"Cẩm Băng tới chơi từ bao giờ thế?"
Anh ta một bên hỏi chuyện Tố Cẩm Băng, bên khác đi tới chỗ Tố Cẩm Huyên khom lưng hôn lên tóc cô.
Đôi mắt Tố Cẩm Băng nhìn chằm chằm vào màn thân mật trước mắt, đôi môi mím lại không vui, qua một đoạn thời gian mới miễn cưỡng trả lời:
"Em cũng vừa tới thôi anh rể."
Thương Chiến Nam buông vợ ra mỉm cười:
"Vậy tối nay ở lại ăn cơm với anh chị rồi hẳn về."
Tố Cẩm Huyên nghe xong liền đưa mắt ra hiệu cho em gái về đi, nhưng Tố Cẩm Băng không nghe lời hai mắt sáng long lanh khẽ gật đầu: "Dạ."
Động tác chuẩn bị đứng dậy của Tố Cẩm Huyên buộc phải ngừng lại, không nhịn được liếc mắt cảnh cáo em gái.
Đáng lẽ cô đã có thể lấy cớ đưa Tố Cẩm Băng về nhà để đường đường chính chính ra ngoài rồi, thế mà không biết đầu óc em gái cô suy nghĩ cái gì? Lại nhận lời mời của Thương Chiến Nam.
"Em xem em ấy thích ăn món gì, nói Chú Hải chuẩn bị." Thương Chiến Nam thuộc kiểu người yêu ai yêu cả đường đi, đối với Tố Cẩm Băng cũng xem như em gái mình, vì vậy sau khi dặn dò vợ tiếp khách chu đáo mới đi vào trong phòng thay đồ.
"Hôm nay bố mẹ được mời đi dự tiệc rồi, một mình em ăn cơm buồn lắm." Đối với ánh mắt oán thán của chị gái, Tố Cẩm Băng nũng nịu giải thích.
Tố Cẩm Huyên thở dài thu lại dáng vẻ trách móc, vẫy tay Tố Cẩm Băng: "Xuống nhà đi, chẳng phải em rất thích ăn món bò sốt vang sao? Chú Hải xuất thân là đầu bếp nhà hàng nổi tiếng đấy."
Tố Cẩm Băng ngoái đầu nhìn lại phòng ngủ của chị gái, đáy mắt hiện lên tia vẩn đục chậm chạp rời chỗ.
Bữa cơm vốn dĩ yên tĩnh có thêm Tố Cẩm Băng trở lên huyên náo hẳn lên, trong mâm cơm cô ta liên tục trò chuyện thu hút sự chú ý của Thương Chiến Nam, bỏ Tố Cẩm Huyên ngồi một bên.
Nếu người lạ nhìn vào còn tưởng cô ta mới là vợ của Thương Chiến Nam, chứ không phải là Tố Cẩm Huyên đang cúi đầu an tĩnh dùng bữa kia.
Kết thúc bữa cơm Thương Chiến Nam ngỏ ý để lái xe đưa Tố Cẩm Băng về nhà, nhưng cô ta lại tỏ ra bố mẹ mình rất nghiêm khắc thấy người lạ sợ sẽ bị hiểu lầm.
Mặc cho Thương Chiến Nam nói sẽ gọi điện trước cho bố mẹ, cô ta vẫn không đồng ý bám lấy tay chị gái.
Trời đã về khuya Thương Chiến Nam không yên tâm để Tố Cẩm Huyên chạy xe ngoài đường, vì thế bất đắc dĩ trở thành tài xế cho cô ta.
Trên đường về nhà Tố Cẩm Băng nghiên hẳn người sang một bên nhìn Thương Chiến Nam đầy si mê nói:
"Anh rể tháng sau em thực tập rồi, có thể đăng ký vào tập đoàn kỹ thuật Thương Dương được không?"
Thương Chiến Nam đang tập trung lái xe không nhìn ra tấm si tình cô ta dành cho mình, nghe xong cảm thấy không có vấn đề gì cả liền nhận lời:
"Bao giờ em qua báo với anh một tiếng."
Mục đích đã đạt được Tố Cẩm Băng mỉm cười thích thú: "Cảm ơn anh rể."
Miệng cô ta rất ngọt, câu anh rể phát ra càng ngọt hơn khiến Thương Chiến Nam không kìm được cong cong khóe miệng.
Nhà Thương Chiến Nam cách nhà bố mẹ vợ khoảng tầm hai mươi phút chạy xe, tới nơi Tố Cẩm Băng không xuống ngay mà ngó nghiêng nhìn vào trong lẩm bẩm: "Không biết bố mẹ em đã về chưa? Chỗ em hôm trước mới có vụ bị trộm lẻn vào nhà."
"Anh đưa em vào." Thương Chiến Nam đưa mắt nhìn Tố Cẩm Băng, bắt đầu cảm thấy cô em vợ này có chút phiền.
Tố Cẩm Băng không nhận ra cảm nhận của anh rể đối với mình đã có sự thay đổi, giống như còn chậm trễ nữa Thương Chiến Nam sẽ đổi ý, nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Nhưng mục đích của Tố Cẩm Băng giữa đường đã thất bại, ông bà Tố không những đã về còn về đúng lúc cô ta mới đi được vài bước.
Thương Chiến Nam thấy vậy cũng không đi tiếp nữa, nói với ông bà Tố vài câu rồi ra về.
"Bố mẹ nói ngày mai mới về cơ mà." Tố Cẩm Băng nhịn xuống cơn bực dọc trong người, nhỏ giọng hỏi vấn đề thắc mắc trong lòng.
"Công ty xảy ra chút việc bố mẹ buộc phải lên sớm." Khác với lời Tố Cẩm Băng đã nói, ông bà Tố thực chất đi tỉnh khác công tác chứ không phải tham gia bữa tiệc gì cả.
Thất bại thì cũng đã thất bại rồi, Tố Cẩm Băng ôm cánh tay của cả bố lẫn mẹ, làm đứa con gái hiếu thuận đi vào trong nhà.
"Con không ở nhà chạy tới nhà chị gái con làm gì? Đừng có mà làm truyền tin cho chị gái con đấy." Ông Tố cưng chiều nhéo má Tố Cẩm Băng căn dặn.
"Con sao có thể." Tố Cẩm Băng một mực phủ nhận việc mình đã làm, nghiêm túc thề thốt với Ông Tố.
Tố Bằng đương nhiên là tin đứa con gái út này rồi, bởi ông ta luôn cho rằng Tố Cẩm Băng là phúc tinh của mình.
Thời điểm Thương Chiến Nam đặt chân vào phòng Tố Cẩm Huyên đã lên giường.
Nhìn chiếc chăn nhô cao nơi mép giường, Thương Chiến Nam tự động nhẹ bước.
Một loạt các động tác đều được diễn ra trong ánh đèn mờ ảo, lúc nhà tắm truyền ra tiếng nước chảy, người trong chăn mới có động tĩnh, Tố Cẩm Huyên căng thẳng nắm chặt mép chăn, dường như rất sợ những lúc ở một mình với Thương Chiến Nam.
Qua một đoạn thời gian, Thương Chiến Nam khoác trên người chiếc áo choàng tắm vén một phần chăn Tố Cẩm Huyên đang đắp chui vào.
Anh ta kéo Tố Cẩm Huyên vào lòng, cúi đầu tìm kiếm đôi môi đã nhớ nhung từ lâu hôn sâu.
Lúc đầu Tố Cẩm Huyên còn cố giả bộ ngủ say, đến khi tay Thương Chiến Nam luồn vào trong áo thì không thể ở yên được nữa.
"Đau."
Một tiếng kêu than này thành công dập tắt được dục vọng của Thương Chiến Nam.
Anh ta biết việc đêm qua bản thân không tiết chế được cảm xúc đã làm cô đau, vì thế bàn tay kia từ từ rời khỏi áo cô.
"Anh xin lỗi ngủ đi." Anh ta đơn giản ôm chặt lấy cô tìm kiếm chút ngọt ngào, thanh âm ôn nhu thì thầm.
Ở nơi mắt Thương Chiến Nam không nhìn tới Tố Cẩm Huyên mở to hai mắt, cô hiểu nằm bên một người nhớ tới một người khác là sai trái, nhưng lời Tố Cẩm Băng giống như cuộn băng ghi âm phát đi phát lại trong đầu cô vậy.
Tự nhủ cô chỉ đến thăm Đổng Kiện Huân một chút chắc không sao đâu.