-
Giản Du bước vào thu hút chú ý, rời đi cũng bị nhìn chằm chằm, nhưng chẳng ai dám ngăn cản cậu.
Cả Tần Hữu Lương cũng không.
Cửa phòng đóng lại, Tần Hữu Lương đè nén lửa giận nhìn về phía Lục Thời Niên: "Lục thiếu, tôi hơi không hiểu đó, có thể giải thích chút không, này là cái tình huống quái gì vậy?"
Không chỉ mỗi nó, ngay cả Quách Phồn cũng ù ù cạc cạc: "Chuyện này là sao vậy? Không lẽ, lão Lục, có quen à?"
Lục Thời Niên nhàn nhã đáp: "Ừm, quen."
Quách Phồn: "Người quen mà sao không nói sớm?"
"Quách thiếu vậy mà cũng không hiểu à? Đây là trò giận dỗi tình thú của mấy người yêu nhau chứ có gì đâu!"
"Làm gì có chuyện xinh đẹp như thế mà tự nhiên chạy đến đây làm phục vụ."
"Nói vậy là lão Tần thích người của Lục thiếu à? Có thể lắm, ánh mắt của lão Tần— ây, tự nhiên đánh tao làm quái gì?"
"Thằng đần, còn không ngậm mồm vào ngay."
Lục Thời Niên cười cười, từ chối cho ý kiến: "Tôi đi vệ sinh đã, mọi người cứ tiếp tục."
Hắn xoay người mở cửa đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại còn kịp nghe vài câu trêu ghẹo truyền ra:
"Lục thiếu cứ đi thong thả, chúng tôi không vội đâu, sẽ chờ anh."
"Người đó trông giận ghê lắm, Lục thiếu nhớ dỗ dành người ta thật tốt nha."
Khóe miệng Lục Thời Niên giật giật, đi về hướng ngược lại với nhà vệ sinh.
Không lâu sau, Giản Du quay lại quầy làm việc, chào hỏi đồng nghiệp chuẩn bị tan làm.
Đồng nghiệp: "Có chuyện gì vậy, vẻ mặt như này là có người làm phiền cậu à?"
Giản Du: "Gặp phải một thằng đần."
"Cái gì mà đần cơ?" Đồng nghiệp đột nhiên kinh hãi: "Không phải là cậu đánh nhau với khách đấy chứ?"
Giản Du: "Không có."
Chỉ suýt đánh thôi.
Đồng nghiệp thở phào nhẹ nhõm: "Vậy được rồi, nghĩ thoáng một tí, làm công việc gì thì cũng sẽ gặp phải dăm ba thằng ngốc thôi."
Giản Du: "Tôi biết."
Đồng nghiệp: "Được rồi, cậu mau về đi, đi cẩn thận nhé."
Giản Du quay lại phòng thay đồ thay quần áo, rồi men theo lối đi cạnh nhà bếp rời khỏi quán bar.
Đi chưa được bao lâu, cậu đã thấy tên Lục Thời Niên biếng nhác dựa tường bấm điện thoại.
Bước chân Giản Du chậm lại, cho đến khi hoàn toàn đứng lại.
Lục Thời Niên ngẩng đầu, như thể tận bây giờ hắn mới phát hiện Giản Du đứng đó, chợt nhướng mày: "Tan làm sớm vậy à?"
Giản Du: "Anh ngồi đây làm cái gì."
Lục Thời Niên giơ tay lên: "Bên trong ngột ngạt qua, tôi ra đây hít thở tí."
Giản Du ừm một tiếng, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lục Thời Niên ung dung nhìn cậu chằm chằm: "Thế nào, muốn cảm ơn tôi à?"
Giản Du không thừa nhận, nhưng cũng không gắt gỏng, Lục Thời Niên biết mình đoán đúng rồi.
"Không cần cảm ơn."
Hắn xoay xoay điện thoại di động hai vòng, lười nhác nói: "Tôi vốn không thích nghe mấy lời không có tác dụng thực tế như thế."
Giản Du nhíu mày càng chặt, giọng điệu cứng rắn: "Vậy anh muốn gì?"
Lục Thời Niên suy nghĩ một hồi, sau đó nâng cằm nói với cậu: "Tôi thích cái mũ của em lắm, hay là cho tôi đội thử nhé?"
Hắn vừa nói xong, Giản Du lập tức lùi về sau hai bước kéo dài khoảng cách với hắn, nhìn hắn chằm chằm đầy cảnh giác: "Không được, đổi cái khác đi."
"Không có cái khác đâu." Lục Thời Niên nhún nhún vai.
Giản Du đứng bất động tại chỗ, cũng không biết đang nghĩ cái gì, khóe miệng mím thành một đường thẳng.
Bọn họ đứng dưới ánh đèn đường, nguồn sáng dồi dào đủ để Lục Thời Niên nhìn từng đường nét nhỏ trên khuôn mặt Giản Du.
Làn da trắng lạnh, hàng mi đều đặn, và một chút ửng đỏ vô cớ nổi lên ở đuôi mắt.
Nhìn kiểu gì cũng thấy rất đẹp.
Hắn dừng mắt thưởng thức người đẹp trong chốc lát, lại đột nhiên ý muốn đùa giỡn, nói: "Nè, Giản Du, có ai từng nói là em trông rất giống thỏ không?"
Giản Du lại như thể bị giẫm một phát lên đuôi, bùng nổ cáu giận: "Con mẹ nó anh mới giống thỏ!"
"Em không thích à?" Lục Thời Niên khinh ngạc: "Tôi tưởng em thích thỏ lắm chứ."
Giản Du: "Vớ vấn, ai lại đi thích ba cái thứ đồ mềm mại đấy chứ!"
"Được rồi."
Lục Thời Niên cũng không tức giận: "Nhưng mà tính tình như này mà lại đi làm dịch vụ, tôi thật sự hơi bị ngạc nhiên đấy." Hắn tò mò nói: "Cho tôi hỏi chút, em làm ở đây bao lâu rồi, không bị ai đánh mắng chứ?"
Tới đây coi như chút biết ơn Giản Du dành cho Lục Thời Niên tan biến hết sạch sành sanh rồi.
"Liên quan mẹ gì đến anh."
Cậu nhả xong câu này, đi luôn khỏi con hẻm không thèm quay đầu lại, tầm này không ném cho Lục Thời Niên một ngón giữa đã là cậu nhân từ lắm rồi đấy.
Không lâu sau khi Giản Du rời đi, Lục Thời Niên nhận được tin nhắn của Quách Phồn, hỏi có phải hắn rơi vào bồn cầu luôn rồi không.
Lục Thời Niên: [Tần Hữu Lương còn ở đấy không?]
Quách Phồn: [Video]
Quách Phồn: [Ông đi đâu thế, thằng này bị ông chọc tức, uống say mèm xong xả giận với đám bạn chó của nó rồi!]
Lục Thời Niên bấm xóa video, gõ chữ:
Lục Thời Niên: [Lần sau tụ họp thì để ý chút đi, đừng có mang rác đến gặp tôi.]
Quách Phồn: [Rồi rồi đừng mắng nữa, tôi biết sai rồi]
Quách Phồn: [Thế ông có quay lại không?]
Lục Thời Niên nhìn thời gian:
Lục Thời Niên: [Thôi bỏ đi, muộn rồi, tôi về đây.]
Quách Phồn: [?]
Quách Phồn: [Còn sớm mà?]
Quách Phồn: [À không, ông định về dỗ nam sinh kia à?]
Quách Phồn: [Chẳng lẽ ông nuôi nhóc đó thật? Nuôi trong ký túc xá trường???]
Lục Thời Niên dở khóc dở cười.
Hắn đáp một câu [Bớt não bổ đi, tôi về ngủ], không đọc tin nhắn nữa, hắn tắt điện thoại, xoay người chậm rãi đi theo hướng Giản Du rời đi.
-
Đi xe từ quán bar về trường mất khoảng nửa tiếng.
Không biết có phải vì ở chỗ đông người hỗn loạn quá lâu hay không, Giản Du vừa lên xe chưa được bao lâu đã bắt đầu choáng váng, hơn nữa thời gian ngồi xe kéo dài, cảm giác khó chịu trong người cũng dần tích tụ.
Bỗng dưng có linh cảm xấu.
Giản Du lòng bất an nhìn ánh đèn đường lướt qua bên ngoài, cậu mở cửa sổ hé ra một khoảng, để cho không khí lạnh luồn vào trong xe, cố gắng dùng cách này để giữ tỉnh táo.
Tài xế nhìn cậu qua gương chiếu hậu, hỏi: "Sao thế bạn học, không khỏe à?"
Giản Du tùy tiện tìm cớ: "Không phải, chỉ là hơi vội về một chút."
Tài xế: "Ok, cậu đóng cửa sổ vào đi, tôi sẽ lái nhanh hơn."
Giản Du đóng cửa sổ lại, trong xe lại kín mít, triệu chứng chóng mặt của cậu càng thêm rõ rệt, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng đang dần tăng lên.
Cậu dùng sức chớp chớp mắt, lấy điện thoại ra muốn di dời sự chú ý.
Nhóm chat lớn 99+ tin nhắn, cậu bấm vào lại không khéo nhìn thấy tên Lục Thời Niên.
[Hôm nay tôi gặp Lục Thời Niên ở cồng trường, chỉ thoáng qua thôi mà cũng bị nhan sắc quật bạo kích]
[Mặt mũi là ưu điểm ít đáng nói nhất của Lục tiền bối mà, không phải sao?]
[Lúc trước đi huấn luyện quân sự tôi dính mưa to bị kẹt ở căng tin, là Lục tiền bối đưa ô cho tôi, lúc ấy đù má tôi đã nghĩ là mình va vào condi tình yêu rồi, anh ấy thực sự rất là dịu dàng nha.]
[Tôi nghe nói gia đình Lục tiền bối rất giàu]
[Rất giàu là nói giảm nói tránh rồi, đấy phải gọi là siêu phú nhị đại]
[Cíu cíu, cứ nghĩ cả đời này sẽ không có bất kì giao điểm gì với người này, tôi phát rồ mất.]
[Vụ gì?]
[Có gì hot, kể đi?]
(đoạn này mình không rõ nghĩa nên xin phép chém nhẹ chút ạ)
Giản Du bực bội tắt điện thoại.
Thật ra cậu chưa bị Lục Thời Niên gây khó dễ hay gì, cũng không bắt gặp hắn làm chuyện xấu bao giờ, nhưng bản năng của cậu lại kêu gào rằng hắn nhìn không giống người tốt.
Hoặc ít nhất là không ôn nhu hiền lành lễ phép tốt bụng như lời mấy cô nương kia nói.
Nhưng cậu không biết tìm đâu ra chứng cứ.
Xe đi đường nửa đường, cảm giác choáng váng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí khi nhìn đèn xe và đèn đường bên ngoài cửa sổ cậu đều thấy nhòe nhoẹt.
Đáng lẽ cậu không nên ra ngoài.
Không đúng, thật ra là chỉ cần đi sớm hơn chút, thì giờ đã tốt hơn nhiều.
Người khác không biết, nhưng cơ thể cậu lại rất rõ ràng, lẽ ra không nên tham mấy cái trích phần trăm kia, có khi còn được nhiều hơn mất.
Giản Du không biết mình không chịu nổi mà lăn ra ngủ từ lúc nào.
Taxi dừng trước cổng trường, cậu bị tài xế đánh thức, đầu óc rối bời, đến tay cũng không còn sức nhấc lên.
"Bạn học à, cậu thật sự không sao chứ?"
Tài xế hỏi lại một lần nữa: "Có bệnh thì đừng cố chịu đựng, hay không tôi đưa cậu thẳng tới bệnh viện rồi tính."
"Không cần, tôi không sao đâu."
Giản Du khựng lại trong chốc lát, lết người ra mở cửa xuống xe.
Sau mười giớ tối, khuôn viên trường gần như không còn ai.
Giản Du đi rất chậm, cách một đoạn lại phải ngồi xổm xuống nghỉ ngơi, khoảng cách từ cổng đến ký túc xá mất tới hơn mười phút mới đến nơi.
Lúc trở lại ký túc xá thì sức lực của cậu gần như đã cạn kiệt rồi.
Đới Lượng Lượng đã nói trong nhóm chat tối nay anh ta đi ăn thịt nướng với bạn xong sẽ đến tiệm net thâu đêm, mà Lục Thời Niên thì vẫn ở quán bar, chắc phải nửa đêm mới về.
Trong ký túc xá chỉ có một mình cậu, cậu có thể yên tâm hơn một chút, sau khi đóng cửa lại, cậu thoát lực ngã ngồi xuống đất, dựa lưng vào cửa nhắm mắt thở dốc.
Đèn phòng không bật, ngoài cửa có người cùng tầng ký túc đi qua đi lại, âm thanh đùa giỡn cách cậu một cánh cửa thôi mà như cách cả một thế giới.
Gom góp đủ lực cậu chật vật đứng dậy, vỗ mạnh lên huyệt thái dương vài cái, ngay cả quần áo cũng chưa kịp lấy, bước chân lảo đảo đi vào phòng tắm.
Hơi nóng đột nhiên bùng lên mãnh liệt, đốt đến lục phủ ngũ tạng của cậu đau đớn, cậu cần một bồn nước lạnh để đè nó xuống.
Khoa trương hơn thì, nếu trước mặt có một thùng nước đá, cậu sẽ không do dự nhảy thẳng vào đó.
Nhưng khi mở vòi hoa sen lên, lại chỉ có vài giọt nước rơi xuống vai cậu, đồng thời phòng ký túc xá cách vách truyền đến một tiếng rên rỉ:
"Đùa đấy à, mất nước rồi?"
"Thật hả, quần lót tao còn chưa giặt đấy?"
"Quần lót gì kệ xác, xà phòng trên đầu tao tính sao?"
"Người anh em chờ tí, tao bê bình nước uống cho mày xài nè!"
Giản Du: "..."
Đm!
Cơn nóng như muốn nổ tung trong cơ thể, lan ra tứ chi, chân cậu mềm nhũn ra không chống đỡ nổi, bịch một tiếng ngã quỳ xuống đất.
Đầu gối đau đớn tiếp xúc với nền đất cứng, mũ cũng vướng công tắc vòi hoa sen mà rớt xuống, đôi tai thỏ rủ xuống hai bên đầu lộ liễu không thiếu một tấc.
"Ây dô, người anh em phòng bên cũng tắm à? Có cần tụi tui bê bình nước sang giúp không?"
"Hê lô, Lục ca à? Hay là Lượng Lượng?"
Phòng tắm của hai ký túc xá chỉ cách nhau một bức tường, cửa sổ sát cạnh nhau, Giản Du vừa ngẩng đầu đã có thể thấy một bàn tay trơn bóng vươn qua cửa sổ của cậu vẫy vẫy.
Trên tay tên đó còn dính xà phòng.
Sợ đối phương sẽ đột ngột thò đầu sang, Giản Du chống tay lên công tắc vòi sen đứng lên, đóng cửa sổ phòng tắm lại.
"Hả? Nóng tính thế bro?"
"Chắc là Giản Du rồi."
"Hây, bạn nhỏ à, có phải nhóc không?"
"Sao tắm mà không bật đèn vậy?"
Giản Du không đáp lại.
Cậu còn đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng đây.
Phòng bên cạnh không nhận được hồi đáp thì cũng im lặng, sau khi được bạn cùng phòng mang bình nước uống đến cứu vớt, bên đó rất nhanh chóng tắt đèn rời phòng tắm.
Giản Du thở phào, kéo mũ áo hoodie lên, đỡ tường loạng choạng trở lại ký túc xá.
Trong ký túc xá cực kì yên tĩnh, khiến cho tiếng hô hấp nặng nề của cậu lộ ra rõ ràng.
Cố gắng thêm chút nữa.
Kiên trì thêm một chút là được rồi.
Cậu ngã xuống giường, nửa khuôn mặt vùi vào gối, trên trán tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, ga trải giường bên dưới bị túm đến nhăn nheo.
Đêm dài binh hoang mã loạn như thế này, thống khổ đủ đường như thế này, cậu đã trải qua rất nhiều rồi, nhưng có lẽ mức độ khổ sở tối nay lại được nâng lên một tầm cao mới rồi.
Cực kì bực bội, nhưng lại bất lực.
Ngay trước khi ý thức của cậu hoàn toàn rơi vào mơ hồi, không ngờ ngoài cửa lại truyền đến tiếng tra chìa khóa mở cửa.
Có người quay về?
Tại sao lại có người về?!!
Giản Du trợn to hai mắt, không biết lấy đâu ra sức, một tay chống lên giường ngồi dậy.
Người ngoài cửa động tác rất nhanh, Giản Du căn bản không kịp kéo chăn lên, đầu óc hoảng loạn, thế mà lại nảy ra ý muốn dùng thân thể mình đè cửa.
Kết quả chắc chắn là thất bại toàn tập.
Cậu không thể ngăn người bên ngoài bước vào, ngược lại biến khéo thành vụng, lảo đảo đâm đầu vào lồng ngực đối phương.
Mũ hoodie to rộng không thể tránh bị cọ rớt, trong lòng Giản Du nổi lên lạnh lẽo.
Toang rồi!
-
Hết chương 3.