Trầm ngâm nghĩ vu vơ về một điều gì đó, cuối cùng chốt một hơi thở thật sâu. Dùng toàn lực phóng thanh lao trên tay về một hướng vô định, mà lại đúng hướng mà Nguyên Lâm ta đang từ xa lao tới.
Trước ánh mắt đầy bất ngờ của Lang Bát, nhưng tay thu lại không kịp. Tuy sức cậu nhóc chẳng là bao, nhưng với lực của một người bình thường cộng với thanh lao nhọn thì cũng là một sự uy hiếp không hề nhẹ.
Thanh lao bay vun vút, xuyên qua làm gió lạnh nhắm người Nguyên Lâm mà phóng tới. Chưa kịp làm hay phản ứng gì, Lang Bát ta chỉ kịp hét lên một tiếng.
Đằng kia Nguyên Lâm cũng giật mình trước tiếng hét của Lang Bát, ngó thấy thanh lao. May thay vẫn kịp xoay người lại, sượt qua ngay phần cổ của Nguyên Lâm ta làm đứt búi tóc đằng sau, mái tóc dài xõa xuống.
Được phen hú vía, 4 con mắt nhìn nhau chằm chằm.
Chả là ai ai cũng đang có tâm sự riêng, chỉ tập chung vào việc đang suy nghĩ, trong đầu bất thình lình không ai để ý tới việc mình đang làm. Nguyên Lâm cũng từ từ quay đầu lại, mái tóc dài che nửa con mắt mà hỏi vặn:
_ Mới nhặt được một mạng về mà định cướp đi luôn sao?
Nhìn về phía Lang Bát đang gãi đầu gãi tai cười một cách gượng gạo, nhảy xuống khỏi mỏm đá mà tiến tới:
_ Sao huynh lại chạy ra đây, vết thương trên người huynh chưa khỏi đâu? Huynh hơi làm đệ bất ngờ đấy.
Cậu ta vẫn vẻ mặt như vậy, lúc nào cũng ngơ ngơ không khác gì một tên khùng cả. Nhưng thật sự trong bụng thì chẳng biết cậu ta đang nghĩ thứ quái quỷ gì.
Bẵng xuống thì lúc này những câu nói dặn dò của Trương Sâm, lại một lần nữa hiện lên trong đầu Nguyên Lâm. Nếu như đã trải qua sinh tử cùng nhau, thì chắc là cũng không đến nỗi sẽ hại cậu.
Mà ngược lại, nếu giờ cậu khẳng định cắt đứt mọi quan hệ với Lang Bát thì đây lại chẳng là bản chất của Nguyên Lâm ta.
Không nói không rằng, Nguyên Lâm giống như trong thâm tâm đã có sự lựa chọn, từ từ tiến lại, không ngần ngại ôm lấy người Lang Bát kéo gần mà rằng:
_ Đa tạ đệ đã cứu ta, nếu không có đệ chắc ta cũng bỏ mạng rồi.
Bù lại với thái độ tương đối nghiêm túc của Nguyên Lâm, thì đằng này Lang Bát lại mặt mày nhăn nhó. Bĩu môi ánh mắt không dám nhìn thẳng dè chừng:
_ Huynh à? Huynh có thể buông đệ ra được không, có gì từ từ nói? Hai nam nhân ôm chầm nhau như này có phần hơi …
Nghe thấy vậy Nguyên Lâm ta cũng đẩy mạnh một phát, khiến Lang Bát ngã ra xa một cách sõng soài. Đang trong lúc cảm thấy không khí trở nên cảm động, thì câu nói vừa rồi không khỏi khiến Nguyên Lâm thôi ngay cái suy nghĩ ban đầu.
Nhóc Lang Bát ngã dưới đất mà cười lên hô hố, vực dậy kéo Nguyên Lâm ta vào dưới tán một cái cây thông to. Phủi nhẹ lấy một phiến gỗ kê xuống, cả hai cùng ngồi lên. Lúc này Lang Bát mới lên giọng:
_ Huynh đỡ rồi thì đệ cũng mừng, trải qua nhiều chuyện vậy rồi đệ cũng muốn biết nhiều chút về huynh. Nào!!! Ngồi đây!!!
Thực sự là qua nhiều chuyện như vậy, đây mới là lần đầu tiên hai người ngồi lại như này. Trong thương đoàn nọ hai người cũng có nói chuyện qua, nhưng tuyệt nhiên sẽ có những thứ mà chưa kịp kể lại.
Những lời cảnh báo của Trương Sâm cũng không chắc chắn là sẽ thừa, Nguyên Lâm trong lòng chỉ muốn biết được quá khứ, cũng như tại sao Lang Bát lại nhắm vào cậu. Bên này Lang Bát lần nữa đưa ra vài câu nói đầy bí ẩn:
_ Huynh kể về quá khứ của mình đi, rồi đệ sẽ kể về đệ. Sẽ có những thứ mà huynh muốn biết đấy.
Nguyên Lâm quay sang nhìn phía Lang Bát với vẻ bất ngờ, rồi cũng quay lại mỉm cười nhẹ nhàng. "Ngươi đúng là đi guốc trong bụng ta rồi còn gì?". Cảm giác xung quanh Nguyên Lâm toàn lão quái đoán được những gì mà cậu đang suy nghĩ.
Giờ ngay cả tên nhóc Lang Bát này cũng vậy, trong lòng Nguyên Lâm không khỏi tự diễu chính mình. Bản chất nhiều khi cứ vậy mà lộ rõ trên mặt khiến ai cũng cơ hồ nhìn qua là đoán được.
Mà điều này cũng dễ hiểu, trong khi Nguyên Lâm vừa bị thương vừa mất sức bất tỉnh nhiều ngày. Thì bên Lang Bát chỉ đơn giản là quá mệt, mệt đến mức không có gì tả nổi. Nhưng với tầm cái tuổi trẻ ranh, cũng chỉ với vài ba ngày là sức lực lại tràn trề. Trong lúc này Trương Sâm với những thắc mắc trong đầu, đã không ít lần đặt ra nhiều vấn đề với Lang Bát.
Nhưng tất nhiên câu trả lời mà Trương Sâm nhận lại, tuyệt nhiên không có câu trả lời nào khiến ông ấy cảm thấy thuyết phục cả. Nào là phò tá chiếm thiên hạ, nào là vừa nhìn đã quen, nào là huynh đệ kiếp trước, … đủ mọi loại câu trả lời. Biết chẳng thể moi được thông tin gì từ Lang Bát lúc này Trương Sâm cũng chỉ đành bất lực.
Vạn nhất chờ cho đến khi Nguyên Lâm hoàn toàn bình phục, ông sẽ sắp xếp để cho hai cậu nhóc một chốn ở ngay bên cạnh nhà. Còn mưu sinh làm sao ông sẽ không quản đến.
Một phần vì lý do này mà Lang Bát ta chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Nguyên Lâm, thì cũng cơ hồ đã đoán được vài ba phần, rằng Nguyên Lâm cũng đã bị Trương Sâm tác động, mà muốn biết quá khứ cũng như động cơ của cậu.
Về phía Nguyên Lâm, vừa nghe câu nói vừa rồi của Lang Bát thì liền ngước lên trời, tay chỉ thẳng về phía những bông tuyết đang rơi. Không nhanh không chậm mà kể lại toàn bộ về cuộc đời của mình, những thông tin mà các dịp trước cậu chưa có thời gian để kể lại:
_ Đệ biết những bông tuyết này từ đâu mà rơi xuống không? Cuộc đời ta cũng giống như những bông tuyết này vậy? Không rõ nguồn gốc. Ngay khi ta được sinh thành đến khi ta nhận thức được cuộc sống này. Ta đã là người không người thân thích không nơi nương tựa rồi. Ta lớn lên chỉ bằng tình thương của con người đây đó, ai ném gì đưa gì thì ta ăn nấy. Mà cũng nhờ những người đó mà ta ăn sương gió sống đến bây giờ. Một phần trong thâm tâm ta rất cảm kích con người nơi đây.
Nguyên Lâm bắt đầu kể lể từ từ đầu đuôi, từ người cha mẹ nuôi già khổ, đến đoạn trước đây anh ta sống ở tiểu trấn nhỏ gần kinh đô tên là Nguyên Lâm Trấn, do sinh ra đã không nhớ nổi cái tên do cha mẹ ruột đặt.
Mà cha mẹ nuôi thì cũng chẳng có chữ nghĩa gì, chỉ gọi cậu với cái tên nhà Mễ Mễ. Đến khi cha mẹ nuôi không còn, thì cũng chẳng ai gọi cậu với cái tên đó nữa. Mãi về sau thì cậu, lấy luôn cái tên trấn mà cậu đang sinh sống đấy đặt cho chính mình.
Mà trấn đó cũng cách đây chẳng bao xa, đi thẳng về hướng Tây Bắc qua ngọn Trường Thiên Sơn bên đó là đến. Trấn không quá lớn, như bao con trấn khác có duy nhất một con đường độc đạo xuyên dọc, rồi từ con đường chính đấy rẽ sang hai bên là các con hẻm nhỏ. Trên đường đi thì cũng là nơi giao thương buôn bán của các tiểu thương.
Khi chiến tranh bắt đầu nổ ra, mặc dù gần kinh đô nhiều thị phi. Nhưng do địa hình bao bọc bởi núi non hiểm trở, nên cũng chưa hề có thế lực nào vào đây quấy phá cả. Người dân vẫn phần nào được sống trong sự hòa bình ngắn ngủi.
Cho đến thời điểm cách đây khoảng 1 tháng, thế lực ở Kinh Đô đã bị triệt tiêu đi gần hết chỉ còn lại 2 bên mạnh nhất. Đương thời tạm gọi là Kim Ngao và Thiết Diện Quan với 2 người đứng đầu lần lượt là Bàng Kha với Thiết Chưởng Bưu.
Bàng Kha của Kim Ngao thì chính sách trị vì mềm mỏng hơn, nên cũng được lòng người. Trái lại là bên Thiết Diện Quan, sẽ dùng sức mạnh để xưng bá.
Một bên cường đại, bên còn lại thì được lòng dân, cứ như vậy mà hai bên không ngừng tranh đấu lẫn nhau. Trấn Nguyên Lâm cũng vì những cuộc tranh đấu này mà trở nên tan hoang như bây giờ.
Cứ như vậy, Nguyên Lâm vừa kể về bản thân vừa kể sang cả những thông tin về các thế lực mà cậu đã thu thập được một cách thao thao bất tuyệt. Mới tý mà trời đã đến xế chiều, lúc này Nguyên Lâm mới dừng lại.
Cảm giác chưa bao giờ cậu lại nói nhiều như vậy, cũng như đây là cái cảm giác mà cậu nói có người chịu nghe. Mà theo lời Lang Bát thì cậu nhóc là người Nam Châu, Nguyên Lâm đoán khả năng cậu ta sẽ không biết được những điều trên này, nên lại càng kể hăng say thuật lại toàn bộ.
Nghe một hồi Lang Bát ta vẻ ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt lờ đờ dè bỉu:
_ Huynh nói tóm tắt ngắn gọn thôi. Lại bày đặt chơi chữ này nọ, với lại sao huynh toàn kể với nói những cái đệ biết hết rồi vậy? Cái đệ cần biết thì không nói gì, bộ huynh từ tảng đá chui ra à?
Thấy vẻ khó chịu của Lang Bát, Nguyên Lâm cũng phù một hơi rõ dài, vậy là công sức bao nhiêu nước bọt nãy giờ cậu lao tâm khổ tứ cũng đổ sông đổ bể, nhìn phía Lang Bát vẻ ngao ngán mà rằng:
_ Cuộc đời ta chỉ có vậy thôi, còn đệ thì sao? Cái mà đệ bảo là ta muốn biết là cái gì?
_ Đệ ấy hả? - Lang Bát trả lời lại một cách như tựa hồ đã quên hết tất cả những điều mình nói ban nãy. Nhưng rồi cũng hạ giọng xuống. Ghé sát miệng vào tai Nguyên Lâm:
_ Đệ sẽ kể cho huynh sau, giờ chưa đến lúc.
Nói xong cậu nhóc liền đứng lên đi về phía cây lao mà ban nãy phóng ra, nhặt lên rồi phủi nhẹ số đất dính trên cây. Múa múa mấy cái rồi cũng tiến lại về phía Nguyên Lâm:
_ Bao giờ huynh đủ tin tưởng đệ thì đệ sẽ kể, hiện tại chắc huynh đang không biết đệ là địch hay bạn đúng không?
Nguyên Lâm thắc mắc “Bộ trên mặt ta hiện rõ chữ vậy sao?”
_ Huynh coi đệ là bạn cũng được, mà là thù cũng được. Nhưng thời điểm hiện tại, đệ chắc chắn sẽ không làm gì bất lợi cho huynh nên cứ yên tâm. - Lang Bát tiếp lời.
Nói xong, cậu ta cầm lao lên hít một hơi thật sâu tạo dáng lấy đà. Phóng cây lao về phía vực núi đằng xa, đôi mắt nhìn ngắm cây lao bay đi, hai tay chống hông. Rồi quay đầu ngó về phía Nguyên Lâm.
Như hiểu ý Nguyên Lâm cũng không nói gì thêm, chỉ lặng nhìn về phía cây lao mà Lang Bát ném đi với vẻ đăm chiêu, thở một hơi dài rồi quay sang hỏi:
_ Vậy giờ ta nên xưng hô với đệ như nào?
Lang Bát lúc này cao hứng cười lên một cách sảng khoái, quay lại phía vực mà cây lao phóng đi hét to lên một tiếng:
_ Đệ thích cái tên Lang Bát, huynh cứ gọi đệ là Lang Bát là được.
Nguyên Lâm nghe vậy cũng mỉm cười, nhìn lại phía cây lao rơi xuống vực mà nghĩ thầm trong bụng " … cái gì nên vứt bỏ thì cứ vứt bỏ đi …". Tuy không dám chắc những gì mà Lang Bát nói, nhưng trong thâm tâm Nguyên Lâm lúc này có một cảm giác lạ, một cảm giác mà đến ngay bản thân cậu cũng chẳng thể hiểu cụ thể là gì, từ đâu mà ra.
Một niềm tin khó tả "Nếu đã không có gì nguy hiểm thì tại sao mình phải đắn đo suy nghĩ về những điều đó chứ."
Hai đứa trẻ ngồi trêu nhau, nô đùa đến khi tiết trời đổ tối, vui cuộc vui của những đứa trẻ, quên hết những cái gọi là địch thù hay bạn, giữa những tiếng cười hồn nhiên của tuổi thơ.
Không hề biết được, phía đằng xa có một ánh mắt đang nhòm ngó, với một nụ cười đầy bí ẩn của một kẻ vô danh.