• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cà phê cốt giừa

-

Nắm đấm đập mạnh vào xương gò má, đau đớn kịch liệt khiến cho hô hấp của Chu Thải đông cứng lại, bên tai trái nổ 'ầm' một cái, đại não trống rỗng.

Chưa kịp hồi phục, dạ dày lại đột ngột ăn một đấm, y thậm chí còn có cảm tưởng tim mình sắp ngừng đập đến nơi, dựa lưng vào ban công ngồi phịch xuống đất, thừa sống thiếu chết hít thở, hơn nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được.

Ngay sau đó y lại bị túm lấy ót, kéo mạnh vào vách tường, đầu y bị va chạm đến choáng váng, cổ họng dâng lên cảm giác buồn nôn.

"Thế nào, buồn nôn hả?"

Lục Thời Niên cười lạnh một tiếng: "Bị mày làm cho ghê tởm tao còn chưa nôn, mày đòi nôn cái gì?"

Chu Thải bắt lấy cổ tay hắn, gian nan bật ra tiếng: "Lục Thời Niên, tôi chưa làm gì cả."

Lục Thời Niên: "Là không có ý định làm? Hay là chưa kịp làm?"

Chu Thải: "Là, là không có."

"Không có ý định, thế mày về trước làm cái gì? Dựa gần cậu ấy làm cái gì?"

Ánh mắt Lục Thời Niên lạnh lẽo nhìn y, tay dùng sức: "Xem ra lần trước dạy dỗ mày chưa đủ, để cho mày còn gan làm cái loại chuyện này dưới mí mắt tao."

Chu Thải hô hấp khó khăn, mặt mày tím tái như gan heo: "Lục Thời Niên, cậu, cậu bình tĩnh chút, tôi không làm gì, tôi không đụng vào cậu ấy."

Lục Thời Niên: "Những lời này mày đã nói rồi."

Dục vọng cầu sinh của Chu Thải bùng lên, liều mạng nắm lấy tay hắn: "Sau này sẽ không... cậu tha cho tôi lần này, cầu xin, cầu xin cậu..."

Lục Thời Niên đột nhiên buông tay ra, không khí tràn vào cổ họng y, Chu Thải chống tay trên mặt đất ho khan dữ dội, hận không thể ho đến lòi phổi ra.

Lục Thời Niên đứng lên, chân giẫm lên tay phải của y, dồn sức, nhìn Chu Thải đau đến ngã quỵ xuống không nói nên lời, cười cười: "Muộn rồi."

"Chu Thải, không phải là tao chưa cho mày cơ hội, là chính mày không biết quý trọng."

"Tự chuẩn bị tinh thần đi."

Giản Du suýt thì ngủ quên.

Vất vả lắm cậu mới có thể giữ được tỉnh táo đến khi Lục Thời Niên quay lại, hai má bị nhéo một cái, không đau, có thể cảm nhận được sự luyến tiếc đến nghiến răng nghiến lợi của đối phương: "Sao lại làm cho người ta nhớ thương như vậy? Hửm?"

Giản Du mệt mỏi, người mệt, tâm cũng mệt.

Cậu cũng muốn biết vì sao lắm.

Lục Thời Niên nhắm mắt lại, thở ra một hơi, hắn khoác áo và đội mũ lên cho cậu, ôm người từ giường lên: "Tối nay không thể ở lại ký túc được, tôi đưa em về nhà."

Giản Du lười giãy giụa, nghiêng đầu tựa vào vai Lục Thời Niên, lúc xoay người thì cậu nhìn thấy Chu Thải đang chật vật nằm trên ban công, xem ra bị dạy dỗ không hề nhẹ.

Hết mồ hôi lạnh lại mồ hôi nóng tuôn ra, trên đường còn dính một trận gió thổi, khi trở về nhà của Lục Thời Niên, Giản Du đã tỉnh hơn một chút, câu đầu tiên mở miệng chính là: "Tôi muốn tắm."

Lục Thời Niên: "Tôi giúp em?"

Giản Du đương nhiên không đồng ý, Lục Thời Niên: "Cái bộ dạng này của em mà tự đi tắm, em nghĩ tôi có thể yên tâm không?"

Cuối cùng cũng không còn cách nào khác, Lục Thời Niên đổ đầy nước vào bồn tắm, cẩn thận đặt Giản Du ngồi vào đó, quần áo sạch sẽ đều nằm ở chỗ cậu có thể vươn tay lấy được: "Không thoải mái thì gọi tôi, có vấn đề gì thì cũng gọi tôi, tôi đứng ngoài cửa."

Giản Du khép hờ mắt gật đầu.

Nước ấm bao bọc lấy thân thể cậu, hòa vào thân nhiệt ốm bệnh của cậu, cuối cùng lạnh xuống, chỉ còn lại ngọn lửa bên trong người cậu mãi không thể dập tắt được.

Lục Thời Niên đứng bên ngoài gọi nửa ngày không có hồi đáp, hắn đẩy cửa đi vào thì phát hiện người kia nằm nghiêng người dựa vào cạnh bồn tắm thiu thiu ngủ, nước đã lạnh, nhưng trên mặt cậu vẫn còn nóng.

"Lẽ ra không nên để em một mình."

Lục Thời Niên chậc một tiếng, lấy khăn khô quấn quanh bả vai cậu định ôm cậu ra khỏi bồn tắm, Giản Du bị động tắc của hắn đánh thức, mở mắt nhìn hắn một hồi, giơ tay ôm lấy hắn.

Lục Thời Niên khựng lại.

Hắn cam chịu thở dài, nhẹ giọng nói: "Khó chịu lắm à?"

Giản Du cúi đầu 'ừ' một tiếng.

So với nước ấm thì nước lạnh còn làm cậu thấy thoải mái hơn, nhưng thoải mái nhất thì vẫn chính là lúc ôm lấy người này.

Mặt nước bị dao động phát ra âm thanh, Lục Thời Niên mặc đồ ngủ bước hẳn vào bồn tắm, không quan tâm cả người bị ướt, quỳ gối trước mặt Giản Du ôm chặt cậu vào lòng.

Tai thỏ ướt sũng rủ xuống hai bên đầu, Lục Thời Niên cúi đầu hôn lên đó, cảm xúc không tên trong lồng ngực không ngừng bánh trướng: "Quả thật rất muốn buộc chặt em vào người tôi, cứ lơ là một chút là lại không yên tâm."

Âm thanh dừng lại bên tai, bé thỏ con lỗ tai run rẩy, cũng không biết là có nghe được hay không.

Cuối cùng cũng thu dọn xong xuôi chui vào chăn, Lục Thời Niên sờ sờ đầu Giản Du xác định tóc đã khô, đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Bé Du, em mệt lắm sao?"

Nét ửng hồng trên mặt Giản Du đã nhạt đi rất nhiều, cậu nhắm mặt: "Làm sao."

Lục Thời Niên: "Em có muốn tôi kể chuyện trước khi đi ngủ cho em không?"

Giản Du: "...."

Giản Du: "Không cần, anh im đi."

Lục Thời Niên: "Thật sự không cần sao? Tôi thấy nhà người ta ru con ngủ đều làm vậy mà."

Giản Du thật sự muốn vả hắn một cái.

Cậu đã quá hiểu cái đức hạnh của cái tên này như thế nào, đêm nay nếu không nói xong vụ chuyện trò này, thỏa mãn cái thú vui nuôi dạy con của hắn, thì cậu đừng hòng ngủ.

"Tùy anh, kể lẹ đi."

Lục Thời Niên vô cùng thỏa mãn, bắt đầu kể chuyện của hắn.

"Ngày xưa có một chú cún nhỏ, nó muốn băng qua sông đi tìm chủ nhân của mình, nhưng nó lại không biết bơi, đứng bên bờ sông chờ lâu thật lâu, cách gì cũng đã thử qua, nhưng đều không có hiệu quả."

...Chuyện hay lắm, người có IQ của đứa nhóc ba tuổi cũng không dám nghe.

Lục Thời Niên: "Ngay lúc nó khổ sở khóc thút thít, bỗng có một vài chú cá thân thiện bơi tới, hỏi có phải là nó muốn qua sông hay không, có cần giúp đỡ không, cún nhỏ vui vẻ phe phẩy đuôi mà nói ra nguyện vọng của mình, và rồi đám cá hợp sức mang tới một cái lá sen bự tổ chảng."

"Lá sen nổi lềnh bềnh trên mặt nước, cún nhỏ rất vui vẻ cảm ơn chúng nó, bảo rằng sau khi qua sông nhất định sẽ mời chúng ăn thịt ăn xương, rồi nó nhảy lên lá sen."

"Sau đó bởi vì thể trọng của nó quá lớn lá sen không chở nổi, nó rơi xuống nước chết đuối."

Giản Du: "....?"

Giản Du: "????"

Lục Thời Niên: "Thế nào, hay không?"

"Hay như cứt chó." Giản Du nhíu chặt mày, một lời khó nói hết:

"Anh phá truyện ngụ ngôn thành cái quái gì vậy?"

Lục Thời Niên: "Không thích à? Không sao, để tôi đổi cái khác. Có chuyện này, ngày xưa có một chú chim nhỏ bay di trú về phía nam nhưng cánh lại bị thương, rớt khỏi đàn, chú chim ôm cánh ở bờ sông khóc thút thít rất thương tâm."

Lại là bờ sông hả?

Giản Du có linh cảm không hay: "Chết đuối?"

Lục Thời Niên kinh ngạc: "Đương nhiên là không, bé Du sao em tàn nhẫn vậy?"

Giản Du: "Anh tiếp tục đi."

Lục Thời Niên: "Sau đó có một bạn nhỏ đi ngang qua, phát hiện chú chim nhỏ bị thương, chạy tới hỏi nó khóc cái gì, chú chim nói nó bị thương, còn bị tụt lại phía sau, không thể bay về phía nam tránh mùa đông, mùa đông ở nơi này lạnh muốn chết."

"Bạn nhỏ rất thiện lương, nói không vấn đề gì, nhà tôi có bếp lò rất ấm áp, cậu có thể tới nhà tôi ở qua mùa đông, chú chim nhỏ đồng ý rồi, bạn nhỏ liền đem chú chim về nhà dốc lòng chăm sóc, cho nó ăn đồ ăn tốt nhất, dùng lại thuốc tốt chất, sợ nó lạnh, còn dùng len đan cho nó một cái khăn quàng cổ, chim nhỏ rất thích chiếc khăn quàng cổ này, mỗi ngày đều quấn quanh cổ mình."

"Rất nhanh vết thương của chim nhỏ đã khỏi, mùa xuân cũng đã đến, gia đình của nó từ phía nam bay trở về, chim nhỏ chuẩn bị lên đường về nhà, đi tới từ biệt bạn nhỏ nọ, bạn nhỏ vô cùng luyến tiếc nó, một người một chim ôm nhau khóc rất lâu, ước hẹn năm nay cũng cùng nhau vượt qua mùa đông, chim nhỏ nói đồng ý, bay quanh bạn nhỏ đã đan khăn quàng cổ cho nó, rồi nhảy lên bệ cửa sổ chuẩn bị bay đi."

Giản Du chờ tận nửa ngày không thấy phần sau, không nhịn được hỏi: "Sau đó thì sao?"

Lục Thời Niên: "Sau đó chú chim vừa vỗ cánh, đã bị con mèo con nhà bạn nhỏ kia rình rình xồ tới ăn luôn."

Giản Du: "???"

Lục Thời Niên: "Mà bởi vì cái khăn quàng cổ kia quá dài, mèo nuốt không hết, kẹt lại ở cổ họng chặn mất hô hấp, cũng chết theo."

Giản Du: "???????"

Lục Thời Niên: "Cái này có hay—"

"Hay hay cái con mẹ anh!" Giản Du đấm một cái vào ngực hắn: "Phá hết mấy câu chuyện rồi, đừng có kể nữa, nói nữa là ông đánh chết anh!"

Lục Thời Niên cười đến mức bả vai run rẩy.

Giản Du nhận ra mình lại bị trêu chọc, phẫn nộ xoay lưng về phía hắn: "Ngủ đây, con mẹ nó đừng có nói gì với ông nữa."

Lục Thời Niên: "Được rồi, tôi không nói nữa, em ngủ đi."

Giản Du vốn đã mệt kinh khủng, nếu không vì thỏa mãn cái thú vui nuôi dạy dỗ dành trẻ con cái mẹ gì đó của Lục Thời Niên thì cậu đã ngủ từ nãy rồi, hiện tại bên tai đã tĩnh lặng trở lại, lưng kề sát lồng ngực ấm áp, cảm giác buồn ngủ còn mãnh liệt hơn lúc trước, chỉ chốc lát sau đã chìm vào mộng đẹp.

Lục Thời Niên nghe thấy tiếng hô hấp đều đều, chậm rãi siết chặt cánh tay, khóe miệng cong lên, hàng mi dài che khuất sự dịu dàng như sắp tràn ra khỏi khóe mắt.

Hắn quả thật đã sớm có quyết định rồi.

Ban đầu, hắn chỉ là một tên ham vui không kiềm chế được sự tò mò của mình, chưa từng gặp qua một bé con nào chơi vui như vậy.

Cho đến khi phát hiện ra vẻ hung dữ của cậu chẳng qua là ngoài mạnh trong yếu, khẩu thị tâm phi, cứng miệng mềm lòng, ôm một bé mèo con thì chê nó vừa xấu vừa bẩn, nhưng lại sống chết không muốn buông tay, cảnh tượng đó quả thực đáng yêu đến mức khiến hắn đầu váng mắt hoa.

Lại nói tới quá khứ của cậu, hắn không chỉ có thương cảm đơn thuần, càng nhiều hơn ấy là một người vốn dĩ không muốn ở chung với ai, không biết từ lúc nào đã toát ra sự tín nhiệm và ỷ lại vào hắn, mỗi một lần, mỗi một chút, đều đánh vào trúng hồng tâm trong lòng hắn.

Phòng tuyến vốn đã bị hắn mài mỏng, lại bị đánh vào như vậy, càng lúc càng nứt ra.

Chỉ có điều tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức hắn sinh ra hoài nghi chính mình, không dám xác định, cho nên mới nói với Thời Du là để nghĩ hắn lại đã.

Đây là chuyện lớn, không thể làm qua loa, dù sao cũng phải cẩn thận xác nhận đã.

Tuy nhiên thì hắn chẳng ngờ được là cái "nghĩ lại" đó lại làm hắn tiếp tục chìm sâu xuống, cảm giác trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Tình cảm và cách thức biểu đạt của hắn từ trước tới nay vẫn luôn đồng bộ, khi hắn đối diện với Giản Du, nói là nồng nhiệt thì cũng không sai, lúc nào cũng muốn nói chuyện thật nhiều, chọc ghẹo thật nhiều, ôm lấy cậu đều luyến tiếc buông tay, cho dù cậu chẳng làm gì hết, hắn chỉ cần nhìn thấy cậu là trong lòng đã dâng lên sung sướng rồi.

Muốn dỗ dành em, thương em, dành cho em những gì tốt nhất trong khả năng của mình.

Hắn biết Chu Thải chưa kịp làm gì hết, nhưng chỉ cần thấy y ngồi bên giường cậu, giơ tay muốn chạm vào cậu, hắn cực kì muốn chém đứt tay y.

Hắn chưa từng thích bất kì ai, hiện tại lại thích một người, mới phát hiện ra loại cảm giác này so với một lần thí nghiệm thành công còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần.

Thế nên là hắn lại cảm thấy hơi tiếc nuối vì không gặp được cậu sớm hơn một chút.

Hoặc là tham lam hơn một tẹo, có thể nhặt được cậu từ nhỏ, né tránh hết những chuyện phiền lòng kia, cùng nhau lớn lên.

Hắn nhất định sẽ chăm sóc cậu thật tốt, để cậu thỏa sức chơi đùa, của ngon vật lạ đều dành cho cậu, những món đồ chơi đều dành cho cậu.

Chậc, thật đáng tiếc mà.

Những cũng may, giờ cũng chưa muộn, sinh nhật 21 tuổi đã qua, nhưng sau đó còn có 31, 41,51, thời gian còn rất dài, hắn có thể đi cùng cậu.

Giản Du ngủ xong là quên mọi âu lo, theo bản năng trong lúc mơ ngủ sẽ tự điều chỉnh sang tư thế thoải mái nhất, cậu xoay người dựa vào lồng ngực Lục Thời Niên.

Nếu giờ phút này cậu có thể mở mắt nhìn, sẽ thấy người nằm bên cạnh cười rất tươi.

"Bé Du, sau này để tôi chăm sóc em nhé?" Lục Thời Niên cúi đầu hôn hôn lên đỉnh đầu cậu: "Ừm, không nói lời nào thì coi như là em đồng ý."

"Em đồng ý rồi đấy."

Cùng lúc đó, Thời Du còn đang ngồi canh ở ngoài cửa phòng thí nghiệm sinh học nhận được tin nhắn từ anh họ mình:

[Thập Niên]: Chú mày nói đúng, thưởng cho mày 18 tràng pháo tay

[Thời Du đại nhân]:????

Lục Thời Niên không rep cậu nữa.

Đúng cái quỷ gì mà đúng, tâm tình cậu đang rất không tốt, anh họ còn tới chọc cậu.

Thời Du chán nản bĩu môi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cánh cửa phòng thí nghiệm đóng chặt, nhìn qua cửa sổ còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người mảnh khảnh.

Khi nào mới đi ra vậy trời, sắp hai ngày không được gặp rồi.

(Bạn nhỏ Thời Du cũng đang cưa ông xã, hẹn gặp bạn ở phiên ngoại:))))))

- Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua

Giản Du mắt mở to chờ đợi rất lâu, rất là lâu.

Lục Thời Niên vẫn chưa chịu tỉnh.

Cậu không còn kiên nhẫn, đẩy đẩy hắn: "Tên ngốc này tránh ra, ông muốn xuống giường."

Lục Thời Niên mắt còn chưa mở, vòng tay qua cổ Giản Du kéo người trở lại: "Sao dậy rồi, sớm thế này, ngủ thêm một lúc đi."

Giản Du: "Sớm cái rắm, muốn ngủ thì tự đi mà ngủ, thả tôi ra."

Lục Thời Niên gian nan mở mắt, buông tay ra, sau khi Giản Du nhảy xuống thì hắn nhìn gối đầu một lúc lâu: "Bé Du!"

Giản Du ngậm bàn chải đánh răng, cau mày: "Gọi bố làm gì?"

Lục Thời Niên nhặt từ gối lên thứ gì đó: "Sao tai em còn rụng lông vậy?"

Giản Du: "??? Cái gì mà rụng lông cơ?"

Cậu do dự vài giây, vẫn là không tin nổi hắn mà bước nhanh tới, giữ chặt tay Lục Thời Niên dí sát mắt vào nhìn, chó má, chẳng có tí lông nào, lại bị lừa rồi!

Giản Du giận đến nghiến răng, hận không thể phun kem đánh răng vào mặt hắn: "Đồ điên!"

Lục Thời Niên cười lăn ra giường, híp mắt ngáp hai cái, quầng thâm dưới mắt ẩn ẩn hiện hiện, bộ dáng rất giống như bị nữ quỷ hút cạn tinh khí.

Giản Du nhìn hắn chằm chằm: "Tối qua anh làm cái gì? Sao nhìn như quỷ thế?"

Lục Thời Niên lười biếng nói: "Chăm sóc em suốt đêm, thuận tiện lên kế hoạch cho tương lai một chút."

Ánh mắt Giản Du lóe lên, quay mặt đi vào toilet, lẩm bẩm: "Bị gì vậy trời, anh thì lên được cái kế hoạch gì."

Lục Thời Niên cười cười, không nói gì.

Giản Du đánh răng rửa mặt xong, Lục Thời Niên đi vào, đứng song song cạnh cậu ở trước gương bóp kem đánh răng.

Động tác của Giản Du chậm lại, mặt còn đang dính đầy bọt nước cũng không vội lau, nhìn hắn ở trong gương vài cái.

Lục Thời Niên: "Em muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại nhìn đi, không cần nhìn lén trong gương đâu."

"Đồ xấu xí, ai thèm nhìn anh?" Giản Du mắng hắn theo phản xạ có điều kiện, mắng xong mới nói: "Hôm đó anh biết Chu Thải trở về nên mới cố ý ngăn tôi về trường, đúng không?"

Lục Thời Niên thản nhiên thừa nhận: "À, đáng tiếc là công lực không đủ."

Giản Du: "Cảm ơn."

Lục Thời Niên nhướng mày: "Gì cơ?"

"Không có gì, bỏ đi." Giản Du lau mặt xong quay đầu định đi, liền bị Lục Thời Niên túm cổ tay kéo về, tay hắn chống lên bồn rửa mặt, vây cậu lại.

Mắt Giản Du tối sầm lại: "Lại phát khùng cái gì?"

Lục Thời Niên cười tủm tỉm nhìn cậu: "Không nghe rõ, em nói lại lần nữa đi."

Giản Du: "Lời hay không nói hay lần, không nói! Biến đi!"

Lục Thời Niên: "Được rồi, vậy thì tôi sẽ coi như là em nói thích tôi."

"???????" Giản Du trong lòng chợt nhảy dựng: "Anh xạo lìn cái gì đấy? Tôi chưa từng nói thế!"

Lục Thời Niên: "Thì không nghe rõ mà—"

Giản Du siêu cấp nóng nảy, nhe nanh hung dữ: "Anh bị đần à, ông đây nói cảm ơn! Cảm ơn cảm ơn! Cái lỗ tai nào của anh nghe thấy ông đây nói thích?!"

Lục Thời Niên nheo mắt lại, cười: "Bé Du à, tôi chỉ đùa chút thôi, em kích động như vậy làm gì, tôi suýt thì nghĩ tôi đoán đúng rồi đó."

Giản Du: "Anh phiền chết mẹ, tránh ra đi."

Lục Thời Niên: "Ở lại với tôi đi, bé Du."

Hai người đồng thời mở miệng, Giản Du sửng sốt, cau mày nhìn hắn: "Cái vấn đề này anh tính hỏi lại bao nhiêu lần nữa?"


"Em vẫn không đồng ý, tôi chỉ có thể tiếp tục hỏi."


Lục Thời Niên tiến tới gần cậu, hiếm khi tỏ ra nghiêm túc: "Chẳng lẽ em còn muốn quay về ở cùng thằng biến thái trong ký túc xá à?"


Vì vậy Giản Du cũng nghiêm túc nói: "Anh cũng thật sự không cảm thấy mình biến thái tí nào hả?"


Lục Thời Niên cười rộ lên, đụng trán với cậu: "Ừm, vậy thì tính cả tôi vào, em bằng lòng ở chung với tên biến thái như tôi hay là cái thằng bị đánh tối qua?"


-


Hết chương 25.


Hoan hỉ chúc mừng Lục cẩu tự nghiệm ra tình cảm của mình:)))))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK