Thanh Trúc không ngừng lải nhải trong đầu nói về những hành động vừa rồi, không khỏi khiến Nguyên Lâm vừa xấu hổ vừa tức đến ói cả máu.
Sau một thời thần cuối cùng cũng vừa vặn mặc lên được bộ y phục. Tuy có chút rộng những méo mó có vẫn hơn không, chậm rãi ngồi lên một phiến đá gần đó.
Trong đầu cậu những hình ảnh về hành động vừa rồi của bản thân lại cứ thế mà ám ảnh trong đầu mãi không dứt. Vậy mà xíu đã quên béng đi việc vừa từ cõi chết trở về.
Bỗng nhiên Nguyên Lâm thần sắc hòa hoãn lại, hỏi lại về phía Thanh Trúc:
_ Này, ban nãy khi ta nửa tỉnh nửa mơ có một vài hình ảnh về một nơi mà ta cũng chẳng biết là đâu. Liệu đó có phải nơi mà cô sống không?
Thanh Trúc lúc này cũng không trêu đùa nữa, lặng im nghe câu hỏi của đối phương mà đáp lại:
_ Ngươi nhìn thấy những thứ gì?
Nguyên Lâm sắc mặt âm trầm vội vàng nhớ lại những thứ mình đã thấy. Mơ hồ tả lại chân thực không thiếu một chi tiết cho Thanh Trúc.
Lúc này cô bé Thanh Trúc mới ậm ừ xác nhận một điều, tựa như giả thuyết ban đầu mà cô đã suy nghĩ. Hai người đến từ hai thế giới khác nhau, mỗi một nơi đều có những thứ đặc trưng riêng biệt.
Một nơi thì cuộc sống sa hoa vô cùng hào nhoáng, khoa học công nghệ tiên tiến. Nơi còn lại thì cuộc sống lại đơn giản hơn nhiều có đôi phần cảm thấy hơi lạc hậu, nhưng con người lại có những cách thức tu luyện cơ thể giúp thoát phàm cải mệnh.
Khía cạnh vì sao hai người lại vô tình được gắn kết lại với nhau thì chưa có câu trả lời thỏa đáng. Sau khi được Thanh Trúc yêu cầu kể lại những điều bất thường xảy ra trước hôm có sự vụ này. Duy nhất có Hãm Long Côn hợp thể là cái đáng nghi nhất, lúc này cả hai đành dồn tất cả nguyên nhân chính là nó gây ra.
Nguyên Lâm lúc này thì cũng đã đôi phần tin tưởng về cái ý tưởng mà Thanh Trúc đặt ra, tiếp đó hai người liền đến với thỏa thuận sẽ đồng loạt giữ bí mật về chuyện này. Không để cho người thứ ba biết chuyện, nếu chẳng may bị phát hiện, tốt xấu gì cũng sẽ không được yên thân.
Nhưng có một điều khiến Nguyên Lâm cảm thấy hơi thắc mắc. Tại sao hai người ở thế giới khác nhau, mà lại có thể hiểu được tiếng nói của đối phương. Ngay khi vừa đặt câu hỏi, thì Thanh Trúc đã thẳng thừng đáp luôn không để đối phương kịp chờ.
Nguyên do ban đầu, nếu Thanh Trúc nói thứ tiếng phổ thông chỗ cô ở thì chắc chắn Nguyên Lâm sẽ nghe không hiểu. Nhưng chính bản thân cô bé lại có họ ngoại là một dân tộc thiểu số miền núi, cô cũng vì vậy mà biết chút ít về thứ tiếng đó của mẹ đẻ.
Khi phát hiện ngữ âm bên Nguyên Lâm rất giống với thứ tiếng kia, điều này vô tình khiến cô cũng khá bất ngờ. Trong đầu không ngừng đưa ra các giả thuyết về sự tương quan này, nhưng rồi cũng lặng lẽ cho qua.
Khẳng định nếu có dịp về ngoại, cô nhất định sẽ điều tra bằng rõ chân tướng.
Đến cuối cùng khi nói về sự vụ hình ảnh mà ban nãy hiện lên trong đầu Nguyên Lâm. Thanh trúc cũng ân cần giảng giải không thiếu một chi tiết, từ cách làm sao để có thể nhìn và nghe thấy sang góc nhìn của người kia. Ban đầu cứ nghĩ là nó khó, nhưng thực ra thì cũng chẳng có gì cả.
Bất quá chỉ cần nhắm mắt để cho cơ thể được thả lỏng, sau đó tập trung tinh thần. Cả ý thức sẽ được kết nối với nhau tại nơi có một làn sương trắng. Nếu người còn lại mở mắt ra, thì ngay lập tức sẽ thấy luôn góc nhìn của đối phương.
Nhưng có một nhược điểm ở đây, là chỉ cùng lúc một trong hai bên được nhìn. Nếu bên kia mở mắt thì bên này phải nhắm mắt và ngược lại. Tuy nhiên hai thế giới vậy mà có ngày đêm trái nhau, bên này trời sáng thì đồng dạng bên kia trời tối.
Vậy là có thể nhân lúc đi ngủ xem được đối phương đang ăn ở làm gì. Trước đó Thanh Trúc đã thử kết nối với Nguyên Lâm cả đêm, nhưng lúc sáng dậy thần trí vẫn rất thoải mái không hề có chút uể oải.
Điều này vô tình lại là một điểm tốt không ngờ đến, giả sử mà nếu dậy cảm thấy mệt mỏi thì hai người sẽ không thể liên tục mà kết nối với nhau được.
Ngoài ra có một đặc điểm, nếu như đang kết nối mà bị ngoại vật làm phiền hay tác động. Sự kết nối cũng sẽ vậy mà tự động ngắt.
Khi nói chuyện đến đây Nguyên Lâm có phần hơi kích động, tò mò muốn thử cái suy nghĩ của bản thân mình. Sau một hồi nói chuyện cậu cũng được đối phương đồng ý, khi định nhắm mắt xem thử bên thế giới kia có gì, thì Yên Nhi và Lang Bát từ bên trong chậm rãi đi ra.
Thấy vậy Nguyên Lâm từ bên mỏm đá nhảy xuống, ánh mắt lúc này lại không dám nhìn thẳng, chỉ gãi đầu gãi tai vô cùng khó xử. Như hiểu được dụng ý cô bé Yên Nhi cũng cảm thấy đỏ mặt, sau cùng thì mỉm một nụ cười nhẹ, rồi lên giọng để cho cậu khỏi cảm thấy áy náy:
_ Ta tha cho huynh, nhưng lần sau huynh phải chú ý chút đấy nhé.
Nguyên Lâm nghe câu này thì trong lòng vui sướng vô cùng, không kiềm chế nổi mà cười lên khì khì. Cũng may cô bé Yên Nhi là người tâm tình thoải mái, sẽ không để mấy chuyện nhỏ nhặt này trong đầu. Nhưng nhất thời cậu cũng chẳng biết mở lời đáp lại sao cho thỏa đáng.
Đành lôi Lang Bát điệu bộ rón rén đằng sau làm bia đỡ đạn, dùng ánh mắt nhắm nhắm mở mở tỏ ý cứu nguy. Lang Bát thấy vậy thì kêu to mấy tiếng:
_ Nguyên ca! Mắt huynh bị làm sao vậy?
Thanh Trúc nghe vậy thì lại được một phen cười to, Nguyên Lâm lúc này nghiến răng ken két. Chả biết tên Lang Bát chết tiệt này ngu thật hay đang giả ngu nữa, chắc chắn là mười phần muốn chọc tức mình đây mà.
Biết không thể dựa dẫm đối phương, cuối cùng cũng phải để chính Nguyên Lâm mở miệng nói ra một cách lắp ba lắp bắp không thành tiếng:
_ Ta … à … muội … à! Không phải … à … chúng ta không ở đây nữa sao?
Một câu nói lôi kéo không khí gượng gạo sang một chủ đề khác, Yên Nhi nghe vậy vẫn giữ thái độ cười cười mấy hành động ngô nghê của Nguyên Lâm, rồi thẳng thừng đáp luôn:
_ Vị đệ đệ này nói động quật bị độc vụ ám không thể ở lại được nữa, khả năng chúng ta phải đi tìm nơi khác.
Nguyên Lâm lúc này cũng mở miệng ò một cái rồi nhẹ nhàng quay người đi, Lang Bát đằng sau điệu bộ lấy tay che lấy miệng, trong lòng cảm thấy khoái chí rồi cũng tiến bước về phía Nguyên Lâm. Còn về Yên Nhi thì đứng như trời trồng, không nhúc nhích lấy một bước lặng nhìn về phía hai người.
Lang Bát thấy vậy thì cũng đứng lại, kéo theo cái ngoảnh đầu của Nguyên Lâm. Yên Nhi lúc này như vẻ không vừa lòng, ánh mắt tú lệ nhìn chằm chằm về phía hai nam tử trước mắt mà vấn đáp:
_ Ta muốn hai người nói rõ tình cảnh của ta, rốt cuộc tại sao ta lại ở đây mà không nhớ lấy một thứ gì. Nếu không nói rõ, ta cũng sẽ không tự nhiên mà đi theo hai người vậy được.
Gần Yên Nhi nhất là Lang Bát, cậu ta nghe vậy thì đưa ánh mắt nhìn về phía Nguyên Lâm. Nhất thời lừa dối con gái cũng sẽ không phải sở trường của cậu, mọi chủ ý là của Nguyên Lâm thì tất cả hãy để Nguyên Lâm gánh vác vậy, sau cùng vẻ muốn thoái thác trách nhiệm, lui nhẹ một bước sang bên cạnh.
Thấy vậy Nguyên Lâm không nói không rằng, tiến lại về phía Yên Nhi. Cô bé vậy mà lại có chút e dè lùi nhẹ bước chân, ánh mắt cúi xuống đất, hai bàn tay nắm lại trước bụng. Nguyên Lâm thấy vậy thì dừng cước bộ, cách chừng 2-3 trượng.
Cậu liền một mạch ân cần thuật lại một câu chuyện mà cậu tự xây dựng nên. Tất nhiên cũng là đống này bản thân cậu đã lên ý tưởng trước đó, biết kiểu gì đối phương cũng sẽ hỏi đến.
Toàn bộ câu chuyện, có 2 phần là thật còn 8 phần là giả. Đại loại là cách đây một hai năm, hai người huynh đệ họ vô tình gặp lão bá phu phụ thân sinh của Yên Nhi trong lúc đi chạy nạn. Địa điểm gặp lúc đấy là bên Lãng Quốc.
Được gia đình lão bá cứu giúp sống cùng mấy hôm, vậy là mấy người đã quen nhau từ đó. Cuối cùng trong lúc hai người rời đi được khoảng thời gian, thì nghe tin nhà lão bá kia bị địch nhân truy sát.
Phu phụ lão bá hiện tại không rõ sống chết đã lưu lạc đi nơi nào, còn cô thì hai người họ vô tình gặp lại trong lúc trọng thương nặng trên núi.
Không rõ trước đó đã gặp chuyện gì, âu cũng là cái duyên nên đã cứu chữa giúp cô, nên hiện tại ba người mới ở cùng nhau như bây giờ.
Sau một lời nói ra tất cả sự vụ như trên, Nguyên Lâm lúc này lại cảm thấy cổ họng có chút nghẹn lòng. Nhưng một khi đã nói dối thì phải nói dối cho hết, thật tâm thì cậu cũng không muốn khiến đối phương phải cảm thấy bất an.
Nhưng khi nghe thấy một lời vừa rồi của Nguyên Lâm, Yên Nhi ánh mắt ngấn lệ nửa tin nửa ngờ nhìn thẳng vào ánh mắt của Nguyên Lâm. Vẻ xinh xắn pha chút đau thương khiến ai nhìn cũng phải đau xót cảm động lòng người. Chừng hồi lâu sau cùng Yên Nhi cất giọng:
_ Huynh nói dối!
Nói xong quay người, cô bé ngồi xổm xuống đất tay ôm lấy mặt khóc nức nở không thôi. Nguyên Lâm lúc này thì cứng lưỡi, không biết câu chuyện mà cậu vừa bịa ra có gì không đúng mà khiến đối phương phát hiện ra.
Nhưng cũng chẳng biết nói gì nữa để cho Yên Nhi tin tưởng, nói về phía cạnh dỗ dành một cô gái thì cậu lại càng ù ù cạc cạc không biết một cái mô tê gì.
Đưa mọi ánh nhìn quay về phía Lang Bát, thì Lang Bát cũng ngoảnh mặt đi tỏ vẻ không quan tâm, cậu cũng chỉ đành bất lực đứng khựng như một khúc gỗ.
Thanh Trúc bên kia khi nghe mấy câu vừa rồi thì thần sắc ngưng trọng. Ban đầu câu chuyện, cô khá bất ngờ khi ở đây thích giết ai thì giết chẳng có pháp luật hay kiêng kị gì cả. Mạng người gần như chẳng có chút giá trị vậy.
Nhưng cũng không quên hỏi lại Nguyên Lâm về câu chuyện thật sự. Cảm thấy đối phương là người duy nhất có thể giúp mình bây giờ. Nguyên Lâm cũng chẳng ngại một lời kể ra tất cả không thiếu lấy một chi tiết.
Nghe xong thì Thanh Trúc bên kia phát tiết chửi cậu hẳn một tràng hồi lâu, trong nhất thời cậu cũng không biết phen vừa rồi kể vậy có đúng không nữa. Nhưng cuối cùng cô cũng đưa ra lời khuyên khiến Nguyên Lâm lúc này cảm thấy có chút an lòng:
_ Người ta không biết ngươi nói dối đâu, giờ cứ để người ta ở đó bình tĩnh lại đi, tầm này tiến lên hay nói bất kỳ câu gì chỉ có thể là đổ dầu vào lửa thôi.
Nhất nhất nghe theo Nguyên Lâm lặng im không nói câu gì, hai người giữa tiết đông lạnh giá đứng giữa trời đến mỏi cả chân. Đến cuối không ai nói với ai câu nào.
Lúc trời chập tối, cuối cùng Yên Nhi cũng đứng dậy. Lau nhẹ khuôn mặt khóc đến sưng đỏ, khẽ sụt sịt mấy cái rồi tiến thẳng về phía trước bước đi.
Lang Bát lúc này đang yên trí nằm dựa người vào một gốc cây bên vệ đường ngủ được mấy giấc, bừng tỉnh nghe thấy thanh âm cũng vội vàng đứng dậy mặt mày tỉnh bơ.
Nguyên Lâm vẫn đứng đấy ngó về dáng bộ của Yên Nhi, thấy vậy cô bé cũng ngoảnh lại nói:
_ Đi thôi!
_ Nhưng mà đi đâu? - Lang Bát nhanh miệng hỏi.
_ Không phải hai người muốn đi tìm nơi an toàn khác để ở sao? Đi đâu ta sẽ theo đó.
Thấy vậy Nguyên Lâm cũng đành thở phào nhẹ nhõm, trên miệng khẽ nhếch lên cười hí hửng mà tiến bước.