Bất giác vừa nghĩ tới nơi nào đó trong anh lại trở nên ngứa ngáy khó chịu, dẫu biết Tố Cẩm Huyên vẫn còn mệt nhưng lại không thể nào kiểm soát được cơ thể dán lại gần.
Thương Chiến Nam dùng sức ôm chặt lấy cơ thể xinh đẹp của Tố Cẩm Huyên, cánh môi hôn lên những dấu vết mờ ám trên cổ rồi ngực cô.
“Ư…”
Cánh môi ẩm ướt của Thương Chiến Nam kéo Tố Cẩm Huyên rời khỏi giấc mộng đẹp, đôi mặt phượng từ từ nhăn lại rồi mở ra.
Ngay tức thì đập vào mắt cô là mái tóc đen láy của Thương Chiến Nam, cùng lúc trên ngực bỗng truyền đến cảm giác đau nhói, cô kinh hãi đẩy đầu anh ra đồng thời nhích người lùi về sau.
Miếng ăn trong miệng đột nhiên bị lấy đi mất khiến Thương Chiến Nam ngẩn người trong chốc lát, đôi mắt hụt hẫng đáng thương nhìn Tố Cẩm Huyên.
“Huyên Huyên.”
Tố Cẩm Huyên mím môi khẽ thở dài rồi nhích người tới gần anh nhẹ nhàng thương lượng: “Chỗ đó em không được để tối có được không?”
Thương Chiến Nam được vợ chiều thì lên nước, gương mặt xụ xuống hờn dỗi.
Tố Cẩm Huyên mềm lòng chủ động dâng hiến nụ hôn của mình lấy lòng anh.
Thương Chiến Nam chưa bao nhận được sự sủng ái vô hạn này, đáy lòng tuy có kích động thế nhưng không vội phản kích mà kiên nhẫn bất động hưởng thụ.
Nụ hôn của Tố Cẩm Huyên cũng dịu dàng như con người cô vậy, đầu lưỡi ướt át mơn trớn trên cánh môi Thương Chiến Nam hồi lâu vẫn chưa chịu tiến thêm bước nào nữa.
Cuối cùng Thương Chiến Nam phải giơ tay đầu hàng ôm chặt cơ thể Tố Cẩm Huyên mãnh liệt hôn sâu.
Dây dưa trong chốc lát Thương Chiến Nam buông đôi môi đã bị mình đòi hỏi đến sưng đỏ ra, ngón tay nâng cằm cô lên híp mắt nói:
“Em không được nuốt lời đâu đấy.”
Tố Cẩm Huyên một khi đã xác định sẽ cố gắng vì cuộc hôn nhân này, mở lòng sống bên cạnh Thương Chiến Nam đương nhiên sẽ không từ chối việc cùng anh thân mật, hơn nữa cô cảm thấy mình không hề ghét làm chuyện đó với anh ngược lại có chút trông mong, cho nên xấu hổ gật đầu.
Nhận được lời đồng ý của vợ Thương Chiến Nam kích động không thôi, anh nhận ra thứ mình cần thực chất không phải việc giải quyết nhu cầu mà là sự thừa nhận của Tố Cẩm Huyên.
Đạt được thành quả này anh đã rất mãn nguyện rồi, thực sự không giám cầu mong gì hơn thế nữa.
Thương Chiến Nam kéo Tố Cẩm Huyên vào trong ngực cảm thụ niềm hạnh phúc không có câu từ nào diễn tả được trong lòng.
Tố Cẩm Huyên vùi đầu vào ngực Thương Chiến Nam lắng nghe trái tim anh vì cô mà loạn nhịp.
“Hôm nay anh không phải tới công ty sao?”
Bàn tay Thương Chiến Nam vuốt ve đường cong mềm mại trên lưng vợ, ngữ điệu lười biếng nói: “Trốn việc một hôm, anh chỉ muốn ôm em như thế này mãi thôi, không cần xuống giường nữa càng tốt.”
Tố Cẩm Huyên hơi ngồi dậy tì tay lên ngực Thương Chiến Nam cười nói:
“Thế thì không được rồi anh đã hứa cùng em đi xem mặt bằng mở quán rồi mà.”
Mái tóc dài của Tố Cẩm Huyên phủ lên ngực làm Thương Chiến Nam có chút ngứa ngáy, anh đưa tay lên bắt lấy một lọn tóc nhỏ quấn vào ngón tay: “Em tìm được địa điểm rồi?”
“Dạ bên Nam Hưng có chỗ em thấy rất được.” Tố Cẩm Huyên hào hứng nói cho Thương Chiến Nam nghe địa điểm mà mình đã tìm được trong bao nhiêu ngày lê la các trang môi giới nhà đất.
Thế nhưng Thương Chiến Nam lại không thích vị trí này cho lắm, đơn giản vì nó không cùng đường đi làm của anh.
Thương Chiến Nam không thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, ngoài mặt tỏ ý nghe theo Tố Cẩm Huyên nhưng trong lòng lại thầm tính toán.
Sau khi hai người kết thúc bữa cơm đầu tiên trong ngày liền đi tới phía nam thành phố xem mặt bằng.
Dưới những lời nói có cánh của nhân viên môi giới Tố Cẩm Huyên gần như có thể xuống tiền đặt cọc ngay lập tức.
Trong lúc Thương Chiến Nam còn đang nghĩ biện pháp ngăn cản, bất ngờ có kẻ không màng sống chết xông vào vùng cấm kỵ.
“Huyên Huyên.”
Đổng Kiện Huân không ngờ lại trùng hợp gặp Tố Cẩm Huyên ở nơi này, đôi chân giống như con thiêu thân lao về phía cô.
Thương Chiến Nam nhanh chóng ôm lấy thắt lưng Tố Cẩm Huyên đánh dấu chủ quyền, đôi mắt đề phòng dõi theo động tác người kia.
“Anh Đổng xin chú ý cách xưng hô.”
Đổng Kiện Huân sa sầm mặt, không thèm để lời Thương Chiến Nam nói vào trong tai, một mực muốn gây chiến.
Anh ta tự tin rằng trái tim Tố Cẩm Huyên vẫn nằm ở chỗ mình, ánh mắt ôn nhu nhìn cô thăm hỏi:
“Lâu rồi không gặp em khỏe không?”
Tố Cẩm Huyên đưa mắt nhìn gương mặt đen như đít nồi của Thương Chiến Nam nhỏ giọng nói: “Em khỏe cảm ơn anh đã quan tâm.”
Đổng Kiện Huân không hề nhận ra hoặc không quan tâm Tố Cẩm Huyên đang khó xử cố chấp nán lại cùng cô trò chuyện:
“Anh tới gặp khách hàng còn em sao lại ở đây?”
Bàn tay Thương Chiến Nam vô thức nắm chặt lại, nếu không phải sợ Tố Cẩm Huyên giận anh đã xông đến cho cái gã mặt dày này một trận rồi.
Anh cố gắng nén nhịn nói: “Huyên Huyên chúng ta về thôi.”
Tố Cẩm Huyên không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ, gật đầu thay lời chào Đổng Kiện Huân rồi cùng Thương Chiến Nam xoay bước.
Đổng Kiện Huân chằm chằm nhìn vào hai người, ngay khi Thương Chiến Nam đặt tay vào cửa xe sau lưng liền truyền đến giọng nói thách thức:
“Thương tổng anh không vui khi chúng tôi gặp nhau? Anh sợ cái gì?”
Thương Chiến Nam nhíu mày, hiển nhiên câu hỏi của Đổng Kiện Huân đã chạm trúng vào nỗi đau trong lòng anh.
Anh không muốn hai người họ gặp nhau thậm chí nhìn thôi cũng bất an, anh sợ Tố Cẩm Huyên gặp Đổng Kiện Huân rồi sẽ giao động, không còn để ý tới anh nữa.
Anh nghiêng đầu lén quan sát biểu cảm trên gương mặt Tố Cẩm Huyên.
Tình cảm giữa anh và cô quá mỏng, niềm vui chớm nở cứ thế bị sự việc này làm cho tan biến, nếu như không có Đổng Kiện Huân thì tốt rồi.