• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Thương Chiến Nam quay lại phòng Tố Cẩm Huyên đã tỉnh giấc. Nhìn cô vợ nhỏ trong dáng vẻ mệt mỏi lòng anh dâng lên cảm giác tự trách, lần nào cũng là anh không tốt biết cơ thể cô có giới hạn vẫn không kìm được mà dày vò cả đêm.

Thương Chiến Nam ngồi xuống mép giường ôm lấy Tố Cẩm Huyên nhẹ giọng hỏi:

"Có muốn anh ôm đi tắm không?"

Tố Cẩm Huyên vì chuyện đêm qua đã ngượng chín cả mặt, lại thêm bị Thương Chiến Nam ôm như vậy không tránh khỏi có đôi chút lúng túng, khẽ giãy gụa nói:

"Không cần em tự đi được."

Thương Chiến Nam chà chà trán vào má cô một lúc sau đó chủ động buông tay: "Bố mẹ đang chờ cơm đấy, em đi tắm rồi vợ chồng mình xuống."

Tố Cẩm Huyên khẽ gật đầu rồi túm chặt chiếc chăn trên người lao như bay vào trong phòng tắm.

Nhưng khi cả người bị bao phủ bởi dòng nước ấm áp cô mới nhớ ra chưa mang theo quần áo, chẳng lẽ lại quấn chăn ra ngoài?

Tố Cẩm Huyên tắt vòi nước đi, rón rén mở cửa ngó đầu nhìn ra ngoài, Thương Chiến Nam vẫn như cũ ngồi trên giường, sau một hồi trăn trở cô quyết định mở miệng nhờ vả:

"Chiến Nam lấy giúp em bộ quần áo trong tủ với."

Thương Chiến Nam nghe được thanh âm nhỏ nhẹ của Tố Cẩm Huyên liền ngước đầu nhìn qua, bên ngoài khe cửa gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra, cánh môi thoáng vểnh lên nét gian tà trêu chọc:

"Gọi là chồng."

Thần sắc Tố Cẩm Huyên lập tức co quắp lại, hờn giận đóng sầm cửa, thể hiện anh ta không lấy cũng nhất quyết không chịu gọi.

Khoảng hai phút sau ngoài cửa truyền tới tiếng gõ, Tố Cẩm Huyên im lặng cố thủ bên trong.

Thương Chiến Nam ôm bộ quần áo phụ nữ trên tay, tựa lưng vào mép cửa: "Em định ở trong đó mãi sao? Có gọi hay không anh vẫn là chồng của em mà."

Tố Cẩm Huyên hừ mạnh một tiếng nhất quyết không cho Thương Chiến Nam vừa lòng.

"Mở cửa ra đi anh lấy quần áo cho em rồi này."

Cuối cùng người nhượng bộ trước vẫn là Thương Chiến Nam, Tố Cẩm Huyên thấy vậy nửa tin nửa ngờ thò một cánh tay ra.

Thương Chiến Nam nhìn cánh tay trắng nõn trước mắt không nhịn được cười rộ lên, ngay sau đó thay vì đặt quần áo vào tay cô, anh lại đặt tay mình lên.

Tố Cẩm Huyên giật nảy mình một bên mắng Thương Chiến Nam vô sỉ một bên điên cuồng thoát khỏi móng vuốt.

Thương Chiến Nam nắm rất chặt phải tới khi Tố Cẩm Huyên sụt sịt mới cúi người hôn lên tay cô rồi thả ra.

"Trên người em có chỗ nào anh chưa nhìn qua sao?"

Tố Cẩm Huyên sợ hãi sói xám chốt chặt cửa, nhanh chóng mặc quần áo lên người.

Cô thầm nghĩ chuyện trên giường và hiện tại giống nhau được sao? Ở trước mặt anh ta không mặc gì làm cô cảm thấy bản thân rất trơ trẽn.

"Anh chị con còn ngủ hả?"

Ở dưới nhà bà Tố thấy có mình Tố Cẩm Băng phụng phịu đi xuống thì cất lời hỏi han.

Tố Cẩm Băng ngồi vào bàn ăn giọng điệu khó chịu nói: "Chị Cẩm Huyên còn làm nũng anh rể chưa chịu rời giường."

Trái ngược với con gái út, bà Tố nghe được lời này thì mừng ra mặt: "Sau này con lấy chồng rồi cũng vậy thôi, vợ chồng quấn quýt là chuyện tốt."

"Sẵn có anh rể con ở đây nhờ nó ngắm xem có mối nào tốt không? Con gái có thì gặp người thích hợp nên nắm bắt." Tố Bằng hạ tờ báo trên tay xuống tiếp lời vợ.

"Thịnh Đế ngoài anh rể ra còn có người nào tốt đây?" Tố Cẩm Băng nói với cái giọng ghen ăn tức ở, cô ta không cam tâm khi gả vào nhà thua kém Tố Cẩm Huyên.

Nhưng ông bà Tố nào nghe ra ý tứ sâu xa trong đó, chỉ nghĩ đơn thuần con gái đang từ chối mai mối.

Tố Bằng khẽ thở dài: "Đúng là hiếm người nào được như ảnh rể con hoàn hảo tất cả các điểm, chị gái con được cái tốt số chỉ mong nó biết trân trọng."

Lúc này Thương Chiến Nam nắm tay Tố Cẩm Huyên đi vào bếp, anh nhìn cả nhà đã đông đủ ái ngại nói:

"Chúng con xin lỗi đã để bố mẹ phải chờ cơm."

Trên bàn ăn không khí bỗng nhiên im ắng đến lạ thường, bà Tố ho nhẹ một tiếng phá vỡ yên tĩnh: "Con đừng bận tâm, bố mẹ chưa đói."

Thấy vậy Thương Chiến Nam mới mỉm cười kéo ghế đỡ vợ ngồi xuống:

"Mẹ vất vả rồi."

Bà Tố càng ngày càng ưng ý người con rể này, tuy địa vị hai bên có sự chênh lệch rất lớn nhưng Thương Chiến Nam đối với bọn họ một chút kiêu ngạo cũng không có, toàn bộ đều là lễ phép. Bà nhìn con gái rồi lại nhìn sang con rể, đôi mắt tràn ngập ý cười.

Kết thúc bữa sáng Thương Chiến Nam lần nữa bị Tố Bằng lôi vào phòng bàn chuyện làm ăn, Tố Cẩm Huyên lười nhác nằm tựa vào sofa ăn hoa quả.

Bà Tố ngồi bên cạnh quan sát sắc mặt con gái hỏi nhỏ: "Hai đứa tính bao giờ sinh con."

Tố Cẩm Huyên qua loa trả lời: "Bọn con mới kết hôn mà mẹ."

"Con tính sao thì tính nhưng nhà bên ấy có mỗi Chiến Nam thôi đấy, đừng để đến lúc bị thúc giục lại cuống lên." Bà Tố không hài lòng nói con gái một trận rồi đứng dậy.

Tố Cẩm Băng nhìn theo bước chân mẹ, dịch sát lại bên cạnh chị gái thì thầm to nhỏ:

"Chị anh Kiện Huân xuất viện rồi."

Tố Cẩm Huyên buông dĩa xuống bàn, đáy lòng bình yên chợt vì cái tên Đổng Kiện Huân mà dậy sóng.

Tố Cẩm Băng chăm chú nhìn chị gái, nói thêm: "Chị yêu anh rể rồi sao? Còn tính sinh con cho anh ấy nữa."

Yêu Thương Chiến Nam sao? Tố Cẩm Huyên liên tục lắc đầu phủ nhận.

Mới có một khoảng thời gian ngắn cô không thể nào thay lòng được, trái tim cô chỉ có duy nhất Đổng Kiện Huân mà thôi.

Để đánh gẫy sự nghi ngờ của em gái, Tố Cẩm Huyên ghé sát vào tai cô ta nói ra bí mật bản thân luôn che giấu:


"Em đừng nói với mẹ nhé thực ra chị vẫn uống thuốc tránh thai."


Tố Cẩm Băng biết được đầu tiên là giả bộ lo lắng: "Chị không sợ anh rể phát hiện?"


Tiếp đó đôi mắt tỏa ra ánh sáng của kẻ tiểu nhân.


"Chị..." Tố Cẩm Huyên đang định nói gì đó thì bị tiếng mở cửa ngăn lại.


Thương Chiến Nam từ phòng của Tố Bằng bước ra, vẫy gọi vợ: "Về thôi em."





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK