Tố Cẩm Huyên nghi hoặc cầm lấy di động trong túi xách ra, kiểm tra mới biết nó từ khi nào đã bị sập nguồn, chẳng trách từ tối qua tới giờ cô không nhận được bất kỳ tin nhắn nào.
Cô nhanh chóng mở lại điện thoại, rồi gọi cho mẹ chồng:
"Nghe thím Phương nói mẹ có chuyện tìm con?"
"Làm gì mà không nghe điện?" Thương Phu nhân có vẻ rất bức xúc vừa nghe thấy giọng con dâu liền lên giọng quở trách.
Tố Cẩm Huyên cảm thấy mẹ chồng mắng mình cũng không hẳn là sai, vì vậy nhẹ nhàng nhận lỗi: "Di động con bị sập nguồn mẹ thông cảm cho con."
Bạch Cúc Lam mặc dù vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng Tố Cẩm Huyên đã nói thế bà cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục trách móc cô thêm nữa.
"Chuẩn bị đi lát mẹ qua đón."
Bà ấy cái gì cũng không nói rõ khiến Tố Cẩm Huyên chẳng biết đâu mà lần, ấy vậy tình cảm giữa mẹ chồng và nàng dâu không được tốt, cho nên cô cũng ngại hỏi lại thành ra cứ thế vâng dạ nghe theo.
Thương phu nhân nhận được câu trả lời liền không nói thêm gì nữa, trực tiếp ngắt máy.
Tố Cẩm Huyên đặt di động xuống bàn, sau đó lập tức đi sửa soạn. Dù sao cô cũng sinh ra trong gia đình khá giả, ít nhiều cũng hiểu biết về giới thượng lưu, bọn họ quan trọng nhất là ánh nhìn của người khác về mình, việc ăn mặc không thể xuề xòa được.
Tố Cẩm Huyên lấy ra chiếc đầm cùng đôi giày Thương Chiến Nam mới mua cho mặc vào, sau đó đứng trước gương ngắm nhìn một lượt.
Trước khi kết hôn cô đã từng gặp qua mẹ chồng vài lần, bà ấy thuộc kiểu người xem trọng truyền thống từ sắc thái đến cử chỉ đều toát lên vẻ kiêu sa giáo dục tốt.
Lúc đầu cô chẳng mấy quan tâm về chuyện gia đình nhà chồng nghĩ gì về mình, có yêu thích cô hay không cũng mặc kệ, nhưng sau khi trải qua một đoạn thời gian cùng Thương Chiến Nam, lòng cô dường như đã có chút gì đó thay đổi, đôi khi cô không muốn nghĩ về tương lai nữa cứ phó mặc cho số phận đưa đẩy.
Khoảng mười phút sau Tố Cẩm Huyên ăn mặc chỉn chu xuống dưới nhà, không cần phải chờ đợi quá lâu đã thấy xe Thương phu nhân đỗ trước cổng.
Ngồi vào trong xe cô mới biết địa điểm mẹ chồng đưa cô tới là một trung tâm dạy nấu ăn.
"Mẹ không bắt con hàng ngày phải cơm bưng nước rót hầu hạ chồng, nhưng là phụ nữ vẫn nên biết một vài món ăn." Bà Cúc Lam liếc nhìn con dâu cất lời.
"Dạ con hiểu." Tố Cẩm Huyên lễ phép đáp lại.
Nói là tới học nấu ăn nhưng trung tâm này thực chất là nơi gặp gỡ của các vị phu nhân quyền quý, mỗi người đem theo một cô con dâu hoặc con gái giới thiệu lẫn nhau.
Tố Cẩm Huyên để không khiến mẹ chồng phải mất mặt, cả quá trình luôn thể hiện một cách xuất sắc, kể cả giáo viên cũng phải khen ngợi cô rất có thiên phú nấu nướng.
Nhưng bọn họ đâu biết vì để lấy lòng cha mẹ Đổng Kiện Huân cô đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào chuyện này, mỗi ngày đều theo bác giúp việc trong nhà học nghệ.
Bà Cúc Lam thấy người khác khen ngợi con dâu mình thì rất vui, ánh mắt theo đó nhìn Tố Cẩm Huyên có thiện cảm hơn.
Giờ học kết thúc bà ấy mang cô tới quán ăn quen thuộc dùng cơm trưa, có lẽ số phận trêu đùa đi ở đây Tố Cẩm Huyên một lần nữa gặp lại Đổng Kiện Huân.
Anh ta và một vài người nữa có cả nam lẫn nữ ngồi xuống vị trí cách chỗ Tố Cẩm Huyên hai dãy bàn.
Từ lúc Đổng Kiện Huân xuất hiện Tố Cẩm Huyên trở nên mất tự nhiên hơn, không những thế việc anh ta cố tình ngồi đối diện làm cô không thỏa mái.
"Cẩm Huyên."
Đầu óc Tố Cẩm Huyên giống như ở trên mây, Thương phu nhân gọi liên tiếp mấy câu cô cứ đờ đẫn ra đó, cho tới khi bà ấy mất kiên nhẫn gắt lên lúc này cô mới có phản ứng.
"Dạ mẹ."
Bạch Cúc Lam thở dài đặt đũa xuống: "Mẹ hỏi con và Chiến Nam có vấn đề gì trong chuyện đó không? Mẹ nghĩ tốt nhất cả hai nên tới bệnh viện khám cho chắc, sinh con tự nhiên rất tốt nhưng có sự can thiệp cũng không sao."
Tố Cẩm Huyên nghe xong hơi ngẩn ra, rồi lại như sợ mẹ chồng phát hiện ra điều gì đó vội vàng đáp lại:
"Con về sẽ bàn bạc với anh ấy."
Bà Cúc Lam gật đầu: "Chiến Nam hơi kỹ tính về vấn đề này, mỗi khi mẹ nhắc tới đi bệnh viện nó lại gạt đi, con nói nó sẽ nghe đấy."
Tố Cẩm Huyên hiểu ý tốt của mẹ chồng, hiện nay y học phát triển việc sàng lọc trước khi sinh được rất nhiều cặp vợ chồng quan tâm, ai mà không muốn đứa con mình sinh ra được khỏe mạnh, phát triển tốt...
Có điều bây giờ tâm trạng cô không thích hợp để nói tới vấn đề này, đôi mắt thâm tình dán chặt kia cô phải làm sao đây?
Bàn tay cầm đũa của Tố Cẩm Huyên bỗng nhiên đông cứng, chiếc đũa trên tay cứ thế rơi tự do xuống sàn nhà.
Tố Cẩm Huyên định cúi người xuống nhặt vô tình đập trúng đầu vào cạnh bàn.
Đôi lông mày bà Cúc Lam lập tức nhíu chặt lại: "Nóng ngóng cái gì thế? Gọi phục vụ mang đôi khác đi."
"Con xin phép vào nhà vệ sinh một lát."
Để tránh làm ra những việc xấu hổ khác, Tố Cẩm Huyên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, một phần để bản thân bình tĩnh hơn phần khác trốn tránh Đổng Kiện Huân.
Trong nhà vệ sinh cô liên tục dùng nước lạnh hắt lên mặt, rồi lại nhìn bản thân mình trong gương lẩm bẩm.
"Tố Cẩm Huyên mày sợ cái gì chứ?"
Cô không hiểu vì sao lại có bộ dạng tội lỗi thế này? Phải chăng đứng trước Đổng Kiện Huân cô đã không phải là cô của trước kia, người cùng anh ta hứa hẹn đi đến suốt cuộc đời?
"Huyên Huyên."
Vào lúc cô chuẩn bị bước ra ngoài, cửa phòng vệ sinh liền bị chặn lại, Đổng Kiện Huân thế mà đến phòng vệ sinh nữ cũng dám xông vào.
Tố Cẩm Huyên hoảng hốt lùi lại phía sau: "Sao anh lại vào đây?"
"Anh không còn cách nào khác, anh nhớ em tới mức phát điên rồi." Đổng Kiện Huân cái gì cũng không để ý, lòng anh ta chỉ có duy nhất làm sao để được ở cạnh Tố Cẩm Huyên mà thôi.
Ngày đó ở trung tâm thương mại nhìn cô và Thương Chiến Nam ân ái bên nhau anh ta giống như muốn điên lên vậy, anh ta rất sợ, sợ cô ở gần người đàn ông kia lâu sẽ nảy sinh tình cảm.