• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A!”

Trương Ngọc Hương nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ xông vào liền hét lên một tiếng, bàn tay nhỏ bé vội vàng dừng lại động tác, vẻ mặt của cô đỏ bừng, cô xấu hổ trợn mắt nhìn hắn.

“Sao em vào mà không gõ cửa thế…”

Ánh mắt của Lưu Nhị Hỉ nóng rực, hắn nhìn quả dưa chuột được cắm vào “cô bé” của Trương Ngọc Hương được hơn nửa khúc, ngọn lửa ham muốn vừa mới dập tắt trong lòng hắn lại nhen nhóm bùng lên mãnh liệt.

“Chị dâu, em, em quên mất…”, Lưu Nhị Hỉ lúng túng gãi đầu, ngượng ngùng cười một tiếng.

Trương Ngọc Hương đỏ bừng cả mặt, vội vã rút quả dưa chuột ra, cô dùng tay che chắn hai quả bưởi to tròn mềm mại mà vô cùng nảy nở trước ngực kia, da thịt đỏ như con tôm lột vì xấu hổ, cô quyến rũ hừ một tiếng.

“Vậy, vậy em còn không mau đi ra ngoài ngay…”

“Ô… Em đi ra ngay đây…”

Lưu Nhị Hỉ lưu luyến không nỡ nhìn sang chỗ khác, khó khăn lắm hắn mới dời được ánh mắt khỏi người Trương Ngọc Hương.

“Thế em đi nhé, chị dâu, em đi nấu cơm trưa…”

Lưu Nhị Hỉ vội vã đóng chặt cửa phòng của Trương Ngọc Hương, quả thực hắn rất sợ bản thân sẽ không nhịn được mà lập tức bổ nhào tới. Hắn chạy nhanh xuống dưới bếp lo chuyện bếp núc.

“Chị dâu, cơm nấu xong rồi, mau đến ăn cơm thôi…”

“Ừ, đến đây…”

Trương Ngọc Hương đáp lại một tiếng, từ trong phòng đi ra, nét mặt của cô đỏ ửng, quả nhiên là cô vẫn chưa hết ngại ngùng bởi vì chuyện lúc nãy.

“Phải rồi, chị dâu, chiều nay em muốn cùng Triệu Nhã Lệ đi lên núi hái ít nấm rừng, tiện thể bắt cho chị mấy con chim trĩ để tẩm bổ…”, Lưu Nhị Hỉ và nhanh hai miếng cơm vào miệng rồi nói.

“Ừm, được, vậy em lên núi nhớ cẩn thận…”, trong lòng Trương Ngọc Hương cảm thấy ấm áp, dịu dàng nhìn Lưu Nhị Hỉ căn dặn.

“Vâng…”

Cơm nước xong xuôi, Lưu Nhị Hỉ trở về phòng nghỉ ngơi một lát, hắn ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, kim đã chỉ hai giờ chiều.

Lưu Nhị Hỉ sợ đánh thức Trương Ngọc Hương đang ngủ trưa nên nhẹ nhàng thức dậy đi tới sân, dùng nước lạnh rửa mặt mũi rồi nhanh chóng đi sang nhà Triệu Nhã Lệ.

Cốc cốc!

“Nhã Lệ, em mau mở cửa ra, anh là Nhị Hỉ đây…”, Lưu Nhị Hỉ đứng ở ngoài cửa, hướng vào phía bên trong gọi to.

Chỉ một lát sau, cánh cửa mở ra kêu két một tiếng, trên khuôn mặt Triệu Nhã Lệ tràn đầy vui vẻ, cô bé đem theo một cái sọt đựng đồ, từ trong nhà chạy vọt ra.

“Anh Nhị Hỉ, chúng ta đi thôi…”

Lưu Nhị Hỉ vội vàng cầm lấy cái sọt đựng đồ trong tay Triệu Nhã Lệ khoác lên vai mình: “Nhã Lệ, để anh đeo giúp cho, con gái chân yếu tay mềm như em làm sao có thể làm việc nặng nhọc như vậy được!”

Triệu Nhã Lệ e thẹn đỏ bừng mặt, thân thiết nhìn Lưu Nhị Hỉ, đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô bé nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay to lớn thô ráp xù xì của hắn.

Trong lòng bàn tay đầy mồ hôi của Lưu Nhị Hỉ cứ như vậy bị Triệu Nhã Lệ nắm lấy, kéo lên núi.

Trong dân gian có câu: Gần núi ăn núi, gần biển ăn biển! Lưu Nhị Hỉ cùng Triệu Nhã Lệ chậm rãi đi trên sườn núi khuất ánh mặt trời. Hôm nay bọn họ muốn đi hái nấm dại mà chỉ có chỗ râm mát như này mới có nhiều nấm mọc lên.

“Woa! Anh Nhị Hỉ, anh mau nhìn kìa, nơi này có nhiều nấm dại lắm đó!”

Bỗng nhiên Triệu Nhã Lệ ở trên một tảng đá lớn, nhìn thấy một mảng lớn nấm dại, xem ra số lượng kia ít nhất cũng phải đến mười mấy cân. Khuôn mặt cô bé ngập tràn sự vui mừng.

“Ái chà… Không phải chứ, Nhã Lệ, chúng ta vừa mới đến mà đã nhìn thấy nhiều nấm như vậy…”, trong lòng Lưu Nhị Hỉ cũng vô cùng vui mừng, vội vàng khen một câu.

“Ha ha… Anh Nhị Hỉ, chúng ta mau chóng hái đi…”

Hai người cười ha ha một tiếng, bọn họ nhanh chóng hái nấm dại rồi bỏ vào trong cái sọt đựng mà Lưu Nhị Hỉ đeo trên lưng. Lưu Nhị Hỉ mừng rỡ nói: “Nhã Lệ, anh thấy chỗ này ít nhất cũng phải năm mươi mấy cân lận, lần này học phí của em cũng được thu xếp ổn thỏa rồi…”

“Vâng ạ, anh Nhị Hỉ, cảm ơn anh nhiều lắm…”

Triệu Nhã Lệ nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ bởi vì bận rộn làm việc mà trên trán chảy ra rất nhiều mồ hôi, cô bé cũng không ngại bẩn, vội vàng cầm ống tay áo lên lau mồ hôi cho hắn.

Lập tức, có một mùi hương của con gái vô cùng dịu dàng thơm tho bay đến khoang mũi Lưu Nhị Hỉ, hắn không nhịn được mà rung động, bụng phía dưới cũng từ từ nổi lên phản ứng.

“Anh Nhị Hỉ, chỗ đó… Chỗ đó của anh hình như lại thức dậy rồi kìa…”

Triệu Nhã Lệ đỏ bừng mặt, nhìn xuống cái chỗ cao cao đang nhô lên nơi đũng quần của Lưu Nhị Hỉ, tâm hồn thiếu nữ mỏng manh không ngừng run rẩy, không nhịn được nói…

Khuôn mặt của Lưu Nhị Hỉ đỏ bừng, vội vàng nhìn xuống cái thứ của nợ kia, hình như nó lại không nghe lời mà dựng đứng lên rồi.

Cũng chả biết tại sao, từ lúc hắn uống thuốc Đông y mà Trương Ngọc Hương sắc cho thì “cậu bé” trở nên vô cùng nhạy cảm, chỉ hơi hơi kích thích là đã cứng luôn.

Triệu Nhã Lệ ngượng ngùng nhìn Lưu Nhị Hỉ, ánh mắt cô bé không nhịn được mà nhìn mấy cái vào nơi đang cửng lên ở giữa đũng quần của hắn.

Trước kia, cô bé từng nghe mấy người phụ nữ trong thôn nói qua, cậu bé của đàn ông càng to thì mới khiến cho đàn bà ở trên giường cảm thấy sung sướng như tiên.

Mặc dù Triệu Nhã Lệ cũng không hiểu “sướng như tiên” là gì, nhưng nhìn vẻ mặt của mấy người phụ nữ đó, cô bé cảm thấy làm chuyện này sẽ vô cùng thoải mái.

Triệu Nhã Lệ xấu hổ nhìn Lưu Nhị Hỉ, cô bé không nhịn được thẹn thùng hỏi: “Anh Nhị Hỉ, anh có thể cho em nhìn cái ấy một chút không, em lớn chừng này rồi mà vẫn chưa từng được nhìn thấy đâu…”

“Hả…”

Vẻ mặt Lưu Nhị Hỉ vô cùng sửng sốt, hắn còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Cô bé này, vậy mà lại muốn xem “cậu nhỏ” của mình, trong đầu hắn nhớ tới lần ở phòng khách nhà cô bé, chẳng lẽ, cô gái này bắt đầu hứng thú với chuyện ấy rồi sao?

“Nhã Lệ, em nhìn cái đó làm gì, có gì đáng xem đâu…”, Lưu Nhị Hỉ sửng sốt, không nhịn được bèn nói.

“Không đâu, anh Nhị Hỉ, em muốn ngắm một chút thôi mà, lần đó ở nhà em, anh cũng không cho em nhìn thấy, lần này anh cho em xem một chút đi mà, có được không, anh Nhị Hỉ…”

Triệu Nhã Lệ chu cái miệng nhỏ, nũng nịu lắc cánh tay của Lưu Nhị Hỉ, cặp vú mềm mại như có như không nhẹ nhàng cọ sát cánh tay hắn.

“Được rồi… Nhưng chuyện này thì em không được kể linh tinh với người khác, nhất là mẹ em!”, Lưu Nhị Hỉ có chút sợ hãi khi bị Ngô Xuân Hoa biết được nên vội vàng căn dặn.

“Dạ, anh yên tâm đi, anh Nhị Hỉ, em đâu có ngốc!”

Triệu Nhã Lệ vội vàng gật đầu, trong lòng tràn đầy sự mong chờ nhìn Lưu Nhị Hỉ, khuôn mặt xinh đẹp của cô bé đỏ ửng lên.

“Được rồi…”

Vẻ mặt Lưu Nhị Hỉ nghiêm túc, từ từ kéo khóa quần, nhanh chóng cởi quần xuống.

“Ôi… To quá… Anh Nhị Hỉ, sao của anh lại to như thế…”, Triệu Nhã Lệ mặt đỏ bừng, tò mò nhìn nơi cứng rắn, nóng bỏng như lửa của Lưu Nhị Hỉ, không nhịn được nói.

Bàn tay mềm mại nhỏ bé của Triệu Nhã Lệ vô cùng to gan mà nắm lấy cái nơi cứng rắn nóng bỏng ấy mà tụt lên tụt xuống mấy cái.

Hừ…

Lưu Nhị Hỉ mạnh mẽ hít vào một hơi, hắn cảm thấy một cơn mát lạnh mềm mại từ đôi bàn tay nhỏ nhắn của Triệu Nhã Lệ truyền tới, cái cảm xúc kích thích tuyệt diệu đó làm cho hắn vô cùng thỏa mãn mà rên lên một tiếng.

“Ơ, anh Nhị Hỉ, sao cái này của anh càng ngày càng cứng vậy… A, sao mà cả người em cũng nóng lên rồi này…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK