• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: cà phê cốt giừa

-

"Bên ký túc ông hình như có người về rồi à?" Cậu bạn phòng bên nói: "Cứ trực tiếp gõ cửa là được mà."

Đới Lượng Lượng: "Có người á? Không, tối nay cả đám trong ký túc tụi tui đều có việc mà."

Bạn phòng bên: "Thật mà, tôi lừa ông làm gì, hình như là cậu hậu bối mới chuyển tới đó, lúc tôi tắm cậu ấy vẫn còn ở đây, cũng không thấy có tiếng rời khỏi phòng."

"Thế hả?"

Đới Lượng Lượng gõ cửa: "Có ai trong phòng không thế?"

Không có ai lên tiếng, cũng không có động tĩnh gì.

"Có khi ông nghe nhầm đấy." Đới Lượng Lượng cuối cùng vẫn dùng chìa khóa tự mở cửa, bên trong phòng tối om, đèn không bật.

Đới Lượng Lượng: "Xem kìa, có ai đâu."

Bạn cùng phòng thò đầu vào nhìn, sau đó gãi gãi đầu đi về phía cầu thang, miệng lẩm bẩm: "Rõ là có người mà, chẳng lẽ tôi nghe nhầm thật?"

Trong nhà vệ sinh, Lục Thời Niên ôm lấy Giản Du tựa vào cửa, kìm giọng đến sát bên tai cậu, cười cười: "Ok, em nợ tôi một cái hôn đấy, lần sau nhớ trả nốt."

Giản Du choáng váng.

Vừa rồi cậu dồn sức định hôn hắn, khi khoảng cách giữa hai cánh môi còn chút xíu, Lục Thời Niên bỗng cười khẽ một tiếng, giữ chặt eo cậu, ôm lấy cậu bước vào phòng tắm.

"Bé con, em còn rất dễ bị lừa nha."

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, một giây sau cửa ký túc xá đã bị mở ra.

Lục Thời Niên lo cậu không nghe rõ, cố ý cúi đầu thật gần, trong lúc nói chuyện, hơi thở nóng hổi của hắn phả vào một tai mẫn cảm của cậu.

Vành tai Giản Du bị hun nóng đến đỏ bừng.

Đã xác định xong tên này sẽ giúp mình, chút lý trí chống đỡ cuối cùng rốt cuộc cũng tan hết sạch trong lúc hai người giằng co qua lại.

Kệ xác mọi chuyện xung quanh, cậu chủ động ôm lấy cổ Lục Thời Niên, nương theo động tác cúi đầu của hắn, cậu giống như mèo con dựa vào bên cổ hắn cọ cọ, da thịt tiếp xúc mang tới cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Lục Thời Niên nhếch môi, cố ý ngẩng đầu lui về phía sau, vừa hay công tắc đèn ngay sau lưng, tách một tiếng, đèn nhà vệ sinh lờ mờ sáng lên.

"Ủa?"

Đới Lượng Lượng nghe thấy động tĩnh, bèn thò đầu ra ban công: "Thật sự có người về rồi à? Giản Du, có phải cậu không?"

Giản Du không lên tiếng.

Bị người trước mặt tránh né, lông mày cậu níu càng chặt hơn.

Ngửa đầu lên không chạm được, cậu liền kiễng chân lên, dính người cực kì.

Lục Thời Niên cười thành tiếng.

Đới Lượng Lượng tai thính, nhận ra ngay giọng của hắn: "Lục ca, là ông hở? Ông làm gì trong đấy thế?"

Lục Thời Niên nhéo cổ Giản Du, không nặng không nhẹ xoa nắn, lười nhác nói: "Tắm."

Đới Lượng Lượng: "Thế sao vừa rồi tui gọi mà ông không kêu gì, đèn cũng không thèm bật luôn."

Lục Thời Niên: "Không nghe thấy."

Đới Lượng Lượng ồ một tiếng, nói tiếp: "Ông ây, ông lẹ cho tui vào đi WC tí được không?"

Đôi tai thỏ của Giản Du cảm giác tồn tại quá mạnh, lông xù cọ cọ trên cổ hắn ngứa ngáy.

Lục Thời Niên nghiêng đầu, tùy tiện đáp: "Không được."

Đới Lượng Lượng: "Tại sao chứ?"

Lục Thời Niên: "Tối nay tôi không có tâm trạng nhìn mặt ông, tự vác xác qua phòng bên hoặc nhịn ra quán net đi."

Giản Du đã hoàn toàn gục ngã, mặc kệ hết mọi thứ mà bám theo bản năng nheo mắt lại, thậm chí còn chủ động dụi dụi tai vào tay Lục Thời Niên.

Đới Lượng Lượng thất vọng thở dài, nhét chứng minh thư vào túi: "Thôi được rồi, tui đi đây, Lục ca ông cứ từ từ mà tắm, mai gặp nhé!"

Lục Thời Niên: "Ừ, mai gặp."

Đới Lượng Lượng rời đi.

Lục Thời Niên rũ mắt nhìn người đang nằm trong ngực: "Thoải mái đến thế cơ à?"

Đáp lại hắn là âm thanh hô hấp hỗn loạn của Giản Du.

Vì vậy Lục Thời Niên không chút khách khí tóm lấy gáy cậu kéo ra sau.

Từ lúc bước vào ký túc xá đến giờ, rốt cuộc hắn cũng nhìn rõ bộ dạng của Giản Du hiện tại.

Làn da trắng lạnh lại toát lên màu đỏ ửng, mà màu sắc này đọng lại đậm nhất ở khóe mắt và cánh môi Giản Du.

Miệng cậu khẽ hé ra, mi tâm vì không khỏe mà nhíu lại, hai mắt hẹp dài khép hờ, con ngươi như hổ phách bị thiêu cháy, lông mi ướt rõ rệt, hốc mắt mang theo hơi nước long lanh như sắp rơi lệ.

Ánh mắt Lục Thời Niên sáng lên.

Tầm mắt hắn chậm rãi dạo chơi trên khuôn mặt cậu: "Xinh đẹp thế này, em thật sự là thỏ à?"

Giản Du bị ép tách khỏi người hắn, bất an cùng khó chịu lặng lẽ tràn về, cậu phiền não muốn dán lên người hắn, nhưng cằm lại bị nắm lấy cố định một chỗ.

Trước khi đại não hoàn toàn ngưng trệ, cậu mơ hồ nghe được một câu cảm thán vô cùng chân thật bên tai:

"Tạo hóa quả đúng là quỷ phủ thần công."

"..."

- Truyện được edit và đăng tải trên wattpad @caphecot_giua

Lục Thời Niên đẩy cửa bước vào phòng thí nghiệm vật lý, bên trong là ba tổ viên mang ba vẻ mặt khác nhau vây quanh một bàn thí nghiệm, yên lặng tỏa ra nguồn áp lực mang tên "uể oải".

Trong lòng hắn đã có suy đoán, liền đi qua: "Có chuyện gì thế?"

Bạch Tiểu Thi: "Thí nghiệm dẫn truyền lực lại thất bại."

Đỗ Lan cúi đầu: "Xin lỗi."

Lý Thanh nhìn mép bàn không nói gì, trên mặt hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Lục Thời Niên nâng mí mắt nhìn Đỗ Lan một cái, cầm lấy báo cáo thí nghiệm trên bàn: "Không sao, để tôi đưa cái này cho giáo sư Trần trước."

Hắn quay người rời đi, Bạch Tiểu Thi ở lại an ủi Đỗ Lan, Lý Thanh trợn mắt chậc một tiếng, rời bàn đuổi theo Lục Thời Niên.

Lý Thanh: "Cậu nói một tiếng để giáo sư Trần điều Đỗ Lan rời khỏi tổ mình đi được không? Tôi chưa từng thấy ai kéo chân như cô ta hết á."

Lục Thời Niên: "Cậu tự đi mà nói?"

Lý Thanh: "Giáo sư Trần sẽ không nghe tôi đâu."

Lục Thời Niên liếc nhìn hắn: "Vậy sao cậu lại nghĩ tôi nói thì thầy sẽ đồng ý?"

Lý Thanh: "Tôi với cậu không giống nhau, ai chả biết cậu là học trò giáo sư Trần tâm đắc nhất?"

Lục Thời Niên: "Hai chuyện khác nhau."

Lý Thanh: "Nhưng chúng ta—"

Lục Thời Niên ngắt lời: "Thay vì ghét bỏ người khác, chi bằng tự xem lại thực lực của mình đi, nếu cậu đủ giỏi thì chẳng ai có thể ngáng chân cậu hết."

Lý Thanh dừng bước, nhìn Lục Thời Niên đi xa, thấp giọng mắng chửi gì đó, xoay người đi xuống cầu thang.

Lục Thời Niên gõ cửa, đặt báo cáo lên bàn giáo sư Trần: "Giáo sư, đây là báo cáo thí nghiệm lần trước."

Giáo sư Trần: "Thế lần này thì sao?"

Lục Thời Niên: "Không được suôn sẻ lắm ạ, để em kiếm thời gian làm lại lần nữa."

Giáo sư Trần đương nhiên hiểu rõ học trò của mình: "Tụi Đỗ Lan lại thất bại đúng không?"

Lục Thời Niên gật đầu.

Giáo sư Trần thở dài: "Ở phương diện thí nghiệm thì Đỗ Lan quả thật..."

Thế nhưng ngoại trừ nhóm của Lục Thời Niên, ông thật sự cũng không biết nên đưa cô đi đâu.

Người tài giỏi ở nhiều mặt, đôi khi lại là khó lựa chọn nhất.

Giáo sư Trần: "À đúng rồi, lần trước thầy có đề cập tới một bạn khóa dưới, em có nhớ không?"

Lục Thời Niên: "Em có nhớ."

Nhỏ hơn cậu một tuổi, nghe là thông minh linh hoạt, cực kì có thiên phú, giáo sư Trần vẫn luôn cố tìm cách thuyết phục cậu vào nhóm của Lục Thời Niên giúp đỡ, đáng tiếc là vẫn bị đối phương lấy lý do không có thời gian để từ chối.

Giáo sư Trần: "Để thầy tìm hỏi cậu ấy, dù sao thì tham gia nghiên cứu thực tập tốt nghiệp sớm cũng rất có ích cho cậu ấy."

Lục Thời Niên: "Chắc là em có thể thử, thầy nói cho em bạn nhỏ đó tên gì? Học lớp nào?"

"Ừm... cũng được, cậu ấy tên Giản Du, học lớp ba ngành vật lý cao cấp."

Giáo sư Trần không để ý thấy khi Lục Thời Niên nghe thấy cái tên này, biểu cảm trên mắt có chút biến hóa vi diệu không thể phát hiện.

"Cơ mà nó có chịu nghe thầy hay không thì không dám cam đoan, đứa nhỏ này thông minh thì thông minh đấy, nhưng mà xét tính cách thì quả thật là hơi khó gần, dễ nổi nóng."

Lục Thời Niên cười nói: "Em biết rồi, để em đi tìm cậu ấy cho."

"Được, vậy em đi thử xem."

Giáo sư Trần nói: "Vậy hôm nay cứ nghỉ một hôm đi, mấy đứa kia cũng vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

Lục Thời Niên vâng dạ: "Giáo sư vất vả rồi, vậy em về ký túc xá trước ạ."

- Đây là dòng credit thứ hai cho wattpad @caphecot_giua

Giản Du dậy muộn, cũng may hôm nay là chủ nhật, không có tiết học.

Trong ký túc xá chỉ có một mình cậu, Đới Lượng Lượng không biết là về rồi xong lại đi hay là từ đêm qua vẫn chưa thèm về, giường Lục Thời Niên cũng trống rỗng, sáng sớm không biết hắn đi đâu.

Mệt quá.

Cả người đều ê ẩm hết cả.

Cảm giác như trước khi đi ngủ làm một lèo trăm phát chống đẩy, giờ cánh tay chẳng còn tí sức nào.

Cậu nằm thêm một lúc rồi mới chống người xuống giường.

Tầm mắt dừng lại trên giường Lục Thời Niên, ký ức đêm qua lập tức tràn vào đầu.

Thật sự không có cách nào tiếp nhận sự thật là mình đã lộ ra cái bộ dáng kia trước mặt Lục Thời Niên, sắc mặt Giản Du dần trở nên khó coi.

Thế nên vừa mới đi được nửa đường thì lại không cam lòng, quay đầu lại đá mạnh một cái vào giường Lục Thời Niên, rồi mới xoay người cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Tắm rửa được nửa chừng, tiếng nước chảy vang vọng lại bị tiếng cửa ký túc xá mở cắt ngang, rồi sau đó tới lượt tiếng cánh cửa phòng tắm bị gõ.

Giản Du cảnh giác quay đầu lại: "Ai?"

Lục Thời Niên: "Em đoán xem?"

Giản Du đen mặt mắng hắn có bệnh à, giơ tay khóa trái cửa lại.

Đến lúc cậu rửa sạch sữa tắm trên đầu, tắt vòi hoa sen, đúng lúc ngoài cửa truyền tới tiếng thông báo tin nhắn.

Giản Du: "...Anh làm cái gì mà đứng đó?"

"Chờ dùng nhà vệ sinh." Lục Thời Niên: "Nhân tiện tra baidu tí."

Trực giác của Giản Du tuýt còi báo động: "Tra cái gì?"

Lục Thời Niên: "Quy tắc nuôi thỏ cơ bản, thời gian phát dục của thỏ trưởng thành kéo dài bao lâu, có chu kỳ hay không, làm thế nào để ức chế nhiệt độ, bảo vệ cơ thể thỏ khỏi tổn thương..."

"Đm! Anh bị đần à!?"

Tiếng gầm gừ giận dữ vang lên từ phòng tắm, kèm theo tiếng đạp cửa vì thẹn quá hóa giận: "Anh cút đi được không hả!"

"À, đương nhiên là được."

Lục Thời Niên rất dễ thương lượng, cất điện thoại đi: "Cơ mà trước khi cút thì tôi còn một vấn đề nữa chưa tra baidu, muốn hỏi em, vấn đề nghiêm túc."


Giản Du cố nén lửa giận: "Nói."


Lục Thời Niên: "Em có biết nhảy như thỏ không vậy?"


Giản Du: "..."


Giản Du: "Nhảy con mẹ anh ý!!!"


-


Hết chương 5.


Editor's note: Dume quý vị ạ, tui edit truyện trên google doc ý, xong để tiết kiệm thời gian thì tui viết tắt tên anh công là "LTN", xong thế quái nào tui bị đơ hay gì đó, lúc đổi lại tên thì lại nhớ nhầm sang anh Lương Túc Niên bên "Cậu ôm tôi một chút" cùng tác giả Y Nha:D mà tới tận lúc cóp xong sang wattpad rồi mới nhận ra =))) thế là phải lật đật đi sửa lại hết =))))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK