Chợt cậu đánh chủ ý về phía đống lửa đã được nhóm sẵn trước đó ở đằng kia. Bèn nhẹ nhàng tiến tới quay phải quay trái xác nhận xem có ai đang để ý đến mình không rồi mới bước.
Từng bước từng bước chân rón rén tiến lên, bên kia Lang Bát tuy đã giả bộ không thèm quan tâm nữa. Nhưng ánh mắt của cậu ta vẫn để dành đôi ba phần chú tâm đến hành động vừa rồi của Nguyên Lâm, tựa hồ đã nhìn ra hành động quái dở đó nhưng chỉ thở dài một cái mà không nói gì cứ thế lẳng lặng quay đi.
Khi đã đến gần đống lửa Nguyên Lâm lúc này nhắm trúng một thanh củi đủ nhỏ để không ai phát hiện, nhưng cũng đủ to để bớt phải mất sức khi phóng hoả.
Lập tức giơ cánh tay ra mà nhắm đến, thì bỗng cậu phát hiện một tên lính gác khác bên phía đối diện đang không hề chớp mắt lấy một cái nhìn vào chằm chằm về phía cậu, bất chợt ho lên một cái tỏ ý cảnh cáo.
Lúc bắt đầu thấy cái ánh mắt đó Nguyên Lâm không khỏi tý nữa giật bắn, rõ ràng đã nhìn ngó trước sau rồi. Mà tên này cứ như hồn ma vậy từ lúc nào mà đã nhắm đến cậu không hay. Thấy vậy Nguyên Lâm cũng đành thay đổi chủ ý, vội vàng xòe hai bàn tay ra vẻ hơ nóng chân tay cho ấm trước khi về ngủ.
Tên lính gác đằng đó thì vẫn vậy, khoanh tay dựa người vào một cây cột của lều trại bên cạnh, không hề rời mắt. Đến giây phút này thì Nguyên Lâm cũng chỉ đành bất lực hết cách, ậm hực ngậm chặt miệng thất bại quay về buồng ngủ được sắp xếp sẵn trước đó.
Chui vào trong buồng thì không khí cũng khác hẳn bên ngoài, chăn ấm đệm êm đã được chuẩn bị sẵn, gấp gáp tương đối gọn gàng ngăn nắp. Sự gọn gàng đến kỳ lạ này không khỏi khiến Nguyên Lâm có phần cảm giác không quen.
Nếu đây thực sự là căn buồng của một nam tử thì có khi nó còn sạch sẽ và ngăn nắp hơn bất kỳ căn buồng nào trên thế gian không phải bàn cãi. Tựa hồ không có gì nguy hiểm thì đây chính là nơi mà bất kỳ ai cũng muốn ngả lưng xuống. Nhưng thực sự nó là củ khoai nóng phỏng tay, muốn ăn mà không thể đụng.
Nguyên Lâm sau khi bước vào trong lều được một lúc, xem xét qua một lượt thì liền nằm xuống mà thò tay lấy tấm chăn trùm lên đầu. Từ bé đến giờ cậu chưa bao giờ được ngủ một cái đệm cũng như chăn ấm áp đến thế này. Thực sự thì trong lòng cũng có đôi chút không nỡ rời bỏ chiếc giường ấm này.
Thời gian từ từ trôi đi đến chừng canh 2 đầu canh 3. Lúc này cậu mới bật dậy dùng một cây que nhọn trong góc đục thủng lỗ nhỏ trên lều đủ để đưa một con mắt nhìn ra ngoài. Rồi vội vàng đưa ánh mắt ngó xem có ai đang tiến đến hay ở gần đây không.
Xác nhận không có ai lúc này Nguyên Lâm mới liền nhẹ nhàng lôi chiếc bánh bao mà Lang Bát đưa ban nãy, từ từ chậm rãi tò mò muốn mở ra xem bên trong rốt cuộc là có cái gì.
Sau khi mở thì bên ngoài là một mảnh vải khá dày, bọc bên trong thứ gì đó khác khá nặng. Nguyên Lâm cũng bản tính hơi tò mò đưa lên mũi ngửi qua thì đành cau mày măn nhăn nhó lấy tay vẩy vẩy không khí đi, vì mảnh vải này có mùi gì đó hắc hắc khá nồng đến mức khó chịu, tựa không khác gì mùi nước tiểu súc vật trâu bò cả.
Bất quá tự nhiên cậu thấy tức trong lòng, không biết có phải tên láu cá kia hết việc làm nên cố tình trêu chọc mình chăng. Chột dạ cậu vứt miếng khăn sang một bên chẳng thèm quan tâm nữa.
Đánh chủ ý của bản thân sang cái thứ được bọc bên trong, nhưng kết quả cũng lại làm cho Nguyên Lâm một phen gần thổ huyết. Tưởng gì đặc biệt chứ hoá ra là 2 viên đá cuội không hơn không kém. Cậu tức giận toan vứt toẹt đống này đi thì bỗng nhớ đến điều mà tên Lang Bát nói trước lúc bỏ đi ngủ.
Tên đó nhìn qua giống vẻ là đang ám chỉ Nguyên Lâm điều gì đó, hơn là tìm cách hãm hại một cách triệt để. Nhưng cậu cũng không thể nghe rõ được điều mà tên đó nói trước khi quay đi. Âu cũng dễ đồng cảm thôi, nếu nói to lên một chút, kiểu gì cũng sẽ bị tên họ Tống phát hiện.
Bỗng nhiên Nguyên Lâm như nghĩ ra điều gì đó, hình như hai viên đá mà cậu đã lầm tưởng là đá cuội vừa rồi có vẻ là đá lửa. Một loại đá chuyên dụng được tìm thấy từ các mỏ đá vôi, dùng để tạo ra lửa dễ dàng hơn các loại đá khác. "Đúng thứ mình đang cần đây rồi?"
Tròng mắt Nguyên Lâm bỗng tự nhiên sáng lên, một chút tia phấn khích trong đầu xuất hiện, nhưng cậu vẫn cảm thấy điều gì đó hơi quái lạ: "Sao tên Lang Bát biết được mình có ý định chạy trốn nhỉ, lại còn biết ý định phóng hoả của mình? Chẳng lẽ nó định để mình đốt cháy gì đó rồi từ bên khác, điệu hổ ly sơn nhân lúc hỗn loạn thoát thân một mình".
Cái suy nghĩ làm Nguyên Lâm vò đầu bứt trán, rồi cậu ta nhoen miệng lên vẻ ý tự cười chính bản thân mình. Không biết từ bao giờ mà cậu lại có cái bản tính đa nghi như một lão quái thế này.
Bất quá cậu lấy tay vẩy đi một cái xua tan đi cái suy nghĩ vừa rồi. Chẳng phải bây giờ cậu đã có thứ mình cần rồi sao. Không nhất thiết phải đau đầu thêm thứ khác nữa.
Cậu lôi hai viên đá lại định đánh thử xem, thì bất chợt một làn khói trắng từ bên ngoài xộc vào mũi, mặc dù khá thơm tựa không khác gì hương trầm. Nhưng chỉ với liều lượng nhỏ mà đã không khỏi khiến Nguyên Lâm say sẩm mặt mày, đôi mắt dần dần mờ đi.
Thấy có gì không ổn cậu nhanh trí lấy cổ tay áo bịt mũi lại nín thở chờ đợi làn khói tan đi, mà cũng không thể nín thở mãi. Vẻ vẫn không được, cậu vội vàng vớ lấy tấm chăn trùm lên người, được hồi thì bung tung ra, làn khói giống như ma xui quỷ khiến vậy, che kiểu gì mà cũng không che được, ngó nghiêng bất chợt làm cậu nhớ đến cái mảnh vải có mùi khai khai ban nãy.
Ắt hẳn không tự nhiên mà Lang Bát giấu thứ này cho cậu. Bèn ngó nghiêng một hồi thì cũng tìm thấy được nó, nhưng cũng rất vất vả, một giây phút cậu tự nhủ sẽ không bao giờ vứt đồ đạc linh tinh nữa.
Mà cái khăn này cũng thần kỳ, vậy mà lại hiệu quả ngăn chặn đến lạ thường. Mới đeo lên bỗng át đi hết tất cả mùi hương làn khói trắng, thần trí Nguyên Lâm cũng tỉnh lại ít nhiều.
Duy có chân tay vẫn có chút tê tê do tác dụng phụ của thuốc chưa được giải sạch. Nếu chiếc khăn có mùi dễ ngửi hơn một chút thì có phải là sẽ tốt hơn không. Cậu vừa trùm lên mũi vừa thầm trách cái tên mất dạy nào làm ra cái khăn khốn nạn này.
Được một hồi cuối cùng khói trắng cũng tan đi, Nguyên Lâm ngồi lại tính. Xem chừng đây là khói thuốc mê khá mạnh, mới hít có một chút ít mà cậu đã cảm thấy say sẩm mặt mày rồi. May mà có sẵn át chủ bài này, không thì cũng chả biết tiếp theo chuyện gì xảy ra nữa, cậu cũng mừng thầm trong bụng.
Cái số đến cuối cũng không hẳn là quá tệ, bất quá những người khác không có khăn giống cậu ắt sẽ ngủ không biết trời đất là gì. Lòng thương người trong cậu nổi lên, tiếc thay thân mình lo chưa xong thì khó kham nổi phần của người khác.
Bẵng xuống chừng khoảng nửa canh giờ sau, bên ngoài phát ra tiếng bước chân xì xầm chạy đi chạy lại, vẻ khẩn trương như đang vội vàng làm gì đó. Nguyên Lâm cảm thấy nóng trong người, nhịp tim cũng dần tăng lên.
Điều mà cậu sợ nhất cũng bắt đầu diễn ra, nhưng vẫn chưa tìm được phương án nào thực sự hữu dụng cả. Cậu tiếp tục ngó nghiêng bên ngoài qua cái lỗ đã được khoét sẵn trước đó. Một vài người đứng trước căn buồng, giọng to nhỏ bảo nhau:
_ … Ngươi đi kiểm tra đằng kia xem đám nhóc đã ngủ mê hết chưa? Còn ngươi qua đằng kia …
Bàn giao hết việc cho mấy tên lâu la xong, giọng của cái tên ra lệnh cũng dừng hẳn. Hắn ta rút ra mảnh khăn trên người bịt lấy mũi rồi vén màn chắn bước vào trong buồng ngủ của Nguyên Lâm.
Nguyên Lâm đằng bên này tuy vẫn khá sợ, nhưng cũng không ngăn được bật cười khích lấy một cái nhẹ, khi phát hiện tên này cũng có cái giọng chả khác gì lão cáo già Lưu Minh kia. Phải chăng tên đó có sở thích quái gở là sưu tập mấy tên cùng chất giọng hay sao.
Sau thì cậu cũng che miệng giấu đi sự buồn cười nhanh chóng nhảy phóc lên đệm, không quên cất những thứ vừa bày ra với tác phong nhanh nhẹn trước khi tên kia bước vào, nhắm chặt mắt giả bộ ngủ thầm nín thở bình tĩnh chờ đợi.
Tên lính kia tên Bàn Thử, mắt to mày rậm thân người thì gầy gò nhưng được cái nhìn chân tay khá rắn chắc. Miệng nhô ra hai chiếc răng cửa không khác gì một con bọ gặm nhấm, cái tên nói lên tất cả ( Thử trong Hán Việt là Chuột) bộ dạng giống một tên chuyên giỏi nịnh bợ sống bằng mồm mép lanh lẹn.
Tiến về chỗ Nguyên Lâm đang ngủ, hắn đưa mắt ngó nghiêng nhìn ngắm nghía hồi lâu, thấy không có điều gì bất thường hắn ta đưa tay ra lay lay Nguyên Lâm một cách cực kỳ thô bạo, thấy vẫn không phản ứng gì thì thầm gật đầu, rồi bèn chui ra ngoài vứt luôn miếng khăn bịt mũi sang một bên. Hít lấy một hơi thật sâu, nói lên một câu vẻ chửi rủa:
_ Hừm cái bọn kiến con này, tên nào tên nấy hôi như cú.
Từ đằng xa có một tên khác cũng đang lại gần điệu bộ giống một tên ngang hàng và khá thân thiết với hắn, vẻ không an tâm điều gì đó đưa giọng lên hỏi:
_ Tống ca ban nãy nhắn bảo để ý kỹ tên nhóc này, phải kiểm tra thật kỹ không để sai sót.
_ Xời, ngươi cứ phải lo, đám nhóc con kể cả có tỉnh bơ ra thì cũng làm được trò trống gì. Chả nhẽ chúng có thể hô phong hoán vũ, vận chuyển càn khôn sao? Rồi mai, mốt lên kinh đô thì cũng bị moi ruột mổ gan ra bán thôi.
Bàn Thử kia đáp lại với giọng chắc nịch, tay vuốt vuốt cằm, vẻ mặt vênh váo. Tên còn lại thấy thế cũng chỉ biết lắc nhẹ cái đầu, hạ giọng như muốn giảng giải điều gì đó:
_ Thế thì ngươi lại không nhớ lý do vì sao Lưu lão đại bắt chúng ta đóng giả thương nhân thu nhận trẻ con lưu lạc không?
Bàn Thử cũng ra điệu, sắc mặt có chút biến đổi khi nhắc đến cái tên "Lưu Minh" không biết là hắn sợ hay là nể nữa, nhưng cách nói chuyện của hắn cũng có đôi chút cải sắc:
_ Điều này tất nhiên ta biết, Lưu ca đã dặn không biết bao nhiêu lần. Trên ngọn núi mà chúng ta đang đi qua này có cường giả. Nếu mà lộ rõ ra thì kiểu gì cũng bị nhân vật đó ra tay. Vạn nhất đi vòng qua chỗ khác không phải được rồi sao? Nhiều khi ta cũng chả hiểu Lưu Ca nghĩ gì nữa.
Tên bên kia nghe vậy vẻ cũng không chịu được, lấy tay vỗ một phát vào đầu Bàn Thử làm hắn không khỏi dúi người một cái về đằng trước, lên giọng:
_ Lưu ca tính kế, liệu còn để mấy người chúng ta xía mồm phán xét sao?
Nghe vậy Bàn Thử cũng chỉ biết cười trừ gật gù tán thành, tay xoa xoa nhẹ chỗ đầu vừa bị vỗ. Nguyên Lâm cũng được phen hú vía, hóa ra đây chính là kế hoạch mà tên Cáo Già Lưu Minh đó nghĩ ra, kế sách kiểu này mà cũng nghĩ ra được.
Nhưng cũng qua cuộc nói chuyện vừa rồi đột nhiên làm Nguyên Lâm suy nghĩ đến người đã cứu mình ban sáng ở trên núi nọ, không biết có phải là cùng một người. Trầm ngâm hồi lâu thì bỗng nhiên giọng nói tên họ Tống từ đâu vang đến không khỏi làm Nguyên Lâm mở chừng hai mắt, lắng tai chú ý:
_ Ta bảo các kiểu kiểm tra kỹ tên nhóc này, các ngươi đã kiểm tra chưa? Ngồi đây mà tán róc à?
Hai tên kia cúi gằm mặt xuống, như hai tên hạ nhân vậy. Hóa ra thương đoàn hắc ám này cũng phân rõ thứ bậc khá là chi tiết, mấy tên có cấp bậc thấp hơn tuyệt nhiên không dám ho he hay phản kháng bất kỳ mệnh lệnh nào từ cấp trên, Bàn Thử thì có vẻ quen mặt hơn nên ngẩng lên đáp lại:
_ Bọn đệ kiểm tra rồi nhị ca, nó ngủ như chết.
Nghe vậy tên họ Tống vẫn có vẻ chưa tin, xông vào trong buồng của Nguyên Lâm ngó nghiêng. Một cảm giác lạ thường có đôi chút kinh hãi khiến cậu thầm đổ mồ hôi hột.
Họ Tống ta đưa ánh mắt đáng sợ ngó từ đầu đến chân, rồi sực một cái áp sát cái miệng gần mắt Nguyên Lâm, bất ngờ thổi phù một cái vào mắt làm cậu ta suýt chút nữa mở ra. Nhưng vẫn may thay không bị phát hiện, nín thở tim đập loạn xạ.