Bỗng chốc như bị điện giật, cả người tên Liêm Chung giật bắn đưa tay lên xoa xoa trên mặt. Ánh mắt lấm lét khẽ nhìn về phía hình nộm mà thụt bước quay lại đầy vẻ hậm hực.
Khuôn mặt đỏ ửng như trái ớt, tại vị trí trên hình nhân nơi tên Lý Hải Siêu hạ thủ, đồng dạng trùng ngay vị trí tương ứng trên người tên Liêm Chung.
Nguyên Lâm đưa ánh mắt ngắm nghía, trong lòng cũng ít nhiều hiểu được vì sao tên Liêm Chung lại chịu hợp tác ngoan ngoãn nghe tên Lý Hải Siêu kia. Hóa ra là chịu sự điều khiển của đối phương rồi.
Nhưng nếu vậy, hành động thả cho Liêm Chung chiếm tiện nghi trên người Huyền Thị ban nãy, cũng là chủ ý cố tình của Lý Hải Siêu này, nếu hắn ta thật lòng muốn ngăn cản, thì vạn nhất chỉ cần lôi Hình Nộm ra là có thể khắc chế rồi. Càng nghĩ lại càng thấy bực mình.
Lúc này tên Lý Hải Siêu mới ra giọng trách móc:
_ Ngươi đó, chỉ vậy là nhanh!
Liêm Chung lúc này mới ngậm ngùi quay ra, ngồi xuống đất như đang trông chờ điều gì đó. Vẻ mặt đầy sự hung hãn ban nãy của hắn ta vụt biến mất, bất chợt chưa bao giờ hắn ta ngoan được như vậy.
Sau khi ra sức dạy bảo tên Liêm Chung xong, Lý Hải Siêu lúc này mới quay bên phía Trương Sâm đang quỳ và cúi gằm mặt xuống đất.
Nỗi đau khôn xiết trong lòng khó diễn tả, Lang Bát và Nguyên Lâm bản tính vốn yếu đuối hơn thì khỏi bàn, ánh mắt ngấn lệ. Không nói thì ai cũng đủ hiểu được cảm giác của Trương Sâm lúc này, tựa như trên đời này làm gì có nỗi đau nào hơn nỗi đau nhìn vợ bị tước đoạt ngay trước mắt chứ.
Lưu Minh thì không nói không rằng, khẽ vuốt cằm nhìn chằm chằm về cái Kim Quy Hộ Thuẫn đang bao bọc lấy Nguyên Lâm và Lang Bát. Ánh mắt hắn ta đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
Đánh giá qua một lượt Lý Hải Siêu mới lôi trong túi ra, một hình nộm khác màu trắng. Sau khi khua tay múa chân niệm pháp quyết, rồi lại ngưng thần im lặng. Từng dòng ký tự với hình thù kỳ lạ phát sáng màu chàm bay qua bay lại, rồi tất cả đồng loạt nhập vào hình nhân trước mắt.
Khoảng chừng thời gian một chén trà vẫn không thấy Lý Hải Siêu nói gì. Tên Liêm Chung ngồi mãi hồi lâu thì cũng vò đầu bứt tai, bất bình tĩnh hắn liền thay đổi sắc mặt gầm lên, không có chút kiêng kị:
_ Hắc Bạch Thán chó chết nhà ngươi, thỏa thuận gì thì thỏa thuận nhanh đi! Đừng làm lỡ việc của ta.
Lý Hải Siêu vờ chẳng hề quan tâm, ánh mắt hừm lạnh một tiếng. Hồi lâu sau thì cả người từ từ bay lên trên cao, vạt áo đu đưa trong gió, ngẩng mặt lên trời hít lấy hít để một thứ gì đó. Cảm giác như đang tận hưởng tư vị với khuôn mặt hả hê sung sướng, hắn ta liếc xuống rồi cất giọng như một vị thần phán quyết:
_ Nếu Trương huynh đây bằng lòng làm Nô Dịch của ta, thì ta có thể mở lòng tha cho nhà huynh đây. Sao, ý Trương huynh thế nào?
Lang Bát nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm, khuôn mặt lo lắng lộ rõ vẻ lo âu. Không chịu nổi mà cất giọng, ra sức khuyên ngăn:
_ Trương Bá Bá đừng làm vậy! Người đừng làm vậy mà …
Mặc dù chưa biết là thế nào? Nhưng Nguyên Lâm cũng ngầm hiểu, nó sẽ chẳng phải là cái gì tốt đẹp cả. Sau khi dò hỏi từ phía Lang Bát thì cậu ta cũng rõ ra được. Điều này tương tự như hành động mà tên Lý Hải Siêu điều khiển Liêm Chung ban nãy vậy.
Thủ pháp là sẽ rút toàn bộ linh hồn của người bị nô dịch tất cả truyền lại vào một vật chứa đặc thù. Cụ thể ở đây chính là hình nộm đã được điều chế trước đó mà tên Mặt Trắng đang cầm kia.
Tiếp đó sẽ sử dụng máu của chính mình, thông qua con rối mà để cho nô dịch uống vào. Điều này sẽ làm cho nô dịch chủ có thể cảm ứng được hành động, vị trí, cũng như nô dịch không thể phản lại nô dịch chủ trường hợp không có hình nộm bên cạnh.
Tên Liêm Chung cũng là một nô dịch của người khác, nhưng lại không phải của Lý Hải Siêu. Điều này mà tên Liêm Chung vẫn có thể phản kháng lại ý chí từ hắn.
Một khi làm nô dịch thì vừa mất đi sự tự do, vừa phải làm việc cật lực cho chủ nhân. Ngoài ra, toàn bộ sinh tử sẽ do nô dịch chủ hoàn toàn quyết định. Chỉ cần một ý niệm, hay chủ nhân vui buồn thì mạng sống sẽ ngay lập tức bị lấy đi.
Nhưng thủ pháp luyện chế này có nhược điểm duy nhất là cần phải có sự đồng ý của bên còn lại, nhất thời sẽ không thể cường hành mà áp đặt.
Về sự mời mọc của Lý Hải Siêu, Trương Sâm lúc này sự đau khổ vẫn hiển lộ, nước mắt tuôn trào, vờ vẻ như chẳng quan tâm xung quanh. Nhưng mọi lời cũng như hành động bên ngoài điều sẽ không thoát khỏi cảm ứng.
Với suy nghĩ của mình Trương Sâm cũng hiểu, người khác làm nô dịch chủ thì không rõ. Nhưng đằng này còn là tên mặt trắng đen không phân, vui vẻ bất thường kia thì chẳng lấy gì làm sướng cả. Nửa đời sau coi như vứt bỏ, sống không bằng chết.
Nhưng nếu đối lại được mạng sống của vợ và con bình an, đây cũng sẽ là sự trao đổi mà ông ta vẫn có thể chấp nhận được.
Nguyên Lâm đằng xa từ từ liếc nhìn phía bên Trương Sâm, gần như mất đi toàn bộ ý chí sống còn. Đôi chân quỳ với đôi bàn tay úp xuống đất, thể diện tốt đẹp gì của người đàn ông cũng đã vụt tan.
Một hồi lâu sau thì một giọng nói được cất lên từ miệng người đàn ông đó, dường như đã có quyết định của riêng mình một cách cay đắng:
_ Ta … đồng … ý!
Nghe vậy Lang Bát bên kia thầm hừm lên một tiếng, mặc dù đã ra sức khuyên ngăn nhưng đâu có khuyên được. Căn bản thì trong cậu chỉ có một suy nghĩ đơn giản duy nhất, Trương Sâm mà làm nô dịch thì mình sẽ làm gì? Chắc cái mạng này cũng không giữ được.
Lúc này Lý Hải Siêu mới cười phá, hắn không nói không rằng đưa tay ra đẩy hình nhân về phía trước. Bên kia Lưu Minh lúc này lại mặt mày bắt đầu nhăn nhó vô cùng khó coi, trong lòng bí bách điều gì không nhịn được mà lên tiếng:
_ Hải Siêu! Ngươi thu hắn làm nô dịch, vậy sẽ không phải là phá tan ngay cái pháp trận này chứ? Đừng nói với ta là ngươi đã quên mất một khi bày pháp trận này, thì chỉ được phép có một người sống sót thôi sao?
Trong nhất thời Lý Hải Siêu quay ra bên phía Lưu Minh, chằm chằm nhìn với nửa con mắt:
_ Có một nô dịch là người cảnh giới Nhập Không đây, ta còn cần mạng của cái loại như ngươi sao?
Nghe đến câu này, Lưu Minh sững người lại, thầm tát vào mặt mấy cái không biết liệu mình có nghe nhầm hay sót câu nào không? Đối phương vậy mà thí luôn cái mạng của hắn ta. Nhất thời lỗ mãng vì cừu hận trước đó mà lại bị đối phương kéo xuống vũng bùn này, đến giờ tánh mạng khó giữ.
Cũng khoảng chừng 6-7 ngày trước, khoảng thời gian sau khi Trương Sâm ra tay cứu Nguyên Lâm và Lang Bát dưới chân núi. Nhân lúc đó mà đã hạ ngay một chiêu làm hai huynh đệ Lưu Minh và Tống Điểm một phen khốn đốn.
Mặc dù ngay tại thời điểm đó Lưu Minh vẻ mặt vẫn bình an vô sự, nhưng sau thời thần thì vết thương ngày một nghiêm trọng. Tên họ Tống cũng vậy, nhất thời do mất máu quá nhiều mà mặt mày tái nhợt.
Hai người, một người trọng thương ở ngực, người còn lại thì bị chặt một bên chân, dìu nhau đi qua không biết bao nhiêu thời gian. Cuối cùng do quá mệt mà ngồi lại dưới một tảng đá băng bó trị lại vết thương cho nhau. Bỗng nhiên Lưu Minh mặt mày ngưng trọng, lôi chiếc quạt sắt thủ sẵn ra đằng trước cất giọng:
_ Các hạ cũng nên lộ diện rồi chứ nhỉ? Bám theo cả dọc đường không thấy mệt sao?
Vừa dứt câu thì ngay lúc đó thì Lý Hải Siêu từ đâu xuất hiện, mặt như cười mà không cười, hắn không nói không rằng ném về phía trước bình đan dược trị thương siêu cấp chính là Hoàn Nguyên Đan.
Đúng lúc nguy cấp, nhưng với bản tính ranh ma đề phòng. Lưu Minh vẫn không dám dùng đến số thuốc đó. Nhưng với tình thế Tống Điểm đằng kia bán sống bán chết, hắn nhắm mắt nhắm mũi mà chỉ đành bỏ thuốc vào miệng thử thuốc trước rồi mới cho Tống Điểm dùng.
Tên Tống Điểm thấy vậy mà cảm khái không thôi ân huệ vừa rồi của Lưu Minh. Tên Lưu Minh một hồi sau khi uống thuốc thì không hề vòng vo, thẳng miệng mà nói luôn vào vấn đề chính:
_ Các hạ muốn bọn ta làm gì? Ta không tin tự nhiên có người lại ra tay hào phóng như vậy đâu.
Lý Hải **** *** mặt không đổi nhìn lại phía Lưu Minh, rồi lại liếc qua phía Tống Điểm đang bị cơn đau hành hạ, bỗng nhiên từ từ biến sắc đỡ lên hẳn. Hắn lúc này mới vung nhẹ cánh tay, đánh một chưởng ngay sau gáy của Tống Điểm khiến hắn ta ngất đi.
Lưu Minh bất ngờ ngó đưa ánh mắt qua, thấy Tống Điểm không hề có mệnh hệ gì tiếp tục lơ đi mà nhìn lại phía Lý Hải Siêu. Hải Siêu lúc đó cầm chiếc quạt phe phẩy khẽ cười lên ma mị:
_ Ngươi muốn trả thù không? Ta đây cũng đang đúng lúc muốn kiếm Trương Sâm tính sổ.
Một câu nói toàn bộ như đánh vào đúng hắc tâm của tên Lưu Minh. Hắn ta nghe vậy thì cả người nóng rực lên, nhưng vẫn cố bình tĩnh. Tất nhiên người gây ra mấy tổn thất này cho hắn toàn bộ cũng là do Trương Sâm cùng Lang Bát mà ra, cho dù có chết hắn cũng muốn lột da Trương Sâm xem rốt cuộc là màu gì. Cuối cùng, gặng hỏi mấy câu thăm dò đối phương:
_ Nhìn bộ dáng của các hạ nếu ta đoán không nhầm thì là bộ hạ trong Thập Nhị Lộ Sát của Chưởng Bưu đại nhân đúng không? Tên Trương Sâm cũng đến mức phải để người như Chưởng Bưu đại nhân để tâm đến sao? Với lại các hạ nghĩ, người với năng lực như huynh đệ ta đây thì có thể làm được gì chứ?
Hàng loạt câu hỏi được Lưu Minh đặt ra, làm cho Lý Hải Siêu đằng kia chẳng kịp trả lời lấy một câu. Vẫn giữ nguyên dáng bộ cười nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Lưu Minh. Chừng thời gian một chén trà thì khẽ cất giọng:
_ Ngươi đoán đúng rồi, ta là Lý Hải Siêu bộ hạ của Chưởng Bưu đại nhân. Nhưng trước tiên ngươi hãy lo thương thế của ngươi trước đi, số thuốc đó là toàn bộ tâm ý của ta, đừng lãng phí mà nhổ ra.
Lưu Minh khẽ liếc qua Tống Điểm xác định tình trạng, thấy Tống Điểm đã lịm đi nên cũng không dè chừng nữa. Lúc này mới quay lại về phía tên Lý Hải Siêu nói:
_ Ta thật không yên tâm với thuốc của các hạ cho, vạn nhất cần phải cho người thử qua thì mới biết được.
Hải Siêu thấy vậy cũng chỉ cười nhẹ đáp lại:
_ Tình huynh đệ các ngươi đúng là khiến ta thấy rất cảm động. Nhưng ngươi nghĩ ta nếu muốn giết các ngươi thì cần phải hạ độc thủ mất thời gian vậy sao?
Vừa dứt câu thì Lưu Minh có quay xuống chỗ vết thương của Tống Điểm, đúng là linh đan diệu dược có khác. Lời giang hồ đồn quả không sai, chỉ cần còn thở là sẽ không chết được. Vết thương dần dần ngưng chảy máu, miệng vết thương khô lại.
Cả người Tống Điểm hồng hào đầy sức sống, lúc này Lưu Minh mới an tâm ghì họng, sau một ngụm nước bọt lớn thì mới chính thức nuốt viên thuốc mà ban nãy hắn cố tình đã giữ lại trong cổ. Nhưng do Tống Điểm ngay bên cạnh, nên vẫn phải tỏ ra bản thân là người huynh cả mẫu mực uống thuốc trước.
Sau khi uống thuốc dược lực phát tác, Lưu Minh cũng bắt đầu nhắm mắt ngưng thần điều khí. Sau thời gian một chén trà thì mới mở mắt ra, cả người tràn đầy sinh khí hừng hực, trong lòng thầm vui mừng không dấu nổi vui sướng mà quên mất sự tồn tại của Lý Hải Siêu trước mắt. Bỗng thấy ánh mắt chằm chằm của Lý Hải Siêu mới bắt đầu trầm ổn, quay sang đề nghị:
_ Ta đồng ý giúp các hạ, nhưng đầu tiên ta muốn nghe qua kế hoạch trước. Vạn nhất nếu không hợp lý, cho dù có thâm thù đại hận đến đâu ta cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đi dâng mạng. Ta cũng chỉ là một người thường cầu ăn ngon mặc đẹp thôi.
Lý Hải Siêu không nhanh không chậm tường thuật lại từng bước kế hoạch cho Lưu Minh nghe, cũng có thêm thắt đôi ba phần ý định cuối cùng. Nhưng Lưu Minh vẫn cảm thấy bản thân chưa đến mức quá có tác dụng, cho đến lúc tên Lý Hải Siêu nói đến đoạn làm người đối trận cho Vạn Kiếm Đối Lực Trận. Lúc này Lưu Minh mới lên giọng thẳng thừng từ chối không nghe lấy một lời giải thích.
Cuối cùng cũng phải để cho Lý Hải Siêu xuất thủ ra mấy trăm cây Kiếm làm bằng Cách Thủy Mộc, Lưu Minh mới bắt đầu gật gù đồng ý. Nhưng phải kèm theo điều kiện là một nửa gia sản cũng như toàn quyền xử lý hai tên nhóc Nguyên Lâm và Lang Bát.
Một hồi thì cuối cùng hai bên cũng đã đạt thỏa thuận, nhất chí đồng lòng. Lý Hải Siêu lúc này rút trong người ra một viên châu màu xanh lam cực kỳ đẹp mắt đưa cho Lưu Minh. Sau khi dò hỏi thì viên châu này là Đoạn Tức Châu, nếu mang viên châu này trên người trong vòng 3-4 trượng, thì sẽ ẩn giấu toàn bộ khí tức trên cơ thể.
Đến cả các cao thủ thần niệm thượng thừa cũng khó lòng phát hiện. Nhưng số lượng Đoạn Tức Châu có hạn, Tống Điểm cũng vì vậy mà không thể tham gia kế hoạch này. Sau cùng Lưu Minh để lại một bức thư, kiếm một nơi an toàn bỏ lại Tống Điểm mà rời đi.
Quay lại phía trận chiến, sau khi nghe mấy câu tuyệt tình của Lý Hải Siêu. Lưu Minh trong trận nộ khí xung tâm, đến giây phút này ngó xuống Trương Sâm đang dưới mặt đất. Một ý nghĩ hiện lên trong đầu, nếu trong trận này chỉ 1 trong 2 được sống, ở trong trận lâu như vậy. Hiện tại công lực của Trương Sâm tuyệt nhiên không bằng hắn.
Chỉ cần hắn nhanh nhẹn hạ sát chiêu kết liễu Trương Sâm, pháp trận phá giải thì lúc đó hắn toàn lực chạy trốn vẫn có cơ hội sống sót. Mà nếu Trương Sâm chết trước rồi, tên Lý Hải Siêu cũng chẳng có cớ mà để truy cùng giết tận hắn. Nếu không có hắn hợp tác thì bố cục này cũng chẳng thể diễn ra, cùng lắm thì cũng chỉ lãng phí một con hình nộm trắng mà thôi.
Nghĩ là làm Lưu Minh giơ cánh tay lên xuất toàn bộ công lực lên cánh tay, toan giơ lên định đánh xuống, bỗng nhiên cả người đứng khựng lại.
Từng dòng máu từ tròng mắt, mũi cứ vậy mà tuôn xuống ròng ròng. Chẳng hiểu lý do vì sao, ngồi nghe từ xa cũng có thể cảm nhận được, rõ từng tiếng kêu gãy ranh rách bên trong xương tên Lưu Minh từng khúc từng khúc phát ra.
Nhất thời kêu lên đầy thống khổ sống không bằng chết, đưa ánh mắt quét qua bên kia thấy Lý Hải Siêu đang bấm giơ hai ngón tay lên. Toàn bộ nỗi đau vừa rồi điều là sự thúc động của tên đó. Lưu Minh lúc này vô cùng thảm hại, cắn răng cắn lợi nhìn lại miệng lẩm bẩm:
_ Trong … thuốc … có … cổ … trùng …
Lý Hải Siêu bên kia cười nhẹ đáp lại:
_ Đúng rồi, ngươi cái gì cũng biết nhưng không ngờ trong thuốc là trứng cổ chứ không phải cổ đúng không? Ngoan ngoãn ở đó, xong xuôi thì ta có thể cho ngươi cái chết êm ái.
Lý Hải Siêu tiếp tục lơ đi Lưu Minh, đằng kia tiến về phía pháp trận vây khốn Trương Sâm. Đưa hình nộm về phía trước, khẽ mở một thông đạo nhỏ trên pháp trận để đưa hình nộm vào.
Tất nhiên hắn là người bày bố nên hiểu rất rõ pháp trận này, việc mở thông đạo cũng chẳng có gì là khó khăn cả. Chỉ với vài động tác đã hoàn toàn khoét được một lỗ nhỏ.
Sau khi hình nộm vào trong tiến đến trước mặt Trương Sâm, Trương Sâm không nói không rằng từ từ đưa đôi bàn tay run run lên tiếp nhận. Bỗng nhiên đằng bên này Huyền Hoa bừng tỉnh, tựa hồ cũng đã nghe được đâu đó một phần câu chuyện.
Cả người hoang mang tột độ khi biết mình vừa bị làm nhục, vội vàng nhặt từng mảnh áo dưới đất, che lấy người đang lõa thể trước mặt một đống nam nhân. Hơi thở dốc, thế giới như bỗng chốc dừng hẳn, thị ướt đẫm nước mắt đau khổ biết chừng nào, sờ soạng trên người ánh mắt hoảng loạn nhìn về tứ phía.