• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu ấu tể bị Keikatsu quấy rầy mà đột nhiên tỉnh lại làm loạn kế hoạch của Arnold và mọi người trong viện nghiên cứu khoa học.

Ấu tể tỉnh sẽ đói, nhưng đồ ăn bọn họ chuẩn bị trước đó đều đang trên đường tới, còn vài thứ chưa kiểm chứng xong lại càng không thể để ấu tể ăn.

Vậy cho nên nhóm lão nhân lão thái thái tức giận nhìn tiểu ấu tể ngoan ngoan ngoãn ngoãn mở to đôi mắt nhìn bọn họ, lại nhìn Keikatsu mặt nhăn nhó ngượng ngùng cười cười, xông lên đánh lão một trận.

Được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, hỏi một không biết ba mà còn ở đây quấy rối.

Tống Trường An nhìn một nhóm lão thái thái một bên mang gương mặt ôn nhu hiền từ, một bên xắn tay áo mà cậu không khỏi cảm thấy bi ai cho hình dáng không rõ ràng của ai đó.

Arnold nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu ấu tể, bộ lông kim sắc mềm mại được hắn vuốt tới mượt mà, đầu ấu tể theo lực đạo của hắn cọ cọ một chút sau đó liền thất thần nhìn đám người, hai tay co trước ngực đứng bằng hai chân sau trên lòng bàn tay, hình như là đang mê man.

Nhưng rất nhanh sau đó Hamster lông vàng đang phát ngốc đã bị cảm giác đói bụng cồn cào kéo trở về hiện thực.

Cậu cúi đầu nhìn bụng mình được lông tơ trắng trắng bao trùm, nhịn không được duỗi tay sờ sờ, cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng mà đói quá đi!!

Tống Trường An trước đây xem qua rất nhiều video Niệm Niệm gửi tới, trong đó bé Hamster lông vàng bụng còn khá to, tại sao đến lượt cậu liền bẹp dí thế này.

Cảm giác đói bụng một khi đã xuất hiện liền sẽ rất khó bỏ qua, Tống Trường An do dự ngửa đầu nhìn người đàn ông đang đỡ mình.

Độ ấm trên tay đối phương cậu rất quen thuộc, từ đầu khi cậu ở trong hộp chính là người này đã duỗi tay đến trước mặt cậu, vậy mà chờ tới lúc cậu tỉnh lại đã không biết qua bao lâu thế nhưng người này vẫn luôn ở bên cậu.

Không biết vì sao nhưng cậu cảm thấy người đàn ông này có vẻ dễ nói chuyện, cậu chắc là có thể nhờ anh ta mà được ăn một bữa no nê.

Thực ra thì Tống Trường An đã từ hành động của mấy người xung quanh dần dần hiểu được sức ảnh hưởng của mình nhưng cậu vẫn rất cảnh giác, không quá muốn khiến bản thân bị chú ý.

Ở thế giới này ấu tể rốt cuộc là gì cậu không rõ lắm, tại sao họ lại gọi một con Hamster lông vàng là ấu tể, lại còn nâng niu như bảo bối nữa, chỉ có chính bản thân Tống Trường An biết rằng trong thân xác nho nhỏ này cất giấu linh hồn của một nhân loại, cậu lo lắng bí mật này bị phát hiện sẽ bị bắt đi nghiên cứu mất.

Đối với việc bản thân biến thành Hamster lông vàng Tống Trường An tiếp thu rất nhanh, tỏ vẻ chuyện cũng đã xảy ra rồi, hiện tại quan trọng nhất chính là đảm bảo an toàn của chính mình, say đó giải quyết vấn đề nhức nhối nhất - lấp đầy bụng.

Tống Trường An ra vẻ đáng yêu ngửa đầu lên, móng vuốt nhỏ vỗ vỗ bụng mình, ánh mắt chờ mong ghé vào ngực hắn, cái mông chơi vểnh, đuôi nhỏ hồng nhạt giữ đám lông tơ vàng óng lắc lư.

Nhìn ấu tể dùng động tác chính xác truyền đạt ý muốn của bản thân, tiếc nuối duy nhất chính là âm thanh rầm rì trong miệng cậu họ nghe không hiểu.

Tống Trường An không biết rằng, ngoại trừ Arnold, những người còn lại tuy rằng đang báo thù cho cậu nhưng vẫn luôn chú ý động tác của cậu, mọi người trong một tích tắc dừng lại tất cả động tác trên tay.

Quả nhiên bé con lông xù là trân bảo có khả năng chữa lành nhất hành tinh!

Đám người kia rốt cuộc cũng buông tha cho Keikatsu, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho bé ấu tể đang đói.

Phái người liên hệ với viện nghiên cứu thực vật, được biết hoa ren được chọn lựa tỉ mỉ còn đang trên đường tới, họ đành mang ra những thứ dành cho ấu tể ăn ví dụ như sữa bò và dịch dinh dưỡng chuyên dùng được nghiên cứu và chuẩn bị kĩ lưỡng dành cho ấu tể, chắc chắn có thể cung cấp đầy đủ các chất dinh dưỡng cần thiết cho sự phát triển của ấu tể, trong thời gian ngắn có thể vỗ béo ấu tể gầy còm đáng thương.

Những chiếc đĩa nhỏ với nhiều loại cháo màu sắc khác nhau được đưa đến trước mặt ấu tể.

Arnold đưa tay đặt lên bàn để ấu tể có thể bò xuống.

Bám vào lòng bàn tay, Tống Trường An quơ chân thăm dò khoảng cách phát hiện đối với bản thân cậu bây giờ chỉ mỗi độ dày của bàn tay cũng đủ để cậu thấy nó cao, phải trườn cả người ra mới có thể chạm tới mặt bàn.

Nói trắng ra là chân ngắn.

Tống Trường An: Tôi không biết tại sao nhưng tôi hơi sợ độ cao này...

Do dự một hồi, Tống Trường An nhát gan xoay người lại, mông hạ xuống trước chậm rãi bò xuống, hai chân sau chịu khuất phục đạp không khí cả nửa ngày trời nhưng vẫn không chạm tới mặt đất.

Tống Trường An: "... " Cảm giác thật khó chịu.

Arnold cười nhẹ, bàn tay hơi nghiêng để bàn chân ấu tể có thể chạm tới mặt bàn, Tống Trường An thở phào nhẹ nhõm cảm kích nhìn người đàn ông trước mặt.

Lần đầu làm Hamster lông vàng, còn chưa quen lắm đâu.

May mà bản năng của cơ thể này còn ở lại không đến mức hành động vô tổ chức, không thể điều khiển.

Arnold bế tiểu ẩu tể lâu như vậy, lòng bàn tay chợt mất đi một trọng lượng và độ ấm rất nhỏ kia trong lòng không khỏi trống rỗng.

Không bao lâu Arnold đã không còn giá trị quả nhiên bị nhóm các lão nhân đẩy ra ngoài vòng vây.

Arnold:"... "

Mấy người có mặt ở đây đều là trưởng bối của hắn, không phải binh lính dưới tay hắn, Arnold nghẹn một bụng tức mà không thể làm gì chỉ có thể ngoan ngoãn đứng sau tiếp tục bảo vệ tiểu ấu tể của hắn.

" Tiểu bảo bối đang đói bụng đúng không nè? Con muốn ăn gì, ở đây có rất nhiều, con tới chọn một cái nha? " Brenda ngồi xổm bên cạnh bàn ôn nhu nói.

Ấu tể đều cực quý giá, bọn chúng rất hiếm, khi còn nhỏ sẽ được vô số người che chở, tuy rằng khi lớn lên sẽ bị cha mẹ người thân đã từng bảo vệ ghét bỏ một cước đá văng, nhưng không thể không công nhận rằng lúc này có rất nhiều đặc quyền.

Vì ấu tể có sở thích khác nhau nên dịch dinh dưỡng cũng có nhiều vị khác nhau, dưới tình huống không biết ấu tể trước mắt này thích gì liền để cho ấu tể tự mình chọn lựa.

Tống Trường An nghe Brenda giới thiệu, dưới sự chỉ dẫn của nàng mà lắc mông nhỏ bò lên phía trước, thành công nhận được một đợt cười vui vẻ.

Cái đĩa nhỏ không cao, Tống Trường An nâng móng vuốt vịn thành đĩa rất dễ nhìn vào bên trong, muốn xem xem ở đây có gì ngon không.

Nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt vui vẻ rạo rực của cậu đông cứng lại.

Tống Trường An có chút nghi ngờ lại gần, hít hít cái mũi ngửi một chút, một cỗ mùi hương khó lòng giải thích ập vào khoang mũi cậu, lại còn là hỗn hợp cháo màu xanh nhạt quỷ dị.

Tống Trường An bị đồ ăn của dị thế giới đả kích đến: " Oẹ —"

Những người xung quanh bị hành động của cậu làm hoảng hết lên, mắt thấy ấu tể vội vàng chạy xa, vội đem cái đĩa nhỏ kia đi chỗ khác, rất rõ ràng, bé ấu tể của chúng ta không thích thứ này.

Arnold liếc nhìn năm sáu cái đĩa nhỏ, tuy rằng ấn tượng về nó không quá rõ ràng nhưng mấy thứ này hắn hẳn là đều đã ăn qua, hương vị hình như cũng không có gì quá kì lạ, tại sao bé ấu tể lại phản ứng kịch liệt như thế?

Tống Trường An đứng bất động tại chỗ, đối với một con Hamster nhỏ đói bụng đáng thương mà nói, hương vị này thật sự có chút đáng sợ.

Sau vài lần cậu liền khôn ra, chỉ tiến gần mép đĩa nhỏ, nhìn xem bên trong màu sắc ra sao, mùi hương thế nào liền biết mấy thứ này... Đều không khác gì cái đầu tiên.

Tống Trường An:" Muốn ăn chút đồ ăn cũng thật khó."

Trong mắt mọi người, tiểu ấu tể rầm rì bò từ đầu đến cuối, không có loại cháo nào bé thích.

Nhất thời mọi người không quan tâm bộ dáng đi lại ngây thơ của ấu tể nữa, đều dồn lại lo lắng đến thân thể cậu.

"Chẳng lẽ là vì cái gì nó cũng không ăn nên mới bị cha mẹ bỏ rơi sao?" Keikatsu cúi đầu ủ rũ nói.

Mấy thứ này đều là dịch dinh dưỡng cho ấu tể bán chạy nhất trên thị trường, đối với ấu tể đang phát triển có nhu cầu cần thiết về chất dinh dưỡng mà nói, chỉ có những thứ này mới có thể thoả mãn nhu cẩu của chúng, ví dụ như Arnold đứng bên cạnh này, khi còn nhỏ mỗi bữa đều phải ăn hai bát lớn, đôi khi còn ăn thêm mới đủ.

Nhưng ấu tể lại chê tất cả dịch dinh dưỡng, cái gì cũng không ăn nên cơ thể nó tất nhiên không chịu được lâu như vậy, mà mấy thứ trong hộp tiểu ấu tể đã ăn qua kia có khả năng không cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho nó nên lông của nó mới mềm như thế.

Bởi vì cơ thể nó căn bản không thể chịu được cơ thể tiêu hao chuyển hoá năng lượng lớn như vậy.

" Nếu vậy thì cơ thể của ấu tể có lẽ cũng không tốt như ta nghĩ, khả năng tai hoạ ngầm ẩn giấu chúng ta không phát hiện rất có thể xảy ra."

Arnold cau mày, nhìn ấu tể tránh xa những cái đĩa nhỏ đó, hỏi:" Hoa ren tới chưa? Không thể để nó đói bụng lâu hơn nữa."

Không cần biết ấu tể có phải vì thế mà bị cha mẹ vứt bỏ hay không, hiện giờ đã được họ bảo vệ, mặc kệ phát sinh cái gì họ cũng phải đảm bảo cho sự an toàn của bé ấu tể, không thể để bé lại trải qua những ngày tháng như trước.

Tiểu ấu tể có thể ăn rễ của hoa ren nên có thể giải quyết đầu tiên vấn đề lửa sém lông mày, cho đến khi họ tìm được công thức làm dịch dinh dưỡng tiểu ấu tể ăn được mới thôi.

Lời Arnold được mọi người tán đồng, họ phải nhanh chóng giải quyết vấn đề dịch dinh dưỡng nhưng đúng thật là không thể để ấu tể bị đói.

Chỉ là ngay sau đó, Arnold còn vì ấu tể không ăn gì mà trong lòng khổ sở thì đột nhiên nghe được tiếng kêu quen thuộc.

Bé ấu tể vàng kim bò qua hết mấy cái đĩa sau đó duỗi tay ôm lấy bình đựng đầy sữa bò đặt ở cạnh bàn.

Ấu tể tuy không ăn dịch dinh dưỡng nhưng uống được sữa, đây là một tin tốt.

Tống Trường An hít thật sâu một hơi, hương sữa ngào ngạt ùa vào khoang mũi cậu: " A! Thơm quá đi! Cái này uống được nè!"

Cậu quay đầu lại, tìm kiếm trong đám người một hồi, dù tầm mắt hơ hồ nhưng cậu vẫn tìm được bóng dáng của Arnold, rầm rì đòi uống.

Arnold nhìn ấu tể hướng tới hắn, nhìn chằm chằm vào hắn mà trong lòng dâng lên cảm giác khó nói thành lời, ấu tể nhớ rõ hắn.

Arnold thành công quay trở lại bên cạnh bàn, dưới ánh mắt ghen ghét của đám người Keikatsu đạt được cơ hội đút sữa cho tiểu ấu tể.

Bởi vì ấu tể có bốn chiếc răng cửa thật dài nên bình sữa bị loại đầu tiên, tiểu ấu tể có lẽ sẽ cắn ra hai cái lỗ lớn trên núm cao su.

Tống Trường An sờ sờ răng cửa lớn của mình, nói thật thì cũng có chút không quen.

Cuối cùng thì Keikatsu tìm ra ống tiêm dùng trong thí nghiệm, bơm một chút sữa đút cho ấu tể.

Biết đây là ống tiêm sạch nên Tống Trường An không hề do dự tiếp nhận phương pháp cho ăn này, ngẩng đầu chờ Arnold.

Hai cái móng nhỏ của Tống Trường An cuộn trước ngực, ngồi xổm trên mặt đất ngửa đầu uống sữa bò, mới ngụm đầu tiên cậu liền phát hiện, có lẽ là do thay đổi giống loài, cậu cảm thấy sữa bò trong miệng thơm ngon không ngờ, uống xong một ngụm lại muốn uống thêm ngụm nữa.

Vì để uống uống, Arnold phát hiện tiểu ấu tể chậm rãi đứng lên, có chút vội vàng vươn móng vuốt nhỏ ôm lấy xi lanh không lớn kéo về phía mình, khuôn mặt và miệng phình phình, mắt hơi híp lại, hưởng thụ cực kì.

Cảm nhận được lực đạo trên tay, Arnold giữa mày hiện lên vài phần ôn nhu.

"Trời ơi! Đáng yêu quá!"

Một nhóm lão nhân lão thái thái vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với một tiểu ấu tể lông xù ngo ngoe rục rịch, mang một màn này hoàn hảo chụp lại.


Chờ đến khi ấu tể uống no, thậm chí còn nấc lên một cái nhỏ thì lần đút ăn này mới tính là kết thúc.


Một vài người vây quanh tiểu ấu tể, đánh giá tiểu ấu tể lười biếng no bụng, một vài người khác quay đi thu thập đồ vật bên cạnh.


Trong khi dọn dẹp lại cái hộp nơi phát hiện ấu tể, có vị lão thái thái nhặt nó lên, phát hiện phía dưới hộp có một quyển sách nhỏ.


"Chữ này... Tôi không biết đọc." Lão thái thái cầm quyền sách đưa cho người khác xem, sau đó nhận được câu trả lời không khác ban nãy là bao, chỉ là vừa mở ra, liền có thể thấy được rất nhiều ảnh chụp tiểu ấu tể, hiển nhiên quyển sách ngày và tiểu ấu tể có quan hệ.


Uống sữa no xong liền mệt rã rời, Tống Trường An đang phát ngốc liền thanh tỉnh một chút, nhìn quyển sách to bằng bàn tay kia ngoài bìa viết mấy chữ to — 《 Cách nuôi của Tống Trường An》.


—————————


Nhangw: Tôi lười quá 🥲.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK