói xong, Lưu Đại Trụ cũng chẳng ngoái đầu một cái, đi thẳng về hướng bến xe. Thực ra, lần này hắn về vốn là để nói chuyện ly hôn với Trương Ngọc Hương.

Trên thành phố có một quý bà giàu có nhắm trúng thân thể cường tráng của Lưu Đại Trụ, nhưng vấn đề là trước đó Lưu Đại Trụ nhất định phải ly hôn với Trương Ngọc Hương, nếu không thì khỏi mơ tưởng đến việc tiêu của bà ta một đồng nào.

Gã vốn còn đang nghĩ nên mở lời như thế nào, ai mà biết tên nhóc Lưu Nhị Hỉ này lại dám mò lên thị trấn tìm mình, dù sao bản thân cũng chẳng còn cảm tình gì với Trương Ngọc Hương, thôi thì cứ để hai người họ phát triển đi, cũng chẳng biết chỗ đó của tên nhóc này bất lực rồi, còn muốn làm gì với Trương Ngọc Hương nữa?

Lưu Đại Trụ rút thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn trong túi áo ra, vứt dưới chân Lưu Nhị Hỉ, nói: “Về nói với chị dâu em ký tên vào là hai người bọn anh sẽ hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa, sau này em muốn chơi với chị dâu em như thế nào thì tùy, chả sao hết!”

Lưu Nhị Hỉ chầm chậm nhặt tờ thỏa thuận ly hôn ở dưới đất lên, trong lòng thầm dâng lên cảm giác vui mừng, vội nhét vào túi áo.

Lưu Nhị Hỉ nhìn vẻ như chẳng có gì to tát của anh cả, lòng chợt nổi lên một tia lửa giận, không lẽ chị dâu xinh đẹp tuyệt trần trong lòng mình lại không đáng một xu trong tim gã?

“Được rồi, anh phải đi đây, nếu không sẽ lỡ xe mất, sau này em sống với Trương Ngọc Hương đi, chăm sóc tốt cho cô ấy…”, Lưu Đại Trụ nhìn Lưu Nhị Hỉ bên cạnh, nói nhỏ, sau đó bước nhanh về phía bến xe, đầu cũng không ngoảnh lại.

“Em nhất định sẽ chăm sóc tốt chị ấy, anh yên tâm!”, Lưu Nhị Hỉ nhìn hình bóng Lưu Đại Trụ xa dần, trong lòng âm thầm thề thốt.

Lưu Nhị Hỉ hít sâu một hơi, thu hồi lại cảm xúc, nhớ tới Triệu Nhã Lệ vẫn còn đang đợi mình trên phố, sắp xếp lại biểu cảm, bước nhanh về hướng mà bọn họ đã hẹn trước.

“Anh Nhị Hỉ, anh đi đâu thế, sao đi mãi mới về thế!”, Triệu Nhã Lệ thấy bóng Lưu Nhị Hỉ từ đằng xa đi tới, không bằng lòng nói.

Lưu Nhị Hỉ cười ngờ nghệch, ngại ngùng gãi đầu nói nhỏ: “À, chả là nãy anh có gặp chút chuyện, nên lỡ mất một chút, xin lỗi em nhé…”

“Hừ!”, khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Nhã Lệ bỗng ửng hồng, hừ lạnh một tiếng, xấu hổ nói: “Anh Nhị Hỉ, không phải anh đến tiệm tóc đó chơi gái đấy chứ…”

“Làm gì có, sao anh có thể đến nơi như thế được, hơn nữa anh cũng chẳng có bao nhiêu tiền, em biết mà”, Lưu Nhị Hỉ méo mặt giải thích.

“Thôi được rồi…”, Triệu Nhã Lệ gật gù, sắc mặt thay đổi, bỗng thở dài: “Ôi… Anh Nhị Hỉ, anh xem em chẳng còn cách nào kiếm tiền nữa, học phí biết phải làm sao đây…”

Lưu Nhị Hỉ nhìn Triệu Nhã Lệ thở ngắn than dài, cũng không biết nên an ủi thế nào, bèn vỗ nhẹ vai cô bé, nói khẽ: “Đi thôi, Nhã Lệ em đừng buồn nữa, anh Nhị Hỉ dẫn em đi mua đồ ăn ngon!”

“Thật á!”, Triệu Nhã Lệ vừa nghe tới đi mua đồ ăn, mặt mày rạng rỡ hẳn lên, tinh thần cũng trở nên phấn chấn.

“Ừ…”, Lưu Nhị Hỉ gật đầu, vội đáp. Vừa hay hắn cũng đã hứa mua cho Ngô Xuân Hoa một hộp kem dưỡng, dù sao cũng còn mấy chục tệ, chắc là cũng đủ rồi.

Lưu Nhị Hỉ nắm lấy bàn tay non mềm nhỏ nhắn của Triệu Nhã Lệ, bước đến hướng siêu thị bách hóa của thị trấn.

Mặt Triệu Nhã Lệ ửng hồng, cũng không giãy khỏi bàn tay to thô ráp của Lưu Nhị Hỉ, sờ vào bàn tay nhỏ non mềm mát lạnh thoải mái vô cùng.

Lưu Nhị Hỉ lấy hai hộp kem dưỡng trên quầy hàng xuống, thấy Triệu Nhã Lệ chỉ lấy mấy gói đồ ăn vặt rẻ tiền, trong lòng đột nhiên vô cùng thương cô bé, liền vội lấy thêm mấy gói khoai chiên trên kệ xuống, bỏ vào tay cô bé.

“Không cần đâu, anh Nhị Hỉ, mấy cái này đắt lắm…”, Triệu Nhã Lệ vội đem trả mấy gói khoai chiên về chỗ cũ.

“Nhã Lệ, em cứ cầm lấy đi, chút tiền này anh Nhị Hỉ của em vẫn có…”, Lưu Nhị Hỉ cưỡng chế nhét lại mấy gói khoai chiên cho Triệu Nhã Lệ, lộ ra vẻ kiên quyết.

Triệu Nhã Lệ đỏ mặt, trong lòng gợn lên cảm giác ấm áp, cuối cùng không tranh lại với hắn chỉ đành ôm mấy gói khoai chiên đó về.

Thanh toán xong, trong túi Lưu Nhị Hỉ cũng chỉ còn có mấy xu tiền lẻ, hai người nắm tay nhau giống như một đôi tình nhân đang trong thời kỳ nồng thắm, bước nhanh về hướng thôn.

“Mẹ ơi, con về rồi!”, Triệu Nhã Lệ vừa về đến sân đã gọi to.

“Về thì về, gào to thế làm gì, như con thần kinh ấy, sau này ai mà thèm lấy mày”, Ngô Xuân Hoa giọng hơi gắt gỏng, bước từ trong phòng ra.

“Thím Xuân Hoa, nè, đây là kem dưỡng cháu mua cho thím”, Lưu Nhị Hỉ vội lấy hai lọ kem dưỡng trong túi đưa ra.

Ngô Xuân Hoa trong lòng cảm thấy ấm áp, thẹn thùng nhìn Lưu Nhị Hỉ, lả lướt nói: “Nhị Hỉ, cảm ơn cháu nhé, để thím vào lấy tiền gửi cháu”.

“Không cần đâu thím ơi, có bao nhiêu đâu mà”, Lưu Nhị Hỉ vội vàng đáp.

Ngô Xuân Hoa đỏ mặt, nhìn Lưu Nhị Hỉ nói nhỏ: “Cảm ơn cháu nhé, Nhị Hỉ, hay đợi tý nữa cháu giúp thím kỳ lưng nhớ, tay thím với không tới…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK