• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Giừa

-

Đới Lượng Lượng vừa nghe thấy động tĩnh thì ngay lập tức ôm máy tính quay về từ phòng bên cạnh.

Bầu không khí trong ký túc xá có chút ngượng nghịu, Giản Du đang ngồi nghịch nghịch máy tính, Lục Thời Niên cũng đang ngồi ở chỗ mình, chỉ có Chu Thải là đang đứng chôn chân tại chỗ như môn thần, thấy Đới Lượng Lượng quay về thì mới không biểu cảm xoay người tránh ra.

Trên máy tính anh vẫn còn đang mở trang livestream, giọng nam streamer vang tứ phía, trong thoáng chốc đã giảm bớt bầu không khí áp suất thấp trong phòng.

"Tui về rùi nè, haha."

Anh ta hô một tiếng khô khan, cũng không biết rốt cuộc là đang nói với ai.

Nhìn trái nhìn phải, anh ta hỏi thăm dò: "À mà, hai người đã quen nhau chưa? Nếu chưa thì, để tui giới thiệu lại nhé?"

Không ai phản đối, anh lại gãi gãi đầu, nói với Giản Du: "Giản Du, đây là... người mà lúc trước tui có nói là sang Tô Thành làm sinh viên trao đổi, Chu Thải, cũng là bạn học của tui với Lục ca, Chu Thải, đây là..."

"Đây là Giản Du."

Lục Thời Niên cắt ngang lời anh ta, giương mắt nhìn Chu Thải: "Hậu bối của tôi."

Đới Lượng Lượng hơi ngây người chớp chớp mắt.

Nói như thế nào nhỉ, Lục Thời Niên giới thiệu kiểu này không có vấn đề gì, nhưng nghe vẫn cứ có chỗ nào đó nó quái quái.

"Đây là Giản Du", vốn sau đó có thể nói "Sinh viên năm ba ngành vật lý", cũng có thể là "Bạn cùng phòng mới chuyển vào của bọn mình", hoặc cũng có thể theo ý tứ của Lục Thời Niên, nói là "Nhỏ hơn chúng ta một khóa".

Nhưng Lục Thời Niên lại cố tình chọn cái người ta ít xài nhất.

Hậu bối của tôi.

Của tôi.

Nghe như cố ý hẩy hai người họ ra bên ngoài, tuyên bố chiếm đóng chủ quyền.

Nhất định là vì giới thiệu quá ngắn gọn nên anh mới sinh ra cái loại ảo giác này ha?

Giản Du đương nhiên cũng nghe thấy.

Bàn tay đang bấm bấm chuột khựng lại, không phản bác.

Chưa đầy hai phút sau, cậu nhận được một cuộc điện thoại từ giáo viên cố vấn, nói rằng học bổng đã được chuyển xuống, phải tới điền phiếu thông tin, hỏi cậu bây giờ có rảnh tới gặp cô không.

Giản Du nhanh chân chạy tới văn phòng cố vấn.

Thật trùng hợp, trong văn phòng có cả Tiểu Tuệ và Lưu Kiếm Xuyên, đang giúp cô kiểm tra lại thông tin của cả lớp.

Giản Du cảm thấy kì lạ không hiểu sao danh sách học bổng năm nay còn có cả cậu.

Bởi vì tương quan học bổng đã được thương lượng và thống nhất ngay từ đầu, trong ban bọn họ không có học sinh gia cảnh khó khăn, nên là học bổng sẽ lấy bốn thứ hạng đầu trong kết quả điểm thi cuối kỳ năm đầu tiên.

Mà năm trước đã có người viết đơn xin học bổng bị sai, nên là cậu đã nhận hai lần học bổng, năm nay lại nữa, là lần thứ ba.

"Còn vì cái gì nữa, lại có tên ngốc điền đơn sai chứ gì."

Cô cố vấn bất đắc dĩ trào phúng một câu, tiện tay đặt mẫu đơn trước mặt cậu.

"Lại điền sai?" Giản Du nhíu mày: "Ai vậy?"

"Ây dà, cậu quan tâm ai làm gì." Lưu Kiếm Xuyên ngẩng đầu chen ngang: "Dù sao cũng qua thời gian xin rồi, danh sách được gửi xuống cả rồi, muốn sửa cũng không được, Giản Du cậu mau điền đi."

Tiểu Tuệ đi theo cũng nói đệm vào: "Không sai, Giản Du mau điền đi, điền xong thì qua phòng giáo vụ đóng dấu, đừng lâu la không thì lại qua giờ tan tầm của giáo viên phòng giáo vụ, lại phải đợi tới ngày mai."

Lịch sử luôn trùng hợp đến kinh ngạc, năm ngoái cũng như thế này, vẫn không ai chịu nói cho cậu biết ai điền sai đơn.

Giản Du đành phải điền thông tin, rồi lại chạy qua phòng giáo vụ một chuyến, cuối cùng lại qua tiệm photocopy dưới lầu ký túc xá, chờ tới khi làm xong hết thảy thì trời cũng đã tối.

Cậu quay trở lại ký túc xá chuẩn bị tắm rửa xong lên giường.

Cậu đứng trước tủ quần áo cởi áo khoác, lộ ra chiếc áo cộc tay màu đen bên trong, áo bị cấn lên, cánh tay và cổ cũng trắng đến chói mắt.

Cậu không để ý tới phía sau lưng mình, có một ánh mắt đang không động tĩnh dừng lại trên người cậu.

Giản Du vén vạt áo thun chuẩn bị cởi ra, nhưng một đoạn eo gầy vừa mới lộ ra, bỗng nhiên trước mắt cậu tối sầm lại, bị vải trùm lên đầu che kín mít.

Cậu kéo xuống nhìn, là một bộ đồ ngủ tối màu không chút xa lạ.

Quay đầu lại nhìn Lục Thời Niên: "Lại ngứa tay à?"

Lục Thời Niên tựa vào cạnh bàn, mắt cười cong cong: "Mặc của tôi đi, vải áo này mặc thoải mái lắm ~"

"Sao ngày nào cũng lắm chuyện thế nhỉ." Giản Du đóng cửa tủ quần áo lại.

Lục Thời Niên nhìn cậu miệng thì mắng mỏ thiếu kiên nhẫn, tay thì lại cầm áo ngủ của hắn bước vào phòng tắm, đuôi mày hắn cong lên vui vẻ: "Bé Du, tôi nhờ em một việc được không?"

Giản Du: "Có cái khỉ gió gì nói mau đi."

Lục Thời Niên: "Tối nay tôi muốn ngủ với em."

Giản Du: "Anh không có giường à?"

Lục Thời Niên: "Nhiệt độ hạ thấp, chăn lại mỏng, thân thể tôi yếu đuối sợ lạnh lắm."

Giản Du: "...Anh không muốn mặt mũi nữa hả?"

Lục Thời Niên: "Muốn lắm, nhưng mà lạnh quá, Giản ca có phê chuẩn không?"

Giản Du đóng cửa phòng tắm: "Tùy anh, phiền quá đi mất."

Đới Lượng Lượng nghe cái câu "thân thể yếu đuối" mà muốn cười ỉa.

Anh ta thò đầu qua rèm định trêu ghẹo Lục Thời Niên, ai dè lại thấy người vừa rồi mới cười tủm tỉm sắc mặt đã tối đen lại, túm lấy cổ áo Chu Thải cưỡng ép kéo ra khỏi ký túc xá.

Đới Lượng Lượng: "???"

Ký túc xá hài hòa, xin đại ca đừng đánh nhau!

Trên hành lang không một bóng người, Lục Thời Niên bóp cổ Chu Thải đè hắn lên tường: "Tao có bảo mày quản cái mắt cho tốt mà phải không? Muốn bị mù hả?"

Mặt Chu Thải đỏ lên, nhìn Lục Thời Niên: "Các người có quan hệ gì?"

"Quan hệ gì thì cũng không liên quan đến mày."

Lục Thời Niên nhìn xuống hắn: "Chu Thải, tao chỉ cảnh cáo mày một lần, cách xa Giản Du ra một chút, không thì đừng trách tao không nể tình bạn học."

(Truyện được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua)

Qua một quãng thời gian, dưới sự hợp tác của năm người, dự án thí điểm của nhóm Lục Thời Niên cũng đã thành công hoàn tất.

"Cuối cùng cũng được ngủ một giấc rồi!"

Bạch Tiểu Thi vươn vai kêu dài một tiếng, khoa trương nói: "Mấy hôm cuối cùng tôi nằm mơ cũng thấy ngồi sửa thí nghiệm, mắt sắp thâm thành gấu trúc rồi."

Đỗ Lan ôn hòa nói: "Mọi người đều đã vất vả rồi."

"Tối nay ăn với nhau một bữa đi."

Người nói ra lời này lại chính là người không có khả năng nói lời này nhất, Lý Thanh.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Bạch Tiểu Thi và Đỗ Lan, hắn không được tự nhiên lắm mà gãi đầu, giọng điệu khô khốc: "Tôi biết hồi đầu thái độ của tôi không được tốt, thật sự xin lỗi, bữa này tôi mới, xem như tạ lỗi."

"Bạn học với nhau, xin lỗi gì mà xin lỗi, chẳng bằng ăn với nhau một bữa chúc mừng." Bạch Tiểu Thi nói: "Cơ mà trước khi ăn cơm, tôi có một đề nghị!"

Lục Thời Niên: "Chuyện gì?"

Bạch Tiểu Thi: "Ở gần trường có một cái escape room với khai trương, tôi rất muốn chơi, chỉ là không có đủ sáu người đi chung, hay là nhân cơ hội này chúng ta đi chơi đi? Nghe nói vui lắm."

Đỗ Lan: "Nhưng mà bọn mình cũng chỉ có năm người thôi mà."

Lục Thời Niên: "Chiều nay Đới Lượng Lượng không bận, có thể gọi cả cậu ta đến."

Bạch Tiểu Thi hoan hô một tiếng: "Tuyệt! Đủ sáu người rồi, vậy chiều nay chúng ta hẹn 3 giờ trước cổng trường nhé. Chơi xong về ăn cơm chiều là vừa."

Lục Thời Niên gật đầu: "Nhất trí."

"Nhất trí cái gì mà nhất trí?"

Giản Du nhịn không được, mở miệng: "Tôi còn chưa đồng ý, đừng tính cả tôi..."

"Cậu ấy đùa thôi, không cần để ý đâu, chiều gặp nhau nhé." Lục Thời Niên nói xong, vừa che miệng Giản Du lại vừa ôm nửa người cầu ra khỏi phòng thí nghiệm.

"Ai đùa với anh?"

Lúc đi xuống lầu, Giản Du hất tay Lục Thời Niên ra, tiếc là lần này hắn giữ chặt lấy cậu, hất ra không nổi: "Escape room gì đó tôi không hứng thú, không đi."

Lục Thời Niên: "Nhưng tôi có hứng thú nha."

Giản Du: "Thế thì tự đi đi."

Lục Thời Niên: "Người ta muốn đi chơi với em đó."

Giản Du: "Đm, anh nói chuyện bình thường tí đi! Đừng có ghê tởm vậy!"

Lục Thời Niên nhướng mày: "Thế này mà đã ghê sao?"

Giản Du: "Ghê muốn chết."

"Tôi còn có thể ghê gớm hơn nữa đấy."

Lục Thời Niên cười với cậu, Giản Du cảm thấy tình hình không ổn bèn quay đầu tính chạy, nhưng chưa kịp chạy thì đã bị ôm eo kéo về, hắn cao hơn nhưng vẫn cố chấp vùi đầu vào lồng ngực cậu: "Giản ca Giản ca, đi chơi cùng tôi nha~"

Hiện tại đang có không ít sinh viên lên xuống lớp, những ánh mắt kì lạ không ngừng chĩa về phía họ.

Giản Du sắp phát rồ rồi.

Một tay cậu che đi khuôn mặt đỏ ké của mình, một tay dồn sức đẩy đầu Lục Thời Niên: "Bị thần kinh à! Mau cút ra!"

Lục Thời Niên ngẩng đầu: "Có đi không?"

Giản Du: "Không đi!"

Lục Thời Niên cúi đầu xuống: "Vậy thì tiếp tục."

Càng lúc càng có nhiều người nhìn bọn họ.

Thậm chí còn bắt đầu có người hào hứng lôi điện thoại ra chụp ảnh.

Khác với Lục Thời Niên da mặt dày, Giản Du da mặt mỏng dính, bị vậy xem như vậy chỉ trong chốc lát đã không chịu nổi, hai tay giơ lên che mặt.

"Ông đây đi, được chưa? Buông ra mau!"

Còn một lúc lâu nữa mới tới 3 giờ chiều, trước hết họ phải về ký túc cất đồ, sau đó đi ăn trưa cùng nhau.

Bước vào tòa ký túc, trên mặt Giản Du viết đầy "hứng khởi".

Lục Thời Niên bám theo cậu như cái đuôi: "Bé Du muốn ăn gì nào? Ăn mì? Gà hầm nấm? Hay là đi ăn đồ chay?"

Giản Du coi như mình bị điếc.

Không ngờ rằng vừa mới mở cửa phòng ký túc xá, một loại âm thanh mập mờ tức thì vọng vào tai, bước chân cậu khựng lại, theo bản năng nhìn về phía nguồn âm thanh.

Hay lắm.

Giờ cậu còn muốn chọc mù hai mắt mình luôn.

Lục Thời Niên bước vào theo sát cậu.

Giản Du còn chưa kịp quay đi, trước mắt đã tối sầm lại.

Ngay sau đó, một tiếng "ầm" vang vọng.

Lục Thời Niên ôm Giản Du qua bên cạnh bảo vệ, sau đó dồn sức đạp một cước vào ghế Chu Thải đang ngồi, may mà y đang dán sát bàn, nếu không thì rất có khả năng y sẽ bị đạp ngã lăn quay.

"Cậu làm cái gì đấy?" Chu Thải đứng lên, biểu cảm không vui nhìn hắn chằm chằm.

"Mày hỏi tao làm gì à?"

Lục Thời Niên cười nhạo một tiếng, ý cười trong mắt hoàn toàn biến mất: "Nếu mày thích gióng trống khua chiêng, thì tao sẽ ném hết mấy thứ bẩn thỉu này của mày xuống dưới lầu, cho tất cả mọi người thấy mày là cái loại người gì."

Rời khỏi phòng, đi xuống lầu, Giản Du mới miễn cưỡng phản ứng lại được.

Người trong cái video kia, là Chu Thải đúng không?

Tuy cậu chỉ liếc mắt có một cái, nhưng vẫn đủ để nhận ra.

Làm sao lại có người dám tự quay cái loại video này cho chính mình, lại còn trắng trợn ở ký túc xá như vậy?

Giản Du càng lúc càng nhíu chặt chân mày.

Thật sự mà nói thì bộ dạng của Chu Thải trông cũng không đến nỗi nào, nhưng hiện tại khi cậu nhớ lại khuôn mặt kia, không hiểu sao lại có chút buồn nôn.

"Đừng nghĩ nữa."

Đỉnh đầu bỗng dưng bị vần vò thật mạnh, một cọng tóc ngố theo đó mà vểnh lên.

Lục Thời Niên ngắm nghía một chút, nắm lấy tay cậu: "Dẫn em đi xem một chút đáng yêu để rửa mắt."

Giản Du bị Lục Thời Niên dẫn vào một khoảng sân trống giữa hai tòa nhà ký túc xá, hắn lấy một cây xúc xích giăm bông từ trong túi ra, khẽ gọi vài tiếng.

Rất nhanh, một chú mèo trắng bự bằng bàn tay thò nửa cái đầu ra khỏi bụi cỏ, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, chậm rãi tiến lại gần, cái đuôi vẫy vẫy, miệng nhỏ bắt đầu cắn cắn xúc xích.

"Mèo?"

Giản Du bị thu hút sự chú ý, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn: "Anh tìm thấy nó lúc nào vậy?"

Lục Thời Niên: "Mấy hôm trước thôi, lúc tôi đi ngang qua thì nghe tiếng, nó có hơi hung dữ, tôi đoán là em sẽ thích, vì muốn chờ đưa em tới xem nên ngày nào tôi cũng cho nó ăn đấy."

Hắn cấu giăm bông thành miếng nhỏ đặt vào lòng bàn tay, quay đầu hỏi Giản Du: "Thế nào,có đáng yêu không?"

Giản Du mạnh miệng: "Cũng được."

"Thế này mà chỉ 'cũng được' thôi sao?" Lục Thời Niên tỏ vẻ kinh ngạc: "Xinh như thế này, tôi thấy trong bảng xếp hạng nhan sắc động vật nhỏ nó có thể đứng hạng hai đó."

Giản Du đáp lại theo bản năng: "Hạng nhất là gì?"

Hỏi xong lại cảm thấy như mình vừa trúng kế.

Quả nhiên, giây tiếp theo Lục Thời Niên vui sướng nói: "Một bé thỏ rất cứng miệng."

Giản Du: "..."

Giản Du xoa xoa lỗ tai một cái, mặt không biến sắc đứng lên: "Còn không mau đi ăn cơm à?"

Bọn họ không gặp Đới Lượng Lượng ở ký túc xá, vốn định đi ăn rồi mới về tìm anh ta, không ngờ lại đụng nhau ở cổng trường.

Người đam mê náo nhiệt vừa nghe tới escape room một cái, còn chưa kịp nói gì tiếp đã đồng ý đi luôn, thuận tiện đi ăn trưa cùng nhau.

3 giờ chiều, sáu người đúng giờ tập hợp ở cổng trường.

Trùng hợp lại đúng lúc Thời Du gọi điện tới cho Lục Thời Niên, hắn thuận miệng mời một câu, thế là thanh niên này lập tức bò ra khỏi giường tung tăng chạy tới.

Lục Thời Niên: "Thời Du, em họ tôi, khoa hóa năm ba."

Thời Du: "Xin chào đàn anh đàn chị, hihi."

"Chào em chào em." Bạch Tiểu Thi kinh ngạc nói: "Tổ trưởng! Mấy người đẹp trai vậy là nhờ gen sao? Sao ai cũng đẹp quá vậy!"

Thời Du trông rất giống một chú husky, vừa được khen cái là khóe miệng đã kéo tận mang tai.

Cậu ta rất trâu bò trong khoản xã giao, nhanh chóng hòa hợp với mọi người.

"Tôi nhớ rõ cậu nha, bọn mình có gặp nhau ở cửa nhà anh tôi."

Trên đường đi escape room, Thời Du đã kịp nói chuyện xong một lượt với tất cả mọi người, cuối cùng đi tới bên cạnh Giản Du, cười hì hì nói: "Thì ra cậu là bạn cùng phòng mới của anh tôi, chẳng trách lúc trước tôi chưa từng gặp cậu."

Cậu quen tay quen thói muốn khoác vai Giản Du, ai dè lại bị Lục Thời Niên đi bên trái Giản Du tát một phát vào tay: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân."

Nói xong, chính hắn lại ôm vai người ta.

Thời Du: "???"

Biểu cảm và nội tâm Giản Du đều không hề gợn sóng.

Cậu đã chết lặng rồi.

Thời Du: "Anh kì cục quá nha, nuôi thỏ không cho em sờ thì thôi đi, sao bạn cùng phòng cũng không cho em đến gần là sao?"

Giản Du mẫn cảm bắt được từ ngữ mấu chốt: "Thỏ gì cơ?"

Thời Du: "Cậu không biết sao? Anh tôi có nuôi một con thỏ tai cụp, bảo là vô cùng xinh đẹp đáng yêu, chỉ là tính tình hơi hung dữ, rất hay cào người, thế mà ảnh lại coi như bảo bối không chịu cho tôi xem, cậu tới chỗ anh tôi rồi nên tôi còn tưởng cậu biết chứ."

Giản Du: "...."

Thời Du: "Thật sự không biết sao?"

"Tôi không biết thỏ thiếc gì hết." Giản Du cố nhẫn nhịn, quay đầu qua, vô cùng lễ phép tặng cho Lục Thời Niên một ngón giữa: "Tôi chỉ biết có một tên chó ngứa đòn thôi."

Lục Thời Niên cười tủm tỉm nhìn ngón giữa: "Đúng là không khéo nhỉ? Hay là khi nào thỏ con có thời gian rảnh, cho nó tới cào cào chút?"

"Cào cái đầu anh ý!"

Giản Du hẩy hắn ra, bước chân nhanh hơn bỏ mặc hai anh em hắn phía sau.

Thời Du khó hiểu gãi gãi cổ: "Vừa rồi vẫn còn ổn mà nhỉ, thế này là sao ta?"

Lục Thời Niên cao thâm khó đoán: "Tình thú của người ta đấy, chú mày không hiểu đâu."

Đã tới điểm mua vé, nhân viên ôm một cái hộp gỗ ra để bọn họ rút thăm.

Bạch Tiểu Thi: "Đây là cái gì vậy?"

Nhân viên giải thích: "Đây là hình thức chơi mới nhất của chúng tôi, ngoại trừ hai phe người chơi và NPC, chính nhóm người chơi cũng sẽ chia thành hai đội, bên trong này có hai lá bài quỷ, ai bốc được thì sẽ vào vai quỷ."

Đới Lượng Lượng: "Chúng tôi tổng cộng chỉ có bảy người, còn muốn chọn ra hai quỷ nữa hả?"

Nhân viên gật đầu: "Để tăng độ thú vị cho trò chơi."

Thời Du hào hứng xoa xoa tay: "Tôi thích kiểu này đó, kích thích ghê, vậy phần thưởng cuối cùng tính như nào?"

Nhân viên: "Chỉ có một đội giành chiến thắng, hoặc là người, hoặc là quỷ, bên thắng có thể nhận được giải thưởng bí mật của chúng tôi, nếu vừa có người vừa có quỷ thoát ra thì sẽ không có phần thưởng."

Cậu nhân viên lần lượt yêu cầu họ rút thăm: "Quỷ có thể trực tiếp giết người, nhưng con người thì phải nhìn thấy quỷ giết người, sau đó mới có thể giết quỷ."

Người bị giết sẽ phải đứng yên không được nói chuyện, đến khi trò chơi kết thúc mới có thể đi ra ngoài, thế nên là sau khi trò chơi bắt đầu, mọi người phải mau chóng tập hợp, tránh lạc đoàn."

Lý Thanh: "Cảm thấy phe người có hơi thiệt thòi nhỉ?"

Đỗ Lan: "Nghe khó ghê á..."

Đới Lượng Lượng: "Hiểu rồi! Bắt đầu thôi!"


Thời Du: "Gogogo!"


Lục Thời Niên đi tới bên cạnh Giản Du: "Bé Du, em là người hay quỷ?"


Giản Du nhanh tay che tờ thăm: "Liên quan quái gì đến anh."


"Giản ca hung dữ quá." Lục Thời Niên đứng thẳng dậy, cười cười ôm lấy cổ cậu: "Không sao, dù em có là người hay quỷ, anh trai đều sẽ bảo vệ em~"


-


Hết chương 22.


Chương này nhẹ nhàng để chương sau đùng cái 10k chữ ; v ;

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK